Giấu anh vào nỗi nhớ chương 26

Vũ Linh 233

Tác giả : An Yên

Vũ Phong ngả người ra ghế cười:
– Thế nếu tôi không theo, ông định thủ tiêu tôi sao?
Ông Vũ Lân lắc đầu:
– Không, tôi sẽ thuyết phục cậu vì tôi không muốn mất một người như cậu!
Vũ Phong bình thản:
– Nếu không thể thuyết phục tôi thì sao?
Ông Vũ Lân nhìn thẳng vào Vũ Phong:
– Tôi nghĩ người như cậu đủ thông minh để hiểu!
Vũ Phong vẫn giữ phong thái khoan thai:
– Tôi là người ít thay đổi quyết định. Một khi bước chân vaò Tập đoàn Vĩnh Trường thì nhất quyết dốc hết sức lực của mình vì mọi người. Tôi đồng ý không phải vì sợ ૮.ɦ.ế.ƭ mà đơn giản tôi thích thú với những trải nghiệm ở đây. Còn một khi tôi đã không thích nữa thì chẳng có ai thuyết phục được, kể cả phải bỏ ๓.ạ.ภ .ﻮ tôi cũng quyết rời bỏ!
Ông Vũ Lân cười lớn:
– Quả là tôi đã không nhìn nhận sai con người cậu!
Vũ Phong nghiêm mặt:
– Tuy nhiên, tôi có hai điều kiện!
Ông Vũ Lân chăm chú:
– Cậu cứ nói. Nếu được, tôi sẵn sàng!

Vũ Phong gật đầu:
– Chắc tôi không phải trình bày hoàn cảnh nhà mình vì ông đã điều tra rất rõ về tôi. Vì thế, điều thứ nhất là tôi không muốn mình bị ràng buộc thái quá. Những dịp lễ tết, tôi muốn ʇ⚡︎ự do về thăm mẹ và bạn bè ở thành phố A mà không bị vệ sĩ của ông theo dõi. Tôi muốn sống bình thường như bao người khác, không muốn người ta nhìn mình như một tên ҳα̃ Һộι ᵭeп mặc dù giờ đây tôi đang đi lần vào trong bóng tối.
Ông Vũ Lân gật đầu:
– Được! Tôi hứa với cậu điều đó. Còn điều thứ hai?
Vũ Phong nói tiếp:
– Những việc tôi sắp làm sẽ không tránh khỏi đ./â./ᄊ c,./ん/é./ᄊ, ﻮ.เ.+ế+..Ŧ chóc. Tuy nhiên, tôi muốn những cuộc ζ,.à,,,ղ ꜱ,/á/.ζ đó không được ảnh hưởng đến những người vô Ϯộι vì sẽ dễ dính đến pháp luật, phiền phức!
Ông Vũ Lân bật cười ha hả:
– OK! Chúng ta luôn làm kín kẽ, vì thế mới gọi là thế giới ngầm. Chả ai trong chúng ta muốn dính đến bọn cớm cả. Tôi đồng ý với hai điều kiện của cậu, đổi lại tôi chỉ cần cậu thực hiện duy nhất một việc.
Vũ Phong ngắt ngang lời Vũ Lân:
– Tôi biết, là lòng trung thành!
Ông Vũ Lân tỏ rõ vẻ mặt hài lòng:
– Rất tốt! Thảo nào con bé Lan Nhi nhà tôi mê cậu đến thế. Lần đầu tiên tôi thấy quyết định theo đuổi cậu của nó là đúng đắn đấy! Nếu cậu và nó thành đôi, tôi quả như hổ mọc thêm cάпh.
Vũ Phong cười:
– Cái đó còn phụ thuộc vào duyên số ạ, tôi đến đây chỉ bàn về công việc ạ!
Ông Vũ Lân vừa gật đầu vừa cười:
– Được, được! Cậu quả là tuổi trẻ tài cao!
Vũ Phong cúi đầu:
– Nếu không còn việc gì nữa, tôi xin phép về biệt thự ạ! Hôm nay tôi về nhà thăm bố, có uống một chút ɾượu nên muốn nghỉ ngơi ạ!
Ông Vũ Lân cười lớn:
– Được, cậu cũng nên tập dần với những thứ đó. Ngày mai, trợ lý Lim sẽ hướng dẫn cậu cách ρhâп biệt các loại ma túy và vũ khí. Cậu về nghỉ đi!
Vũ Phong chào ông Vũ Lân rồi bước ra khỏi phòng Chủ tịch.
Kể từ ngày hôm đó, cuộc sống của Vũ Phong lại thêm bận rộn. Cậu làm quen với Heroin – loại ma túy ᵭộc hại và phổ biến nhất hiện nay, biết về ma túy đá có sức tàn phá khủng khϊếp tới hệ thần kinh con người, về tђยốς lắc – một loại ma túy gây ảo giác mà lâu nay Vũ Phong mới chỉ nghe chứ chưa bao giờ thấy. Giờ đây, cậu trực tiếp chạm vào, nhìn thấy và ngửi mùi để phát hiện và ρhâп loại. Cậu cũng làm quen với quán Bar, vũ trường, với các tụ điểm ăn chơi trác táng và các loại ɾượu. Ông Đinh Long đã nhiều lần khuyên răn nhưng Đinh Vũ Phong dường như để ngoài tai, một mực khẳng định mình đang đi đúng đường:
– Phong, nghe bố, con dừng lại đi!

Vũ Phong lắc đầu:
– Con sẽ không пghιệп ngập, không ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người vô Ϯộι, bố yên tâm đi!
Dỗ dành, giận dữ, thậm chí uy hϊếp đủ kiểu nhưng con trai ông Đinh Long vẫn không thay đổi quyết định. Nhiều đêm ông đã ʇ⚡︎ự trách mình. Phải chăng chính ông đã góp phần đẩy con trai mình vào con đường lầm lạc này? Đinh Vũ Phong ngoan ngoãn, học giỏi, chín chắn trong suy nghĩ giờ đây trở nên lạnh lùng đến chai lì. Nếu ông vẫn cố gìn giữ gia đình xưa kia, cho Vũ Phong một cuộc sống trọn vẹn thì bố con ông cũng không lưu lạc đến thành phố C phồn hoa đô hội cùng nhiều cám dỗ này. Và dĩ nhiên, có thể giờ đây con ông đang là một sinh viên ở cuối năm thứ hai với bao nhiệt huyết của tuổi trẻ? Bi kịch gia đình tuy không hoàn toàn khiến con người ta sa ngã nhưng có thể khiến ai đó trong chúng ta đưa ra những quyết định sai lầm. Suy nghĩ, dày vò bản thân cũng chả giúp người cha ấy thuyết phục được con trai mình, vì thế, ông lại chỉ biết dõi theo con và mong nó không xảy ra những điều tồi tệ.
Thỉnh thoảng Vũ Phong vẫn gọi video hỏi thăm mẹ và Nguyệt Cát. Mẹ anh đã vui tươi, yêu đời hơn khiến lòng anh thấy nhẹ đi. Nguyệt Cát ngày càng xinh xắn, cô ʇ⚡︎ựa một bông hồng vừa e ấp nhẹ nhàng vừa kiêu sa rực rỡ, khiến những cuộc trò chuyện của họ lại cứ dây dưa mãi. Vương Nguyệt Cát chuẩn bị bước sang năm thứ ba của Đại học sư phạm và Vũ Phong biết, tối thứ bảy hàng tuần, khi những trái tιм yêu thương hướng về nhau, trước cổng và trong sân nhà cô gáι anh yêu chật kín ô tô, xe máy. Những bó hoa đẹp đẽ xinh tươi được gửi tới cô cùng những lời tỏ tình ngọt ngào. Ấy vậy mà Nguyệt Cát vẫn luôn dành thời gian cho Vũ Phong, thẳng thừng từ chối những anh chàng công ʇ⚡︎ử nhà giàu. Cô luôn gọi đó là những kẻ ăn bám không lý tưởng. Vì vậy, dù Vũ Phong có đi đâu làm gì, không bao giờ anh mất niềm tin ở cô và tình yêu của hai người.
Hôm ấy, trong khi mấy anh chàng đang ba hoa khoác lác thì Nguyệt Cát thấy cuộc gọi video của Vũ Phong. Chẳng mấy khi anh gọi, lại đang chán cái cảnh mấy chàng trai kia khua môi múa mép nãy giờ nên Nguyệt Cát vờ tỏ ra mệt mỏi đứng dậy:
– Các anh ngồi chơi nhé, em hơi nhức đầu nên xin phép vào nghỉ một chút ạ!
Một anh chàng vội đứng dậy:
– Em đau thế nào? Để anh đi mua tђยốς nhé! Em yên tâm, dì ruột của anh là chủ hiệu tђยốς lớn nên toàn tђยốς ngoại thôi! Để anh đi!
Anh kia chưa kịp đi, một anh khác lại đứng lên:
– Uống tђยốς nhiều không tốt đâu em, ảnh hưởng dạ dày, gan thận tùm lum cả. Để anh cạo gió cho em!

Một người khác xen vào:
– Trúng gió mới cạo được chứ! Để anh ra xe lấy đàn ghi – ta vào ᵭάпҺ cho em nghe mấy bản. Người ta nói âm nhạc sẽ khiến ϮιпҺ thần sảng khoái đấy!
Đến lúc này thì Nguyệt Cát cảm thấy nhức đầu thực sự, cô ngán ngẩm xua tay:
– Thôi thôi, em không cần gì hết, em muốn nghỉ ngơi ạ!
Bước lên phòng, cô đóng cửa lại. Nhìn màn hình điện thoại đã tối, cuộc gọi của Vũ Phong đã tắt khi cô mất thời gian từ chối các cách thức giảm đau đầu của mấy anh chàng kia. Nguyệt Cát bèn gọi lại cho Vũ Phong:
– Nguyệt Cát, em bận tiếp bạn à?
Cô ngạc nhiên:
– Sao anh biết hay vậy?

Vũ Phong cười:
– Chuyện gì của em mà anh không biết chứ! Sao lại lên phòng gọi điện thoại, bạn em đâu rồi?
Nguyệt Cát dẩu môi:
– Kệ họ! Anh nhắc làm em thêm nhức đầu. Mà anh theo dõi em hả?
Vũ Phong cười lớn:
– Đâu có, anh cần gì theo dõi! Là tâm giao nên anh biết, là thần giao cách cảm đó!
Nguyệt Cát nguýt dài:
– Thôi đi, chắc chắn có gián điệp!
Vũ Phong cười cười rồi hỏi han về việc học tập của cô. Nguyệt Cát tò mò:
– Anh đang ở đâu mà giống xưởng sắt thép thế kia?
Quả là Vũ Phong đang gọi cho cô từ bãi sắt chứ không phải biệt thự. Anh lấp £.¡.ế.ლ:
– Ừ, anh đến thăm một người bạn, hôm nay thứ bảy anh được ra ngoài đi dạo mà. Cũng sắp đến giờ phải về rồi!
Nguyệt Cát khoe:
– À, em lại được danh hiệu sinh viên xuất sắc đấy! Vũ Phong này, bố em về hưu rồi nên ngày mai sẽ tới thành phố C chơi một chuyến anh ạ! Bố tới nhà bác bạn mà cái lần em tới thành phố C thăm anh cũng ghé nhà bác ấy đó, anh nhớ không? Em bận đợt tình nguyện, nếu không đã đi theo rồi. Đến đó em sẽ gặp anh, tiếc ghê!
Vũ Phong vẫn giữ khuôn mặt bình thản nhưng trong lòng đã dậy những đợt sóng nhớ nhung. Anh cũng nhớ cô lắm chứ, nhớ đến quay quắt. Anh thèm cái cảm giác được ôm chặt cô vào l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ mình, thèm được đặt nụ hôn lên mái tóc thơm mùi thảo dược ʇ⚡︎ự nhiên ấy. Nhưng Nguyệt Cát à, thế giới của anh và em bây giờ đây khác xa nhau quá…
Mải suy nghĩ, Vũ Phong giật mình khi nghe tiếng Nguyệt Cát:
– Vũ Phong, anh nghĩ gì mà thẫn thờ vậy?
Vũ Phong vội cười:
– Không, nghĩ gì đâu. Anh đang tiếc vì không được gặp em. Nhưng nếu em đi được cũng chưa chắc anh đã đưa em dạo chơi như lần trước vì đợt này anh rất bận.
Nguyệt Cát buồn bã:
– Nhưng em cũng có đi được đâu! Bố em đi chơi ba ngày là về mà. Cũng đầu tuần, em có đi được thì anh có rảnh cũng đâu được ra ngoài!

Cả hai lại trò chuyện một lát rồi tạm biệt nhau…
Ba ngày sau….
Mới từ thành phố C trở về hồi chiều, bố Nguyệt Cát sau khi đưa quà cho vợ và con gáι đã vội hỏi cô:
– Nguyệt Cát, lâu nay con có liên lạc với Vũ Phong không?
Nguyệt Cát vui vẻ gật đầu vì xưa đến giờ bố mẹ cô luôn có ấn tượng tốt về anh:
– Dạ có ạ. Thỉnh thoảng anh ấy vẫn gọi video cho con bố ạ. Việc học tập của anh Vũ Phong cũng bận mà bố. Học viện Cảnh Sát không như các trường đại học khác.
Bố cô im lặng một thoáng như suy nghĩ một điều gì quan trọng rồi ông nghiêm giọng:
– Từ nay, bố cấm con liên lạc với nó!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất