Giấu anh vào nỗi nhớ chương 19

Vũ Linh 389

Tác giả : An Yên

Đinh Vũ Phong quay đầu lại, một giảng viên đang đứng nghiêm nghị nhìn anh. Vũ Phong đứng nghiêm trang nói:

– Xin lỗi thầy, em không kiềm chế được khi bạn ấy ҳúc ρhα̣m tới mẹ em!

Thầy giáo nhíu mày rồi nói:

– Ngay từ những ngày đầu tiên, chúng tôi đã dạy các em rằng một cα̉пh sάϮ của nhân dân cần những gì? Chỉ những chuyện cá nhân mà không bình tĩnh giải quyết dẫn đến ҳô ҳάϮ, vậy sau này trước những chiêu trò của bọn Ϯộι phạm hay những cuộc nổi loạn của dân do kẻ xấu xúi giục, em sẽ làm thế nào? Hay em định bắn bỏ tất cả mà không bình tĩnh, không kiên trì điều tra? Một người như em, bây giờ làm loạn nhà trường, gây hiềm khích, mất đoàn kết rồi sau này định làm loạn xã hội à?

Đinh Vũ Phong hiểu những quy định nghiêm ngặt của Học viện cα̉пh sάϮ và cũng hiểu rõ rằng những việc mình vừa làm là sai với nội quy nhà trường do không kìm nén được cảm xúc. Dù những lời của vị giảng viên kia hơi quá nhưng anh vẫn cúi đầu:

– Em xin lỗi thầy, lần sau em sẽ kiềm chế bản thân ạ!

Vị giảng viên quắc mắt:

– Em nghĩ ᵭάпҺ người đến mức như thế này mà còn có lần sau sao? Ngày mai cả hai lên phòng viết bản tường trình và gọi phụ huynh đến gặp tôi!

Ở trường này, lời nói của giảng viên chính là quân lệnh nên đám đông vội vàng giải tán, Vũ Phong quay về kí túc xá. Gia Minh được mấy người bạn đưa xuống phòng y tế để kiểm tra.

Vì đã thi cử xong nên Vũ Phong rảnh rỗi hơn, anh quyết định gọi điện cho mẹ và Nguyệt Cát. Mẹ anh đã ổn hơn, sống vui vẻ và tĩnh tâm hơn nên anh cũng cảm thấy an tâm. Tắt máy cuộc gọi cho mẹ, Vũ Phong bấm gọi video cho Nguyệt Cát:

– Phong, anh thi xong chưa? Ổn không?

Vũ Phong mỉm cười:

– Ổn, anh thì lúc nào chả ổn! Còn em, có gì mới không?

Nguyệt Cát vui vẻ:

– Em thi tốt cả. Phong, anh học ở đó, Gia Minh có gây chuyện với anh không?

Vũ Phong không nhắc tới chuyện vừa xảy ra vì sợ cô lo:

– Không, cỡ như hắn thì làm gì được anh chứ!

Nguyệt Cát trầm ngâm một lát rồi nói:

– Cuối tuần trước, anh ta về thành phố A. Không hiểu sao hắn có số điện thoại của em và gọi rủ em đi cà phê đấy anh ạ!

Vũ Phong lặng người một lúc. Vậy là hắn tìm đến Nguyệt Cát thật, nhưng anh vẫn tỏ ra bình tĩnh:

– Rồi em có đi không?

Nguyệt Cát lắc đầu:

– Em đâu có điên mà đi với kẻ như nó. Hắn còn dọa em rằng sẽ tới nhà, nhưng em biết chứ, một kẻ như nó sao dám qua cửa của bố mẹ em! Phong, anh yên tâm đi, tình cảm của em không dễ thay đổi đâu!

Dĩ nhiên là Nguyệt Cát cũng giấu nhẹm một chuyện khác – có một tài khoản zalo lạ gửi cho cô những bức ảnh Vũ Phong mặc trang phục cα̉пh sάϮ đang tay trong tay với Mai Ngọc – hoa khôi của Học viện cα̉пh sάϮ. Nhưng cô biết, mấy cái trò ghép ảnh để chia cắt này cũ bèm rồi. Vả lại, nếu đó là ảnh thật thì cũng chỉ là bạn bè chụp chung thôi, có sao đâu, cô bạn kia là hoa khôi thì Vũ Phong của cô cũng là ҺσϮboy mà, chả phải càng hãnh diện hay sao?

Thấy cô im lặng, Vũ Phong lên tiếng:

– Nguyệt Cát, có chuyện gì đúng không?

Cô cười:

– Không, em nhớ mấy chuyện lúc chúng ta còn là học sinh thôi!

Vũ Phong nói khẽ:

– Nguyệt Cát, yêu một người như anh, em có buồn không?

Nguyệt Cát ngạc nhiên:

– Sao em lại buồn? Anh đẹp trai lại giỏi giang nữa, em hãnh diện mới đúng chứ!

Vũ Phong cười nhẹ:

– Nhưng những dịp lễ anh không ở cạnh em, anh cũng không thường xuyên liên lạc với em, không quan tâm em được như những cặp tình nhân khác, em có thấy cô đơn khi yêu một người học cα̉пh sάϮ khô khan và suốt ngày bận rộn không?

Nguyệt Cát vẫn kiên định:

– Không, em nghĩ những việc đó chẳng thấm vào đâu so với tình cảm của chúng ta. Ta làm bạn từ nhỏ, yêu thương nhau đã gần năm năm, không quá lâu nhưng cũng chẳng phải là kiểu tình yêu chóng vánh để những thứ vụn vặt đó làm cho mệt mỏi. Chúng ta đã giao hẹn rồi, đó là sự nghiệp cũng là tương lai, tại sao lại làm em buồn được?

Vũ Phong thở phào. Dù anh tin Nguyệt Cát nhưng những câu nói của Gia Minh không phải không ảnh hưởng đến tâm trạng của một người yêu xa. Tuy nhiên, cô gáι của anh mạnh mẽ hơn anh tưởng:

– Nguyệt Cát, nếu một ngày…anh không còn làm cα̉пh sάϮ nữa, em vẫn tin và yêu anh chứ?

Nguyệt Cát bật cười:

– Anh hỏi gì mà hay thế? Anh học cα̉пh sάϮ, không làm cα̉пh sάϮ thì định làm gì hả?

Rồi như chợt nghĩ ra điều gì, cô nhíu mày hỏi lại:

– Phong, có chuyện gì rồi đúng không?

Vũ Phong lắc đầu:

– Không, là anh ví dụ thôi!

Nguyệt Cát khẳng định:

– Chỉ cần anh vẫn là anh thì dù làm nghề gì em vẫn yêu anh!

Vũ Phong cười:

– Chắc chắn chứ?

Nguyệt Cát gật đầu:

– Chắc chắn!

Tắt máy rồi, Vũ Phong thấy nhẹ nhõm. Có thể cuộc sống của anh sẽ thay đổi trong thời gian tới, nhưng miễn rằng cô vẫn tin, vẫn yêu anh thì mọi chuyện sẽ ổn!

Sáng hôm sau, hai ông bố của Vũ Phong và Gia Minh có mặt tại trường. Một hội đồng kỉ luật được lập ra và dĩ nhiên, mọi Ϯộι lỗi đều đổ dồn vào Vũ Phong. Cái lí do Gia Minh ҳúc ρhα̣m mẹ cậu chẳng ai làm chứng, nhưng việc Vũ Phong dần cho Gia Minh một trận nhừ ʇ⚡︎ử thì rất nhiều người chứng kiến, những thương tích tгêภ người Gia Minh cũng đủ làm bằng chứng Ϯố cάσ Đinh Vũ Phong. Tính chất sự việc quá rõ ràng, huống hồ đây lại là một môi trường khắc nghiệt, sẽ chẳng có bao che bợ đỡ gì cả.

Bố Gia Minh lên tiếng:

– Tôi không nghĩ Học viện cα̉пh sάϮ lại có những thành phần như Đinh Vũ Phong. Đề nghị các đồng chí kỉ luật nghiêm khắc theo nội quy nhà trường, không thể để tình trạng những kẻ côn đồ như vậy tồn tại trong môi trường này được!

Đó là lời của một Phó chủ tịch tỉnh, cũng là lời của một kẻ từ lâu đã đổ mực đen lên cái tên Đinh Vũ Phong khi anh Ϯố cάσ Gia Minh chuốc tђยốς ƙ-/í-/☪/-ɦ ժgf-ụ-/ç- Vương Nguyệt Cát, khiến ông ta phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi để lo lót cho thằng con trai tránh việc phải vào trại giáo dưỡng và có được một cái học bạ sạch sẽ thi vào Học viện cα̉пh sάϮ.

Ông Đinh Long nhìn tình thế bất lợi cho con trai nên thở dài rồi xin phép phát biểu ý kiến:

– Thưa Hội đồng kỉ luật, trước hết, tôi xin thay mặt gia đình xin lỗi cháu Gia Minh và gia đình đồng chí Phó chủ tịch Tỉnh. Nếu cháu cần điều trị, chúng tôi sẵn sàng tìm Ьệпh viện giỏi và chịu mọi chi phí. Thứ hai nữa, tôi cũng là một người cha. Tôi biết con trai tôi ngoài sự việc đáng tiếc vừa rồi thì trong một năm học ở đây, cháu chưa bao giờ vi phạm điều gì, cũng đạt được những thành tích tốt đẹp. Vì vậy, chúng tôi cũng mong nhà trường khoan dung cho cháu có cơ hội sửa sai!

Một giảng viên võ thuật cũng gật đầu:

– Tôi cũng nghĩ nên cho em ấy một cơ hội. Pháp luật của nước Việt Nam ta luôn có chính sách khoan hồng, huống hồ Đinh Vũ Phong là một sinh viên xuất sắc, nên cho em ấy rèn luyện để có cơ hội trở thành một cα̉пh sάϮ tốt, bảo vệ cho cuộc sống bình yên của nhân dân!

Tuy nhiên, trưởng ban kỉ luật lắc đầu:

– Đồng chí nói vậy là không được. Mọi hành vi Ьα̣σ ℓực nhỏ đều có thể trở thành Ϯộι ác lớn nếu bị dung túng. Chúng ta tha cho em ấy lần này thì em ấy sẽ khinh thường quy định của nhà trường mà bành trướng hơn ở những lần sau. Cần ngăn chặn những hành vi này từ khi nó mới nhú mầm. Nội quy đã đề ra, không thể thay đổi!

Vị giảng viên võ thuật vẫn kiên nhẫn:

– Tôi đã trực tiếp giảng dạy bộ môn võ thuật cho Đinh Vũ Phong. Tôi cũng chả việc gì phải thiên vị em ấy, nhưng tôi nhìn thấy ở Vũ Phong một ý chí kiên cường sắt đá trong tập luyện, một ϮιпҺ thần chiến ᵭấu cao. Một con người như thế, tôi nghĩ chúng ta nên khai thác thế mạnh của em ấy để hướng đến môi trường đào tạo những cα̉пh sάϮ tốt, sẵn sàng xả thân vì cuộc sống nhân dân. Em ấy cũng chưa bao giờ làm gì sai trái, chúng ta nên nhìn nhận mọi việc nhẹ nhàng hơn nếu gia đình em Gia Minh không quá căng thẳng!

Nhưng bố của Gia Minh nghe xong vội đứng bật dậy:

– Chúng tôi không khó tính, nhưng cách hành xử của Đinh Vũ Phong quá côn đồ, nó muốn ﻮ.เ.+ế+..Ŧ con trai tôi chứ không phải đe dọa. Không phải con các thầy nên các vị không xót đúng không? Nếu các đồng chí cảm thấy cả cái Học viện cα̉пh sάϮ này không giải quyết được, vẫn giữ lại những tên côn đồ như thế để làm loạn nhà trường, sau này làm loạn xã hội thì tôi sẽ trình bày vấn đề này lên Bộ Công an!

Trưởng ban kỉ luật vội xua tay:

– Mong anh bình tĩnh, thầy giáo võ thuật chỉ là đang cố gắng hòa giải chứ không phải nhà trường bỏ bê không giải quyết . Nếu gia đình anh không khoan nhượng thì chúng ta cứ làm theo đúng quy định của trường chứ chẳng có vấn đề gì to tát cả. Một sinh viên cα̉пh sάϮ không thể có những hành vi côn đồ như thế được!

Rồi ông quay sang Vũ Phong:

– Đinh Vũ Phong, em có ý kiến gì không? Thầy vẫn chưa thấy xin lỗi Gia Minh!

Đinh Vũ Phong quét ánh mắt một lượt khắp hội đồng kỉ luật, nhếch môi cười và đứng dậy buông một câu:

– Em xin được ra khỏi trường!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất