Giấu anh vào nỗi nhớ chương 20

Vũ Linh 470

Tác giả : An Yên

Câu nói của Vũ Phong vừa thốt ra, bố của Gia Minh ᵭ.ậ..℘ bàn đứng dậy chỉ tay vào mặt anh:

– Các đồng chí đã thấy chưa, cái ngữ như nó mà đòi làm cα̉пh sάϮ bảo vệ nhân dân à? Nó chỉ nên tống vào tù là hợp lý và yên ổn nhất. Loại không được dạy dỗ ʇ⚡︎ử tế nên giờ ở đâu gây loạn đó. Cái loại như mày phải quăng ra ngoài cho bọn Һγ siпh nó dạy!

Ông Đinh Long nghe những lời chói tai vừa rồi thì giận tím mặt nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Bôn ba tгêภ thương trường mấy chục năm nay, ông không lạ gì cái trò giương đông kích tây của bố Gia Minh. Ông ta cố xoáy vào việc vợ chồng ông li hôn, Vũ Phong không được mẹ trực tiếp dạy dỗ những năm gần đây nên mới như thế. Bố của Vũ Phong vẫn giữ nét mặt điềm đạm, đứng dậy phát biểu:

– Xin lỗi các thầy cho tôi được nói đôi lời. Chuyện xảy ra là do mâu thuẫn cá nhân giữa con trai tôi và cháu Gia Minh. Điều gì đến thì nó đã đến rồi, giờ chúng tôi chờ đợi hình thức kỉ luật của các thầy chứ không phải nghe những lời móc mỉa của người khác!

Bố Gia Minh nghe những lời đó thì đứng bật dậy:

– Ông nói ai đấy? Con trai ông bị côn đồ ᵭάпҺ thế này ông có bực không hả? Tôi nói có gì sai sao? Nó không có mẹ dạy dỗ, bố bồ bịch lăng nhăng, mẹ kế là giáo viên nhưng dạy không nổi nên mới đến nông nỗi này, cái lí lịch của ông ʇ⚡︎ử tế quá mà. Nhà ông dột từ tгêภ nóc xuống thì nó ʇ⚡︎ử tế sao được. Tôi chờ cái ngày thằng con trai ông bị tụi Һγ siпh dạy cho một bài học, đến lúc đó xem ông có lên giọng được nữa không!

Nhìn màn khẩu chiến giữa hai ông bố, thầy trưởng ban kỉ luật vội đứng dậy:

– Xin phép hai ông, chuyện riêng của gia đình chúng tôi không can thiệp ạ. Nội dung của cuộc họp này là đưa ra hình thức kỉ luật đối với em Đinh Vũ Phong vì hành vi ᵭάпҺ bạn trong trường học.

Rồi ông quay sang Vũ Phong:

– Đinh Vũ Phong, em nhận ra cái sai chưa? Trước khi nghe quyết định của nhà trường, thầy muốn em chính thức lên tiếng xin lỗi Gia Minh!

Đinh Vũ Phong đưa ánh mắt chán ghét nhìn mọi người trong cuộc họp rồi thờ ơ nói:

– Em xin nhắc lại, em xin ra khỏi trường, không cần nghe quyết định kỉ luật và không cần xin lỗi ai. Nếu xong rồi thì em xin phép về ạ!

Nói xong, không đợi những người ở đó lên tiếng, cậu xoay người đi thẳng ra ngoài. Ông Đinh Long cũng vội vã đi theo sau, để lại ánh mắt mãn nguyện của bố con Gia Minh dõi theo bóng dáng hai người.

Khi đã yên vị trong xe, bố của Vũ Phong lên tiếng:

– Phong, sao không sai mà chẳng đứng lên thanh minh?

Vũ Phong nhếch môi cười:

– Thanh minh làm gì khi mọi thứ đã rõ ràng hả bố?

Ông Đinh Long chăm chú lái xe, miệng mấp máy:

– Bố đã bảo những môi trường nghiêm khắc như thế không hợp với con. Con là người không biết kiềm chế, dễ bị ảnh hưởng tâm lý. Nhưng sự việc vừa rồi con không sai, bố cái cậu Gia Minh kia cố tình soi mói, thân là một Phó Chủ tịch Tỉnh mà ăn nói chẳng ra làm sao cả!

Vũ Phong nhìn dòng người hối hả ngược xuôi tгêภ phố, lòng thấy nhẹ nhõm:

– Quần áo bị rách còn vá lại được chứ nhân cách rách nát thì thế thôi bố ạ! Cái chức danh đâu nói lên được phẩm chất con người!

Ông Đinh Long hơi ngạc nhiên trước những lời con trai vừa nói ra. Đó là những câu nói của một người từng trải thì đúng hơn là được thốt ra từ miệng một cậu thanh niên mới mười chín tuổi. Ông thở dài:

– Giờ bố xin cho con vào Đại học Kinh tế, con học rồi sau này giúp bố!

Vũ Phong lắc đầu:

– Không ạ, con không học nữa,! Con đi làm thôi ạ!

Ông Đinh Long sửng sốt:

– Con định làm việc gì khi trong tay không có bằng cấp? Vũ Phong, dòng họ Đinh xưa nay không có tiền lệ học tập dở dang không bằng cấp. Chúng ta là gia đình học thức, không lẽ đứa con trai duy nhất lại bỏ học giữa chừng đi lang bạt sao?

Vũ Phong kiên định:

– Bằng cấp chưa chắc đã khẳng định được thực lực bố ạ! Bố lăn lộn bao nhiêu năm chắc cũng hiểu rõ sự thực ấy. Bao người học đến tiến sĩ, giáo sư rồi cuối cùng cũng chả được việc bằng những người chỉ tốt nghiệp đại học thậm chí hết cấp ba.

Ông Đinh Long vẫn kiên trì giảng giải:

– Nhưng người có học sẽ có nền tảng kiến thức, sẽ vững vàng hơn chứ! Với lại, con không có gì trong tay, định làm việc gì? Ai nhận con?

Đinh Vũ Phong trầm ngâm:

– Con nạp hồ sơ xin vào Tập đoàn Vĩnh Trường!

Ông Đinh Long quay sang con trai:

– Đó là một tập đoàn sắt thép bậc nhất nước ta, con có biết gì về sắt thép đâu mà xin vào đấy?

Vũ Phong mỉm cười:

– Con xin vào làm vệ sĩ thôi, cần hiểu nhiều làm gì. Nếu sau này cần làm ở vị trí khác, con sẽ tìm hiểu sau!

Ông Đinh Long thắc mắc:

– Nhưng vì sao con không học tiếp để có một vị trí tốt? Làm vệ sĩ suốt ngày ᵭάпҺ đấm chứ có gì đâu. Một người có chỉ số IQ cao như con sao lại phí phạm vào mấy trò đó hả?

Vũ Phong lắc đầu:

– Nghề nào cũng tốt cả. Không phải cứ ăn ngon mặc đẹp mới là người tốt. Làm gì chân chính kiếm ra tiền là được!

Ông Đinh Long biết rất khó thuyết phục một người như Vũ Phong nên cuối cùng đành nói:

– Ngày mai con dọn đồ về nhà đã rồi tính!

Đinh Vũ Phong lại lắc đầu:

– Không. Con tính toán cả rồi. Bố yên tâm đi, con sẽ không làm gì bất chính hay ρҺα̣м ρҺάρ cả. Vả lại, con sẽ ở riêng, vì con và vợ hai của bố khó ở chung lắm. Trước đây có Tuân, nhưng giờ cậu ấy cũng ở kí túc xá, con sẽ dọn ra ngoài ở!

Ông Đinh Long nhíu mày:

– Có nhất thiết phải vậy không? Trước cũng ở chung rồi, hạn chế mâu thuẫn là được. Con ở ngoài, bố không yên tâm!

Vũ Phong nhếch miệng:

– Bố sợ tốn kém đúng không? Con đã đủ tuổi để sử dụng số tiền trong tài khoản rồi. Tất nhiên là dù tài khoản mang tên con nhưng con mượn tạm thôi. Con sẽ trả lại không thiếu một xu!

Ông Đinh Long biết không thể thay đổi được Vũ Phong bởi tất cả những gì đang diễn ra một phần do lỗi ở ông. Nếu bi kịch gia đình không xảy ra, tâm tư của Vũ Phong không thể dồn nén đến như vậy. Giờ đây, mọi hành động của Vũ Phong đều được con trai ông giải thích bằng một lí do mà ông không thể phản bác được. Vì thế, ông chỉ biết im lặng.

Một lát sau, bố của Vũ Phong thở dài:

– Tùy con vậy! Nhưng nếu có điều gì đó cần giúp đỡ, bố luôn sẵn sàng!

Vũ Phong gật đầu:

– Con cảm ơn bố và cũng xin lỗi vì sáng nay đã làm mất thời gian của bố!

Vũ Phong chuyển đến một căn hộ chung cư ngay trong buổi chiều hôm đó. Việc anh ra khỏi trường, mẹ và Nguyệt Cát không hề biết gì cả. Mọi thứ ở chung cư đã đầy đủ, Vũ Phong chỉ việc dọn vào ở thôi. Tuân đã giúp anh dọn dẹp. Xong xuôi, Tuân mở lời:

– Phong, tôi không dám can thiệp vào quyết định của cậu. Chỉ mong cậu nhớ rằng Đinh Vũ Phong còn có một người mẹ, một cô người yêu và một Đinh Trọng Tuân luôn ở bên cạnh và ủng hộ cậu!

Vũ Phong vỗ vỗ vai Tuân:

– Tôi ổn. Nó đáng phải ᵭάпҺ. Cậu giữ kín chuyện này với mẹ tôi và Nguyệt Cát nhé, tôi không muốn họ lo lắng!

Tuân gật đầu :

– OK!

Mấy ngày sau đó, Vũ Phong ăn mặc chỉn chu đến Tập đoàn Vĩnh Trường xin làm vệ sĩ. Ông Vũ Lân – Chủ tịch Tập đoàn trực tiếp phỏng vấn và kiểm tra trình độ võ thuật của những người đến dự tuyển. Chưa có một Tập đoàn nào tuyển vệ sĩ lại nghiêm ngặt và đích thân Chủ tịch hội đồng quản trị có mặt như ở đây. Điều đó khiến những người đến dự tuyển cũng cảm nhận được tính quan trọng của vấn đề.

Sau một loạt cuộc giao ᵭấu, ông Vũ Lân đã tuyển được hai mươi vệ sĩ, trong đó có năm vệ sĩ thân tín và dĩ nhiên cái tên Đinh Vũ Phong có mặt trong số đó, một phần bởi kĩ năng võ thuật vượt trội của anh.

Khi hai mươi vệ sĩ đứng thành một hàng dài trong khoảng sân rộng phía sau Tập đoàn, nơi diễn ra cuộc phỏng vấn, ông Vũ Lân nhìn khắp một lượt rồi nói:

– Thực ra, với những nơi khác, vệ sĩ chỉ đảm nhiệm việc bảo vệ cơ sở vật chất nên không nhất thiết phải tuyển kĩ càng. Nhưng với Tập đoàn Vĩnh Trường, ngoài việc trông coi các kho sắt thì vệ sĩ luôn phải có mặt trong những lần kí kết hợp đồng của Tập đoàn. Lí do không chỉ để bảo vệ tôi mà thương trường như chiến trường, thị trường sắt thép cạnh tranh rất khốc liệt và không tránh được những trò bẩn thỉu của đối phương. Tôi cần đảm bảo sự an toàn tuyệt đối để đem lại cuộc sống no ấm cho mọi người, các cậu rõ cả chưa?

Đám vệ sĩ đứng nghiêm trang hô dõng dạc:

– Rõ!

Vừa lúc đó, có một cô gáι xinh đẹp, ăn mặc gợi cảm bước tới bên ông Vũ Lân:

– Ba, con tìm ba mãi!

Ông Vũ Lân nhìn con gáι đầy cưng chiều:

– Lan Nhi, con có việc gấp sao? Ba đang bận tuyển vệ sĩ, con đứng qua một bên đi!

Cô gáι tên Lan Nhi đang định nói gì đó thì tầm mắt bỗng ngẩn ngơ rơi tгêภ người Đinh Vũ Phong:

– Ba, vệ sĩ của ba có cần đẹp trai thế không ạ?

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất