Giấu anh vào nỗi nhớ chương 23

Vũ Linh 322

Tác giả : An Yên

Ông Vũ Lân không tỏ ra ngạc nhiên, mặt bình thản nói:

– Thạch, lâu ngày không gặp sao phải tốn sức thế?

Người đàn ông tên Thạch nhếch môi cười:

– Chào hỏi nhau thôi!

Ông Vũ Lân cười ha hả:

– Màn chào hỏi của ông ồn ào quá. Tôi chỉ là một doanh nhân, quen chào bằng cái bắt tay thân mật thôi!

Người đàn ông mặc bà ba nâu cười phá lên:

– Vũ Lân, ông khiêm tốn quá rồi. Người kinh doanh đâu cần đông đảo vệ sĩ, súng ống hiện đại đằng đằng sát khí thế kia. Có chơi tiếp không?

Ông Vũ Lân nghiêm mặt:

– Đây không phải chỗ chơi! Thương trường như chiến trường, cũng khốc liệt lắm, tôi chỉ phòng thân thôi!

Lão Thạch cười một tràng dài và nói:

– Có vẻ như công việc của ông đang đi lên nên tuyển thêm những gương mặt vệ sĩ mới. Nhưng toàn những anh chàng non choẹt vắt mũi chưa sạch thế kia thì làm người mẫu chứ ᵭάпҺ đấm gì được!

Ông ta vừa nói vừa đá ánh mắt về phía Vũ Phong đứng cạnh Vũ Lân. Chủ tịch của Vĩnh Trường mỉm cười:

– Đánh được cậu ta rồi nói. Một mình cậu ta quản lý ba kho sắt ở ba tỉnh khác nhau đấy, có tầm mấy chục xe tải chở hàng gì đó, một biệt thự vườn và mấy cái xe hơi thôi!

Vũ Phong biết ông Vũ Lân chỉ nói vui để khẳng định với lão Thạch rằng trông anh còn trẻ nhưng chẳng phải dạng vừa, chứ thực ra lâu nay anh chỉ canh đúng một kho sắt trong Tập đoàn Vĩnh Trường thôi mà. Nhưng quả là lão già kia cắn câu bởi anh thấy trong mắt lão lóe lên vài tia ngạc nhiên rồi bình thản trở lại như ban đầu. Hóa ra người kinh doanh cũng phải có bằng tâm lý. Vũ Phong nghĩ nếu mâu thuẫn đến đỉnh điểm, hai bên bắn nhau loạn xạ thì cα̉пh sάϮ sẽ gô cổ cả lũ nên anh thì thầm vào tai ông Vũ Lân:

– Chủ tịch, nếu ᵭάпҺ nhau ở đây không ổn đâu ạ! Cảnh sát nhất định sẽ tới!

Vũ Lân mỉm cười:

– Cậu đừng lo, tôi cũng ghét ồn ào!

Lão Thạch nhìn một màn trước mặt thì cười ranh mãnh:

– Chàng trai trẻ, sợ rồi hả?

Vũ Phong nhếch môi:

– Từ bé đến lớn tôi chưa biết chứ ” SỢ ” ᵭάпҺ vần thế nào. Chỉ là các ông thích thì ᵭάпҺ mẹ nó đi, đây đâu phải thời Tam quốc mà cần ᵭấu võ miệng ra oai!

Lão Thạch cười thích chí:

– Được! Cậu có vẻ khí chất! Nhưng nói không thì cũng chưa biết được. Chờ xem lần ᵭấu thầu tới đây, cậu sẽ chứng tỏ bản lĩnh thế nào!

Thực ra Vũ Phong chưa hình dung cái kiểu ᵭấu thầu ấy sẽ như thế nào, nhưng có vẻ như đó sẽ là một sự kiện quan trọng với cả hai phe. Cậu gật đầu:

– Được!

Ông Vũ Lân lên tiếng:

– Chào hỏi xong rồi, giải tán được chứ?

Lão Thạch nhìn thẳng ông Vũ Lân như thăm dò thái độ rồi nói:

– Rút lui!

Thế nhưng, lão ta vừa quay lưng, Vũ Phong lại để ý đến bàn tay cầm gậy của lão. Cả bàn bỗng xòe ra đặt tгêภ đầu gậy rồi lại nắm chặt. Lão gõ gậy hai cái rồi bình thản bước đi. Ngay lập tức, tên vệ sĩ đứng cạnh lão bất ngờ rút súng chĩa thẳng vào ông Vũ Lân rồi Ϧóþ cò. Vũ Phong cũng nhanh nhẹn rút súng và bắn. Hai viêc đạn cùng lao về phía nhau và va chạm với nhau tạo mên một âm thanh chát chúa. Vũ Phong định bắn tiếp vào gã kia nhưng ông Vũ Lân sau một giây bất ngờ thì giữ tay Vũ Phong:

– Dừng!

Vũ Phong thổi thổi họng súng giảm thanh và buông một câu:

– Chơi chả đẹp chút nào!

Lão Thạch cũng quay lại nhếch môi cười. Trước khi đi thẳng, lão nói hai tiếng:

– Khá lắm!

Sau đó, cả hai đều lên xe chống đạn và ra về.

Về đến Tập đoàn, ông Vũ Lân gọi Vũ Phong lên phòng:

– Chủ tịch gọi tôi ạ!

Ông Vũ Lân mỉm cười thoải mái:

– Cảm ơn cậu đã cứu ๓.ạ.ภ .ﻮ tôi!

Vũ Phong cúi đầu:

– Dạ không ạ, đó là nhiệm vụ của tôi thôi!

Ông Vũ Lân ra hiệu cho Vũ Phong ngồi xuống chiếc ghế đối diện và đưa cho cậu một xấp giấy tờ:

– Đây là quyết định việc cậu sẽ quản lý ba kho sắt ở Hà Nam, Thanh Hóa và Hà Tĩnh. Mọi cơ sở vật chất và công nhân ở đó giờ đều thuộc về cậu. Cậu ʇ⚡︎ự đưa ra mọi kế hoạch kinh doanh để ba vùng đó phát triển. Lợi nhuận cậu hưởng, lương công nhân cậu trả, tất nhiên tôi vẫn kiểm soát chung và đó là ba chi nhánh khá vững của Vĩnh Trường.

Vũ Phong ngạc nhiên:

– Chủ tịch, ông nói sao ạ? Sao ông lại giao cho tôi?

Ông Vũ Lân bật cười:

– Vì tôi tin cậu!

Vũ Phong lắc đầu:

– Nhưng tôi không có kiến thức kinh doanh và chưa hiểu biết gì về sắt thép?

Ông Vũ Lân lắc đầu:

– Cậu không học kinh tế nhưng lại sẵn gen kinh doanh trong người. Năm lớp mười hai, cậu từng quản lý hệ thống chuỗi cửa hàng online, nói con của Đinh Long không biết kinh doanh thì sai lầm to. Cứ học dần khắc ổn!

Vũ Phong nhíu mày:

– Ông không sợ tôi phá tan cả mấy bãi sắt ấy ư?

Ông Vũ Lân lại lắc đầu:

– Không! Cậu thông minh, nhanh nhẹn lại biết võ thuật, bắn súng, không thất bại được. Vả lại, tôi hiện tại vẫn kiểm soát mọi việc mà, cậu không phải lo. Muốn trưởng thành thì phải dám xông pha. Thất bại không phải là khi ta gục ngã vì không làm được, mà thất bại chính là việc ta không dám làm, cậu hiểu không?

Vũ Phong cúi đầu:

– Cảm ơn ông đã tin tưởng tôi. Tôi sẽ cố gắng dốc lòng vì tập đoàn.

Ông Vũ Lân mở ngăn kéo đưa cho cậu một chùm chìa khóa:

– Đây là chìa khóa xe hơi và chìa khóa ngôi biệt thự ở thành phố C. Cậu không cần ở chung cư nữa, ở riêng, xe riêng cho tiện công việc. Yên tâm, tôi chả cho không ai cái gì đâu. Tôi sẽ trừ vào lương hàng tháng của cậu. Cậu biết lái xe chứ?

Vũ Phong gật đầu:

– Vâng, tôi đã có bằng lái xe ạ. Nhưng tôi không nghĩ mọi thứ lại đến với tôi đột ngột như vậy!

Ông Vũ Lân cười lớn:

– Không phải lăn tăn. Tôi già rồi, ít năm nữa cũng sẽ giao tập đoàn cho lớp trẻ. Lan Nhi còn dại dột và xốc nổi lắm. Hi vọng trong số các cậu sẽ có người giúp nó để tôi về dưỡng già.

Vũ Phong mỉm cười:

– Vâng, tôi tin là trong số người thân tín sẽ có người đảm đương mọi việc cùng cô Lan Nhi!

Ông Vũ Lân gật đầu:

– Ừ, cậu chuẩn bị đi xem các kho bãi đi, hiện tại thì việc kinh doanh ở ba tỉnh đó đều tốt. Xe đang chờ cậu dưới bãi xe Tập đoàn, có bốn vệ sĩ đi theo cậu đấy!

Vũ Phong cúi chào ông Vũ Lân:

– Cảm ơn chủ tịch. Tôi xin phép ạ!

Ông Vũ Lân gật đầu, Vũ Phong mở cửa bước tới thang máy, bấm xuống bãi xe nhân viên ở tầng hầm mà lòng vẫn chưa hiểu vì sao mọi thứ lại suôn sẻ với mình như thế…

Xuống đến nơi, anh thấy bốn vệ sĩ quen thuộc đang đợi mình. Đó là Mạnh Kiên, Trịnh Hưng, Quang Dũng và Đình Dương. Đây là bốn gương mặt nổi bật cùng dự tuyển một đợt với anh, sao ông Vũ Lân lại cho đi cùng Vũ Phong cả thế này nhỉ? Anh vừa bước tới, bốn anh em kia vội cúi đầu:

– Anh Phong!

Vũ Phong bật cười:

– Các cậu làm gì đấy? Cùng là vệ sĩ với nhau cả, chào gì mà vừa xa lạ vừa giống ҳα̃ Һộι ᵭeп thế? Cứ xưng hô bình thường thôi. Ở đây có Mạnh Kiên và Trịnh Hưng đều gần hai mươi tuổi như tôi, hai bạn kia kém hơn một tuổi nhưng cứ xem là bạn cả được rồi, đừng câu nệ.

Mạnh Kiên lên tiếng:

– Không được ạ! Đây là công việc, không như ở nhà, anh lên xe đi!

Vũ Phong nhìn chiếc ô tô mới toanh trước mặt và ngạc nhiên:

– Chiếc này giống xe chống đạn quá!

Thực ra, Vũ Phong mê ô tô từ nhỏ, nhìn qua anh nhận ra ngay đây là Maybach S650 Pullman Guard. Loại xe này có nhiều lớp chống đạn và toàn bộ cửa sổ được phủ nhựa Polycarbonate, gầm xe được bọc giúp chống lại các vật liệu nổ thông thường. Nó được ví như hầm trú ẩn di động vậy. Nhưng anh vẫn chưa hiểu vì sao ông Vũ Lân lại giao cho anh cả chiếc xe đắt đỏ bậc nhất thế giới như vậy, xe này chỉ dành cho dân siêu giàu muốn an toàn thôi.

Nhìn thấy ánh mắt thắc mắc của Vũ Phong, Trịnh Hưng cười:

– Chuẩn rồi, là một trong những xe chống đạn bậc nhất thế giới.

Vũ Phong quay sang Trịnh Hưng:

– Nhưng chúng ta kinh doanh cần gì loại xe này?

Mạnh Kiên lên tiếng:

– Vì thương trường như chiến trường, đi kí hợp đồng như đi ᵭάпҺ trận, nên ta cần bảo vệ cái ๓.ạ.ภ .ﻮ của mình. Thôi, anh lên xe đi!

Vũ Phong gật đầu rồi cùng mọi người lên xe. Chiếc xe hầm hố phóng Ꮙ-út trong ráng chiều ồn ào của thành phố C….

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất