Giấu anh vào nỗi nhớ chương 25

Vũ Linh 342

Tác giả : An Yên

Thực ra, ông Vũ Lân và cả lão Thạch đều có một kẻ săn tin là Bảy Chột. Tuy nhiên, vị Chủ tịch Tập đoàn Vĩnh Trường nắm bắt tâm lý và rót nhiều tiền hơn nên Bảy Chột không ngần ngại đến mức ϮιпҺ ranh báo tin cho ông Vũ Lân trước. Lão Thạch bất cẩn không biết Bảy Chột cũng săn tin cho Vũ Lân, quá ʇ⚡︎ự tin vào mình nên thất bại. Kết quả là hai bên xâu xé, còn Bảy Chột một mình lấy tiền của cả hai phe, quả là ngư ông đắc lợi.

Kể từ sau vụ ᵭấu thầu đó, ông Vũ Lân càng tin tưởng Đinh Vũ Phong hơn, luôn giao cho anh những hợp đồng quan trọng và để cậu cùng các anh em ʇ⚡︎ự do hơn.

Một hôm, ông Đinh Long gọi Vũ Phong về nhà. Cũng gần một năm không về nên cậu quyết định về thăm ông một chuyến. Có vẻ cô Như Hoa chăm sóc tốt nên trông bố anh vẫn phong độ lắm.

Sau bữa cơm, ông cùng ngồi trò chuyện với Vũ Phong và Tuân:

– Phong, sao con chuyển đến biệt thự mà không báo với bố một câu?

Vũ Phong cười:

– Cũng là công việc thôi nên con nghĩ không cần thiết ạ! Con lớn rồi mà bố!

Ông Đinh Long nhìn Vũ Phong bằng ánh mắt vừa yêu thương vừa nghiêm khắc:

– Phong, ban đầu bố nghĩ con làm vệ sĩ nên không ngăn cản nhưng giờ con đã đứng ở một vị trí khác rồi, bố muốn con dừng công việc ở Vĩnh Trường được không?

Cả Vũ Phong và Tuân đều ngạc nhiên:

– Sao thế ạ?

Tuân nói thêm:

– Phong được thăng chức, đáng lẽ bố nên mừng chứ ạ?

Ông Đinh Long lắc đầu:

– Vũ Lân không đơn giản là doanh nhân như con nghĩ đâu. Một năm qua, bố nghĩ con đủ thông minh để hiểu phần nào đó!

Vũ Phong cười:

– Thương trường là chiến trường mà bố, điều này chắc bố rõ hơn con mà. Ngoài kinh doanh sắt thép, kí kết các hợp đồng liên quan thì Chủ tịch Vĩnh Trường cũng có làm gì đâu ạ?

Ông Đinh Long nhìn Vũ Phong:

– Vậy con nhìn xem bố có cần nhiều vệ sĩ và vũ khí hiện đại như ông ta không?

Vũ Phong nhíu mày suy nghĩ rồi nói:

– Con nghĩ do hình thức và sản phẩm kinh doanh của ông ấy khác bố nên tính cạnh tranh cao hơn thôi!

Ông Đinh Long giọng chắc nịch:

– Cùng một môi trường kinh doanh, chỉ khác ở sản phẩm thôi. Nếu kinh doanh lành mạnh thì không cần đến súng ống đạn dược làm gì, con hiểu không? Bố nhắc lại, Vũ Lân và Tập đoàn Vĩnh Trường không hề đơn giản. Con cần rời khỏi đó ngay! Bao nhiêu năm chinh chiến tгêภ thương trường, bố đủ hiểu điều đó. Nếu cuộc chiến tranh của các thế hệ đi trước khốc liệt thì môi trường kinh doanh cũng không kém đâu, đủ mọi thứ mưu hèn kế bẩn đấy!

Vũ Phong nhìn bố:

– Tại sao con phải nghỉ khi công việc hàng ngày của con chỉ là kiểm tra những kho bãi và xem xét kí kết hợp đồng hả bố? Những gì con được hưởng là do năng lực mà!

Ông Đinh Long nghiêm mặt:

– Phong, vậy thì bố nói thẳng cho con biết, Tập đoàn Vĩnh Trường và Tập đoàn Thạch là hai phe đối đầu trong thế giới ngầm, con rõ chưa? Con đang dính dáng đến những thế lực rất khủng khϊếp trong giới buôn bán ma túy và vũ khí đấy!

Vũ Phong ngạc nhiên:

– Tại sao bố biết ạ?

Ông Đinh Long gật đầu tỏ rõ sự am hiểu:

– Mấy chục năm lăn lộn trong thương trường nên bố hiểu. Con không nên biết những việc đó quá nhiều!

Vũ Phong cười:

– Nhưng con không tham gia vào những việc đó. Một năm qua con không làm gì ngoài kinh doanh sắt thép!

Ông Đinh Long ngước đôi mắt ϮιпҺ tường nhìn con trai:

– Những lần kí kết hợp đồng chính là những lần tranh giành địa bàn, con đã tham gia. Vì thế, bố muốn con dừng lại ngay trước khi tay thực sự nhúng chàm. Nếu con ở lại đó, dù không muốn vẫn phải làm!

Vũ Phong lắc đầu:

– Không ạ! Chẳng ai bắt con làm được điều gì một khi con không muốn!

Ông Đinh Long vẫn kiên nhẫn:

– Con nghĩ một mình con có thể chống lại được cả hệ thống đó ư? Kể cả những anh em của con, liệu họ thực sự đứng về phe nào, con có biết không?

Hóa ra bố Vũ Phong biết nhiều hơn anh tưởng. Những hoạt động của anh trong thời gian qua ông đều nắm rõ. Tuy nhiên, Vũ Phong vẫn tỏ ra khó hiểu:

– Bố theo dõi con ư?

Ông Đinh Long vẫn giữ ánh mắt cương nghị:

– Phong, con là con trai duy nhất của bố. Lúc đầu con xin vào đó làm vệ sĩ, bố đã ngăn mà không được vì con muốn trải nghiệm. Nhưng giờ bố nghĩ con phiêu lưu vậy đủ rồi, lại phiêu lưu trong một môi trường пguγ Һιểм, bố không cam lòng! Phong, nghe bố, về Tập đoàn Đông Á đi!

Tuân nãy giờ im lặng, lúc này mới lên tiếng:

– Phong, nếu thực sự như thế, tôi nghĩ…

Không đợi Đinh Trọng Tuân nói hết câu, Vũ Phong thản nhiên:

– Không, tôi không bỏ cuộc!

Giọng ông Đinh Long đã đôi phần tức giận:

– Ông ta mua chuộc con bằng biệt thự, xe hơi, bằng tiền bạc nhưng con có thể bỏ ๓.ạ.ภ .ﻮ vì ông ấy. Đến lúc đó, Vũ Lân sẽ tuyển vệ sĩ khác thay thế con như cái cách ông ta làm lâu nay, nhưng bố sẽ mất đi người con trai duy nhất, con hiểu không Phong?

Vũ Phong đứng dậy:

– Bố đừng lo, con không phải dạng người bị mờ mắt vì vật chất. Con ʇ⚡︎ự biết mình phải làm gì! Bố nghỉ đi ạ!

Vũ Phong vẫn thế, không gì lay chuyển được quyết định của anh. Ông Đinh Long không còn cách nào khác, chỉ biết dõi theo bóng dáng cao lớn của anh và cầu mong đứa con trai duy nhất bình an vô sự…

Cùng lúc đó, tại Tập đoàn Vĩnh Trường, ông Vũ Lân đang ngồi trong phòng làm việc thì vang lên tiếng gõ cửa. Ông lắng nghe rồi nói:

– Lim, vào đi!

Cánh cửa bật mở. Một người đàn ông có mái tóc hoa râm, dáng đi d᷈-i᷈nh đạc, mặc bộ vest đen bước vào. Hẳn rằng đây là một người quan trọng với Vũ Lân nên ông nhận ra được cả tiếng gõ cửa:

– Chủ tịch!

Ông Vũ Lân ngẩng lên nhìn người trợ lý đắc lực nhất:

– Lim, có chuyện gì?

Lim cúi đầu:

– Tôi nghĩ việc thử thách Đinh Vũ Phong đã ổn rồi! Chúng ta có thể đưa cậu ấy vào cuộc được rồi!

Vũ Lân mỉm cười:

– Tôi cũng cảm nhận được điều đó. Cậu ta không hề dính dáng đến phe đối lập. Nơi cậu ta đi về chỉ là nhà và nơi làm việc. Mọi camera trong biệt thự cũng không ghi lại được một hình ảnh hay âm thanh nào chứng tỏ Đinh Vũ Phong là gián điệp. Tôi cũng nghĩ đã đến lúc rồi!

Lim gật đầu:

– Vâng, kể cả bốn vệ sĩ theo cậu ta cũng thế. Và người anh em nuôi của Vũ Phong là Đinh Trọng Tuân cũng chỉ là một sinh viên Công nghệ thông tin bình thường chứ chẳng có gì mờ ám. Hôm nay cậu ta đang về thăm nhà sau gần một năm xa nhà. Cũng chỉ là bữa cơm gia đình, tôi không thấy thêm ai tham gia cả.

Ông Vũ Lân vẻ mặt hài lòng:

– Được, cho gọi Đinh Vũ Phong đến gặp tôi!

Lim cúi đầu:

– Vâng, Chủ tịch! Tôi xin phép đi làm việc đây ạ!

Vũ Phong vừa về đến biệt thự thì được thư kí của Tập đoàn thông báo rằng Vũ Lân cần gặp anh. Cậu vội vã phóng xe đến Tập đoàn và bấm thang máy lên tầng ba mươi:

– Mời vào!

Vũ Phong đẩy cάпh cửa kính và bước vào:

– Chủ tịch cho gọi tôi ạ!

Ông Vũ Lân mỉm cười rồi chỉ vào chiếc ghế đối diện:

– Vũ Phong, ngồi đi!

Cậu kéo ghế ngồi xuống và tò mò:

– Chủ tịch gọi tôi chắc có việc quan trọng?

Ông Vũ Lân gật đầu:

– Ừ, cậu quen công việc chưa? Có gì không ổn không? Cần sự giúp đỡ hay có yêu cầu gì không?

Vũ Phong cười:

– Nếu chỉ vì những điều này thì ông gọi điện thoại là được rồi, cần gì phải mất thời gian vì tôi thế này?

Ông Vũ Lân bật cười:

– Cậu cứ trả lời đi đã!

Vũ Phong gật đầu:

– Tôi thấy mọi thứ đều ổn. Cảm ơn ông đã cho tôi cơ hội thử sức mình ở nhiều lĩnh vực!

Ông Vũ Lân chăm chú nhìn Vũ Phong:

– Vậy cậu có muốn thử sức kinh doanh những mảng khác với lợi nhuận cao hơn không?

Vũ Phong nhíu mày:

– Tập đoàn Vĩnh Trường còn kinh doanh gì ngoài sắt thép sao? Tôi không hề biết điều này sau một năm làm việc ở đây. Tôi chỉ biết Tập đoàn sở hữu một loạt kho sắt thép lớn!

Ông Vũ Lân cười:

– Đó chỉ là bề nổi của tảng băng thôi!

Vũ Phong thắc mắc:

– Còn mảng chìm sao?

Chủ tịch Tập đoàn Vĩnh Trường gật đầu:

– Đúng!

Vũ Phong hỏi luôn:

– Ý Chủ tịch là sao? Mảng chìm là gì vậy?

Ông Vũ Lân nhìn thẳng Vũ Phong:

– Là ma túy, vũ khí và bảo kê các địa điểm giải trí!

Vũ Phong ” à ” lên một tiếng, ngả người ra ghế và nói:

– Tôi có thể từ chối chứ? Tôi nghĩ mình không đủ sức!

Ông Vũ Lân lắc đầu:

– Không thể!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất