Giấu anh vào nỗi nhớ chương 21

Vũ Linh 300

Tác giả: An Yên

Ông Vũ Lân quay sang con gáι:
– Lại gì nữa đây? Thủ tục đi du học của con đến đâu rồi?
Lan Nhi vẫn không rời mắt khỏi Đinh Vũ Phong:
– Anh ấy tên gì vậy ba? Đẹp trai thế làm vệ sĩ hơi phí, con không muốn anh ấy bị thương đâu!
Ông Vũ Lân mỉm cười:
– Cậu ấy là một vệ sĩ đặc biệt đấy. Con vẫn chưa trả lời ta, thủ tục du học Mĩ con làm xong chưa?
Lúc này Lan Nhi mới để ý đến lời của ba:
– Dạ, xong rồi ba! Hơn một tháng nữa là bay ạ!
Ông Vũ Lân đưa ánh mắt nhìn xuống phiá dưới rồi nói:
– Tất cả mọi người về vị trí đã được ρhâп công!
Một tiếng ” rõ ” vang lên rồi ai vào việc nấy.
Từ hôm đó, Vũ Phong làm việc tại Tập đoàn Vĩnh Trường. Trong tháng đầu tiên, công việc khá nhàn. Sáng sáng, cậu lên xe buýt đến chỗ làm và tới sáu giờ tối thì xong việc, buổi tối sẽ có tốp đến thay. Lương của cậu cũng chỉ mấy triệu như những ngành nghề lao động phổ thông khác trong giai đoạn thử việc, nếu đi kí kết hợp đồng sẽ tính riêng. Nhưng một tháng trời làm việc ở đây, Vũ Phong chưa thấy Chủ tịch gọi vệ sĩ đi đâu cùng ông ấy. Hàng tuần, hai mươi vệ sĩ sẽ có hai buổi tập võ tại khoảng sân sau của Tập đoàn để nâng cao trình độ. Vũ Phong khá vui vẻ với công việc mới. Thỉnh thoảng, anh vẫn gọi điện cho mẹ và Nguyệt Cát nên hai người không hề biết những biến cố xảy ra với anh.
Một hôm, đang đi đi lại lại trước kho sắt, Vũ Phong chợt nghe tiếng gọi:
– Vũ Phong, Chủ tịch muốn gặp cậu! Đi lên tầng ba mươi nhé!
Vũ Phong ngạc nhiên:
– Làm gì thế ạ?
Người kia lắc đầu:
– Làm sao tôi biết được! Cậu có làm sai việc gì không?
Vũ Phong nhíu mày một chút rồi lắc đầu:
– Không! Tôi luôn đi làm đúng giờ và không bỏ vị trí được giao!

Anh kia gật đầu:
– Được rồi, vậy chắc chẳng có việc gì quan trọng đâu, không mất việc đâu mà sợ! Cậu lên đi!
Vũ Phong nói câu cảm ơn rồi bước tới thang máy, bấm lên tầng thứ ba mươi của tòa nhà cao chọc trời giữa lòng thành phố C.
Tiếng ” ting ” của thang máy kêu lên, Vũ Phong bước ra. Anh chσáпg ngợp bởi tầng này chỉ có một căn phòng duy nhất nhưng lối đi vào lại rất sâu và hai bên là hai hàng người mặc đồ đen đứng nghiêm trang. Hình ảnh đó khiến Vũ Phong có cảm giác mình đang ở trong một bộ phim hành động. Anh mạnh dạn cúi chào rồi bước đến căn phòng trước mặt và gõ cửa. Một giọng nói đầy uy lực vang lên:
– Vào đi!
Vũ Phong nhẹ nhàng đẩy cάпh cửa bằng kính cường lực rồi bước vào. Ông Vũ Lân đang ngồi tгêภ bàn làm việc với vô số hồ sơ giấy tờ xung quanh:
– Vũ Phong, ngồi xuống đi!
Ông chỉ chiếc ghế đối diện và Vũ Phong cũng cúi chào rồi ngồi xuống:
– Chào Chủ tịch! Ông gọi tôi lên đây có việc gì không ạ?
Ông Vũ Lân nở một nụ cười hiếm hoi rồi dừng hành động kí giấy tờ và ngẩng lên nói:
– Tại sao con trai của Chủ tịch Tập đoàn Á Đông, chỉ số IQ một trăm sáu mươi mà lại xin làm vệ sĩ sau khi bị đuổi khỏi Học viện cα̉пh sάϮ vì ᵭάпҺ người?
Có vẻ như ông ta biết nhiều hơn Vũ Phong tưởng. Trong hồ sơ xin việc, người ta chỉ biết anh là con trai của ông Đinh Long, Chủ tịch Tập đoàn nội thất Á Đông mà thôi. Anh nhíu mày:
– Chủ tịch điều tra tôi ư?
Ông Vũ Lân gật đầu:
– Tất cả các vệ sĩ tuyển chọn vào đây đều được điều tra kĩ lưỡng về thân thế, tránh trường hợp các công ty, Tập đoàn đối phương cho người vào ăn cắp tài liệu!
Vũ Phong ngán ngẩm nghĩ, môi trường kinh doanh thật nhiêu khê, anh nói:
– Tôi chỉ là một vệ sĩ, mới tốt nghiệp cấp ba, một năm học cα̉пh sάϮ không tính, có biết cái gì đâu mà ông lo tôi ăn cắp?
Ông Vũ Lân hoài nghi:
– Vậy sao cậu không học Kinh tế rồi về thay thế bố cậu quản lý tập đoàn nội thất?
Vũ Phong bật cười:
– Rất đơn giản, vì tôi không thích. Tôi yêu võ thuật và muốn làm vệ sĩ. Tôi không ưa nổi những con số tính toán và những mánh khóe tгêภ thương trường. Vả lại, tôi không thích dựa dẫm, vậy thôi!
Ông Vũ Lân nhìn Vũ Phong:
– Cậu từng học lớp chuyên Toán của một trường chuyên lớn mà lại ghét những con số là sao? Thật khó tin!

Vũ Phong lắc đầu:
– Có những điều ta được học nhưng chẳng bao giờ áp dụng trong cuộc sống cả. Tôi từng thích môn toán nhưng nó cũng chẳng giúp tôi có một cuộc sống ʇ⚡︎ử tế.
Ông Vũ Lân lên tiếng:
– Bố cậu không ngăn cản sao?
Vũ Phong lắc đầu:
– Không. Vì tôi muốn ʇ⚡︎ự lập để xem sức mình đến đâu. Nếu sau này tôi có thể giúp được bố thì tôi sẽ trở về. Tập đoàn của bố tôi và của ông kinh doanh các sản phẩm hoàn tòan khác nhau nên ông cũng không cần lo tôi là người của đối thủ đến phá đâu.
Ông Vũ Lân gật đầu tỏ vẻ hài lòng:
– Cậu quả là có tố chất. Tôi nghe nói cậu ᵭάпҺ bạn học nhừ ʇ⚡︎ử và khi ra Hội đồng kỉ luật cũng không thèm thanh minh.
Đinh Vũ Phong nhếch môi:
– Vì nó đáng bị ᵭάпҺ, thế thôi!
Ông Vũ Lân cười:
– Được lắm! Cậu đúng là người tôi cần. Thông minh, quyết đoán, giỏi võ và dám làm dám chịu. Hi vọng cậu đủ trung thành để chúng ta hợp tác lâu dài. Tôi sẽ không để cậu thiệt. Nếu cậu làm việc tốt, sau này tôi sẽ nâng đỡ cậu lên những vị trí khác.
Vũ Phong thoải mái ngả người ra ghế cười:
– Tôi luôn làm tốt bổn phận của mình. Nhưng nếu trong môi trường làm việc có những kẻ bẩn tính thì chưa biết lúc đó tôi làm gì đâu ạ! Vả lại, tôi không có bằng cấp, Chủ tịch cứ để tôi làm vệ sĩ, cất nhắc làm gì cho người ta soi mói.
Ông Vũ Lân cười lớn:
– Giỏi, quả là tuổi trẻ có khí chất. Cậu yên tâm, cậu làm việc tốt thì tôi sẽ đối đãi tốt. Còn bằng cấp với tôi rất đơn giản và chẳng có giá trị gì cả. Ở đây tôi cần thực lực, cần hiệu quả công việc và lòng trung thành. Hàng tháng, tôi sẽ thêm vào tài khoản của cậu hai triệu, những lần đi kí kết hợp đồng sẽ có thêm một khoản riêng. Tôi biết, gia đình cậu không thiếu tiền, nhưng cứ xem đây là chút tình cảm của tôi dành cho những người trẻ tuổi có khí phách như cậu.

Vũ Phong cúi đầu:
– Cảm ơn Chủ tịch! Tôi sẽ cố gắng hết sức vì Tập đoàn. Nếu không có việc gì nữa, tôi xin phép đi làm việc ạ!
Nhận được cái gật đầu từ ông Vũ Lân, Vũ Phong đẩy cửa bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, anh chạm mặt ngay với cô con gáι của Chủ tịch. Vũ Lan Nhi vừa nhìn thấy Vũ Phong thì hai mắt sáng rực lên:
– Đinh Vũ Phong! Anh là Đinh Vũ Phong đúng không?

Vũ Phong gật đầu:
– Vâng, chào cô chủ!
Lan Nhi nguýt dài:
– Anh chào gì mà nghe xa xôi vậy? Cứ gọi em là Lan Nhi được rồi!
Vũ Phong cúi chào Lan Nhi rồi mỉm cười:
– Dạ không đâu ạ! Tôi chỉ là nhân viên bình thường của Tập đoàn, sao dám xưng hô bừa bãi thế được!
Lan Nhi rất ʇ⚡︎ự nhiên khoác vai Vũ Phong:
– Anh đã làm việc ở đây ngót nghét một tháng trời rồi, xa lạ gì nữa? Anh có muốn chuyển vị trí khác không, em sẽ nói với ba em!
Vũ Phong gạt tay Lan Nhi và lắc đầu:
– Không thưa cô! Tôi không bằng cấp, được làm vệ sĩ cho Chủ tịch là tốt lắm rồi, không dám mơ ước cao sang đâu ạ!
Lan Nhi cười phá lên:
– Bằng cấp là cái quái gì đâu mà anh nói nghe to tát thế! Em chuẩn bị đi du học ở Mĩ nhưng chả phải vì ham học đâu. Chẳng qua vì em thích ʇ⚡︎ự do bay nhảy chứ bằng cấp á, em muốn có mấy cái mà chả được! Đời này chỉ sợ thiếu tiền chứ mấy cái hình thức đó dễ ợt!
Vũ Phong thấy Lan Nhi cả cười cả nói một tràng dài thì cúi chào:
– Vâng, xin phép cô, tôi đi làm việc ạ!
Lan Nhi dẫm chân bình bịch:
– Anh Vũ Phong, lần sau không được gọi cô chủ, cứ gọi là Lan Nhi, anh hiểu không? Đẹp trai mà mỗi việc đó cứ phải nhắc mãi là sao?

Hành lang này khá đông người, cả hai hàng người mặc đồ đen đứng canh gác. Vũ Lan Nhi cứ oang oang cái miệng khiến những người đứng đó chú ý, có người còn che miệng cười. Vũ Phong cúi chào lần nữa:
– Tôi xin phép ạ!
Vũ Phong quay bước hướng tới thang máy. Lan Nhi mở cửa phòng Chủ tịch, sà vào lòng ông Vũ Lân:
– Ba, ba phải làm chủ cho con!
Ông Vũ Lân vuốt vuốt mái tóc của con gáι:
– Lại chuyện gì nữa đây? Tuần sau con sang Mĩ rồi nhõng nhẽo với ai?
Lan Nhi nũng nịu:
– Con muốn anh Vũ Phong đi sang Mĩ làm vệ sĩ cho con!
Ông Vũ Lân bật cười:
– Không được! Việc này ba không thể chiều theo ý con được. Vũ Phong sẽ được đào tạo là một vệ sĩ nòng cốt của ba, chưa tính đến việc cậu ta là con trai duy nhất của Chủ tịch Tập đoàn Á Đông.

Lan Nhi há hốc miệng:
– Vũ Phong là con trai của Chủ tịch Tập đoàn Á Đông ư? Sao lại bỏ học ngang xương đi làm vệ sĩ vậy ba?
Ông Vũ Lân cười:
– Cậu ta từng đậu Học viện Cảnh sát đấy, nhưng lỡ ᵭάпҺ một kẻ không ra gì nên bị đuổi. Muốn ʇ⚡︎ự lập nên xin đi làm, dù mới thử thách một tháng nhưng ba tin chắc cậu ta không thể thiếu trong đội ngũ vệ sĩ của Tập đoàn.
Lan Nhi nhõng nhẽo:
– Vậy thì anh ấy cũng là người không thể bỏ lỡ trong tương lai của con gáι ba. Con thích anh ấy!
Ông Vũ Lân gật đầu:
– Ba không biết cậu ta có bạn gáι chưa nhưng một người như thế ai cũng cần!

Lan Nhi ôm chặt cổ ba:
– Đấy, cho nên con mới cần anh ấy sang Mĩ với con, con không muốn anh ấy rời khỏi tầm mắt con. Con chả thèm quan tâm anh ta có bạn gáι hay chưa, chỉ cần anh ấy sẽ là chồng tương lai của con thôi!
Ông Vũ Lân lắc đầu:
– Con thích cái gì là đòi bằng được. Nhưng Vũ Phong cần ở lại Việt Nam. Con phải nghĩ cho đại cục chứ. Còn nếu con thích, ba sẽ để ý cậu ấy cho con.
Lan Nhi thơm chụt lên má ông Vũ Lân:
– Yêu ba nhất!
Trong lúc ba cô đang sắp xếp lại giấy tờ tгêภ bàn, vị tiểu thư kia mấp máy môi cùng nụ cười ranh mãnh:
– Đinh Vũ Phong, nhất định anh phải là của em!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất