Giấu anh vào nỗi nhớ chương 24

Vũ Linh 396

Tác giả : An Yên

Cả tháng trời Vũ Phong miệt mài với các giấy tờ của ba kho sắt. Anh làm việc cả ngày lẫn đêm để tìm hiểu về các dạng sắt thép, về các cách thức kinh doanh hiệu quả. Vũ Phong cứ nghĩ đơn giản chỉ làm vệ sĩ, giờ mọi chuyện như thế này bỗng nhiên anh lại hóa thành doanh nhân. Tuy nhiên, với một người có chỉ số IQ một trăm sáu mươi như Đinh Vũ Phong thì mọi thứ không quá khó khăn, huống hồ cậu còn sẵn gen kinh doanh trong người. Vì vậy, chỉ sau một tháng, mọi công việc đã vào guồng dưới sự chỉ đạo của Vũ Phong và sự giúp sức của bốn vệ sĩ thân cận.

Có một điều khiến bốn vệ sĩ dù trạc tuổi Vũ Phong nhưng rất phục cậu, đó là cách cư xử. Trong công việc, Đinh Vũ Phong cực kì quyết đoán nhưng trong cuộc sống hàng ngày, cậu hòa đồng vui vẻ và đặc biệt luôn quan tâm đến gia cảnh của mọi người. Hàng tháng, ngoài tiền lương thì các vệ sĩ sẽ được nghỉ bốn ngày về thăm nhà và Vũ Phong đích thân chuẩn bị quà cáp cho họ. Dần dần, giữa năm người bọn họ không còn khoảng cách, họ xem nhau như anh em ruột ϮhịϮ, vui buồn có nhau. Tất nhiên, điều này không đến tai ông Vũ Lân.

Biệt thự Vũ Phong đang sống có thể gọi là biệt khu thì đúng hơn. Không chỉ bởi độ xa hoa của nó mà phía sau còn có cả một khoảng không gian để tập bắn và tập võ. Bốn anh em của Vũ Phong thường tới đây những ngày cuối tuần và hai tiếng mỗi ngày để luyện tập. Vì ông Vũ Lân không yêu cầu Vũ Phong giữ bí mật nên anh đã đưa Tuân tới đây chơi.

Bốn anh bạn kia và Tuân cũng nhanh chóng làm quen rồi thân thiết với nhau vì cùng trạc tuổi nhau. Cũng vì bận công việc nên thỉnh thoảng Vũ Phong mới gọi về cho mẹ và Nguyệt Cát. Cả hai đều nghĩ anh đang học tại trường cα̉пh sάϮ nên bận rộn là lẽ thường. Ông Đinh Long cũng không liên lạc với vợ cũ nên việc bà Thúy Hằng không biết Vũ Phong bị đuổi học là đương nhiên.

Một hôm, Vũ Phong đang ngồi trong phòng làm việc thì Mạnh Kiên gõ cửa bước vào:

– Anh Phong, ông Vũ Lân thông báo ngày mai đi ᵭấu thầu bãi sắt khu E!

Vũ Phong gật đầu:

– Ừ, tôi biết rồi! Bảo anh em chuẩn bị đi!

Sáng hôm sau, năm vệ sĩ đã có mặt tại Tập đoàn từ tờ mờ sớm để họp bàn với ông Vũ Lân về kho sắt và chuẩn bị mọi thứ. Tám giờ sáng, tất cả có mặt tại địa điểm ᵭấu thầu. Bãi sắt khu E là một vị trí cực rộng, được biết là của một ông chủ người Mĩ muốn nhượng lại để về nước nên nó được đưa ra để ᵭấu thầu. Một loạt công ty đến tham gia nhưng tới ʋòпg cuối cùng vẫn chỉ còn Tập đoàn Vĩnh Trường và Tập đoàn Thạch. Lão già kia nhếch mép:

– Lần này Vĩnh Trường chấp nhận thua cuộc đi!

Ông Vũ Lân liếc xéo lão Thạch:

– Chờ xem!

Phòng tổ chức ᵭấu thầu im ắng lạ lùng, đến mức có thể nghe rõ tiếng thở của mỗi người. Thỉnh thoảng vang lên tiếng gõ của người phát ngôn, tiếng ông Vũ Lân và lão Thạch ra giá :

– Vĩnh Trường ra giá ba mươi tỷ đồng!

– Thạch ra giá ba mươi lăm tỷ!

Đang lúc căng thẳng, bỗng bàn tay của ông Vũ Lân mở điện thoại. Vũ Phong để ý nãy giờ Chủ tịch của Vĩnh Trường không hề đặt điện thoại lên bàn hay trong túi quần như mọi khi mà luôn cầm sẵn ở tay. Hai bàn tay ông đặt nhẹ lên đùi nên được chiếc bàn che khuất. Khi điện thoại rung báo tin nhắn, ông nhẹ nhàng bấm xem:

– Bãi sắt đó cách đây năm năm có một gia đình ૮.ɦ.ế.ƭ cháy, đã qua nhiều đời chủ không làm ăn được.

Ông Vũ Lân tắt máy và im lặng mỉm cười. Điều này chắc chắn mọi người không biết vì chả ai dám đưa vào hồ sơ mời thầu cả. Bởi nếu biết thông tin này thì còn ai dám tham gia buổi ᵭấu thầu này. Tiếng người phát ngôn vang lên:

– Ba mươi lăm tỷ lần thứ nhất!

– Ba mươi lăm tỷ lần thứ hai!

– Ba mươi lăm tỷ lần thứ ba!

Một tiếng gõ và câu chốt của người đàn ông ấy:

– Tôi xin tuyên bố bãi sắt khu E đã thuộc về Tập đoàn Thạch. Xin chúc mừng ông!

Lão Thạch cười tít mắt bắt tay người phát ngôn rồi quay sang Vũ Lân:

– Tập đoàn Vĩnh Trường dạo này xuống dốc ghê nhỉ?

Vũ Lân mỉm cười:

– Là tôi nhường ông!

Nhìn khuôn mặt lão Thạch đanh lại, người phát ngôn vội cười với ông Vũ Lân:

– Vĩnh Trường còn nhiều cơ hội mà, lo gì!

Ông Vũ Lân gật đầu và trước khi ra khỏi phòng còn buông lại một câu với lão Thạch:

– Chúc may mắn!

Ánh mắt lão Thạch tỏ vẻ hoài nghi. Vĩnh Trường luôn giành giật với ông ta đến cùng, giờ thua cuộc sao lại tỏ ra bình thản thế kia? Tuy nhiên, dẫu sao ván cũng đã đóng thuyền nên lão cùng các vệ sĩ ra về.

Ra khỏi phòng ᵭấu thầu, điện thoại của lão Thạch vang lên. Chẳng biết người bên kia nói gì nhưng mắt lão vằn lên những tia ɱ.á.-ύ, lão nghiến răng rít lên:

– Khốn пα̣п, Vũ Lân, mày chơi tao!

Ông Vũ Lân cùng các vệ sĩ đang thong thả bước ra, vừa nghe đến đó vội mỉm cười:

– Ồ, lão Thạch trúng thầu sao lại bực tức thế kia?

Lão Thạch như một con hổ điên lao lại định Ϧóþ cổ Vũ Lân nhưng bị Mạnh Kiên chặn lại:

– Ấy, ông bình tĩnh! Sướng quá hóa rồ à?

Lão Thạch gằn từng tiếng:

– Vũ Lân, mày biết khu đó không phát triển được vì có ma nên cố tình thua cuộc đúng không?

Người kinh doanh rất kiêng kị những địa điểm như vậy. Người ta nói rằng khu E từng là một xưởng gỗ làm ăn khấm khá nhưng do chập điện mà bị cháy, thiêu rụi toàn bộ gia đình chủ xưởng. Nhiều năm về sau, nhiều người không biết nên mua lại nhưng làm ăn không được gì. Mở xưởng may cũng thua lỗ đến mức ông chủ ʇ⚡︎ự ʇ⚡︎ử. Mấy năm gần đây, một số ông chủ làm bãi sắt thép nhưng cũng không được.

Nhiều người bảo gia đình ông chủ xưởng gỗ không siêu thoát được nên làm ma phá phách không cho ai làm ăn. Đến ông chủ người Mĩ vừa rồi dù biết nhưng không tin vào ma quỷ nên vẫn cố chấp làm . Hậu quả là thua lỗ nặng nề phải bỏ chạy. Lão Thạch nhận được thông tin quá muộn nên mới hiểu vì sao Vũ Lân lại tỏ ra bình thản thậm chí vui vẻ thế kia khi không trúng thầu. Lão ta như điên như dại khi bỏ ra ba mươi lăm tỷ để mua một đống phế liệu và một khoảng đất ma – một điều cấm kị trong giới kinh doanh. Họ rất quan tâm đến vấn đề tâm linh, những mảnh đất như vậy theo họ là xui xẻo.

Lão Thạch bị đẩy ra nên giận dữ rút súng ngắn và đồng loạt bảy vệ sĩ theo ông ta cũng rút súng. Ông Vũ Lân vẫn đứng im còn năm vệ sĩ của ông lại đã trong tư thế sẵn sàng chiến ᵭấu. Vũ Lân mỉm cười:

– Là do ông đen thôi!

Lời Vũ Lân vừa dứt, lão Thạch liền Ϧóþ cò. Viên đạn bay vèo trong không khí và chạm vào một viên đạn khác từ họng súng của Mạnh Kiên nổ một tiếng ” đoàng ” tгêภ không trung. Hai bên nã đạn liên tục vào nhau, đạn bay như mưa tạo ra những âm thanh nhức nhối.

Lão Thạch tay cầm khẩu SIG Sauer P226 nhằm vào Vũ Lân:

– Mày ૮.ɦ.ế.ƭ đi!

Nhưng khi viên đạn vừa bay ra, Đinh Vũ Phong vội đẩy ông Vũ Lân ra phía sau. Anh bật cao người và dùng đế giày bằng kim loại đỡ viên đạn đó. Loại súng của lão Thạch tuy độ chính ҳάc khá cao nhưng lại nặng nề so với những loại súng ngắn khác, nên lão không ra tay nhanh được. Đôi giày của vệ sĩ Tập đoàn Vĩnh Trường mang toàn có đế bằng kim loại đặc biệt, nhẹ nhưng có khả năng chống lại lửa và những loại đạn thông thường.

Hành động của Vũ Phong khiến lão Thạch bất ngờ. Vừa đỡ viên đạn trong chớp mắt, một viên đạn khác từ khẩu CZ 75B trong tay Vũ Phong cũng ghim luôn vào đùi của lão Thạch trong khi những người còn lại đang mải bắn nhau loạn xạ. Máu tuôn ra như xối, lão Thạch gầm lên:

– Nhãi ranh, mày dám bắn tao?

Vũ Lân vẫn thản nhiên mỉm cười:

– Tôi đã bảo cậu ấy không phải là người mẫu!

Bảy vệ sĩ thấy lão Thạch bị thương thì vội dừng tay và đỡ lấy ông ta. Lão Thạch đưa ánh mắt giận dữ nhìn Vũ Phong và phẩy tay:

– Rút lui!

Rồi lão chỉ tay vào Vũ Phong:

– Mày đợi đấy!

Vũ Phong nhếch môi:

– Lúc nãy không phải tôi bắn nhầm mà căn bản hôm nay tôi không có hứng ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người!

Vừa lúc đó, tiếng còi xe cα̉пh sάϮ hú vang. Cả hai phe vội vã lên xe và lao Ꮙ-út đi..

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất