Giấu anh vào nỗi nhớ chương 12

Vũ Linh 376

Tác giả : An Yên

Từ đó, cuộc sống của Vũ Phong dường như có màu sắc hơn. Vì gần trường nhau nên mỗi sáng cậu thường chở Tuân đến trường rồi mới tới lớp. Tuân cũng là người biết rõ nhất mọi chuyện của Vũ Phong, dù cậu có tâm sự gì, Tuân đều im lặng lắng nghe mà không bao giờ ngắt lời. Có lẽ Tuân giống như một chiếc thùng rộng để Vũ Phong trút vào đó mọi tâm tư mà chẳng bao giờ sợ tràn đầy. Tuân không xốc nổi, không bức xúc mà chỉ lặng lẽ nghe và luôn nhắc nhở Vũ Phong phải bình tĩnh:

– Cậu đừng bực tức với cô Như Hoa làm gì, cứ xem như chúng ta sống trong khu tập thể đi. Cũng như trại trẻ tôi từng ở, có người này người kia nhưng lờ đi là xong. Quan trọng là cậu còn mẹ, cậu phải sống tốt vì người mẹ ấy luôn kì vọng ở cậu.

Dĩ nhiên, Vũ Phong là người kiềm chế tốt, chỉ là nhiều khi thấy bố chăm sóc người phụ nữ không phải mẹ khiến cậu tổn thương. Ngày nào cậu cũng gọi cho mẹ và Nguyệt Cát. Cả hai đều biết chuyện của Tuân, ai cũng mừng vì Vũ Phong có thêm một người bạn để sẻ chia.

Một hôm, lướt tгêภ trang của lớp hồi cấp hai, Vũ Phong nhận được thông báo họp lớp. Đang định quay sang rủ Tuân về cùng thì cậu thấy Nguyệt Cát đang gọi cho mình:

– Phong, cậu nghe tin gì chưa? Sắp họp lớp cấp hai đấy, cậu có về được không?

Phong mỉm cười:

– Cậu có mong tôi về không?

Nguyệt Cát nguýt dài:

– Cậu có đầu để suy nghĩ, có trái tιм để mong nhớ, có đôi chân để đi. Tôi muốn hay không nào được gì.

Vũ Phong bật cười:

– Có vẻ xa tôi, cái miệng của cậu lại lẻo mép hơn một chút nhỉ?

Nguyệt Cát cười:

– Cậu trả lời tôi đi, hôm đó đúng vào hai ngày cuối tuần, lại vào dịp lễ mồng tám tháng ba, cậu về được không? Về tặng quà cho bác gáι luôn!

Vũ Phong nhìn ngắm Nguyệt Cát. Cô ngày càng xinh xắn và dễ thương. Dĩ nhiên là cậu muốn về chứ, vì cậu nhớ mẹ và cô bạn gáι này quá đi. Vả lại, dịp lễ ở lại đây cũng chả để làm gì, lại rước thêm cô đơn và bực bội. Nhưng vì muốn trêu Nguyệt Cát nên cậu vờ đăm chiêu:

– Ờ, để tớ xem đã…

Nguyệt Cát dứ dứ nắm đấm qua màn hình điện thoại:

– Về hay không để người ta còn biết chứ nghĩ gì lắm thế!

Vũ Phong bật cười:

– Biết để làm gì? Có gì cần giấu à?

Nguyệt Cát lắc đầu :

– Không, biết về thì vui thôi, có gì giấu đâu!

Vũ Phong gật đầu:

– Ừ, tôi đùa đấy, tôi sẽ về và đứng trước cổng nhà cậu, gã nào đem hoa đến, tôi nhận hết và vứt vào sọt rác!

Nguyệt Cát cười lớn:

– Ơ, cậu hay chưa? Chỉ là tặng hoa thôi, làm gì mà căng thế? Tôi mà ế thì cậu chịu trách nhiệm đấy!

Vũ Phong kiên định:

– Chắc chắn, tôi chịu trách nhiệm suốt đời luôn. Tôi vứt hoa bởi cậu là bông hoa đẹp nhất rồi, nhận thêm làm gì cho chật nhà!

Cả hai vui vẻ trò chuyện một lúc rồi tạm biệt nhau. Tuân ngồi ở bàn đối diện mỉm cười:

– Haizz, mấy con số này cứ nhảy nhót, chẳng chịu đứng yên gì cả!

Vũ Phong ngoảnh sang Tuân:

– Sao thế? Học không vào à?

Tuân cười:

– Ừ, mấy con số cứ bảo tôi” ra ngoài đi để người ta yêu nhau!”

Vũ Phong vơ luôn cuốn sổ trước mặt ném vào người Tuân:

– Biến!

Tuân giơ tay đỡ cuốn sổ và cười ha hả:

– Cậu đừng rủ tôi về cùng cậu dịp mồng tám tháng ba nhá. Tôi sẽ lạc lõng cô đơn đấy!

Vũ Phong liếc Tuân rồi lạnh giọng:

– Không rủ mà yêu cầu!

Với Tuân, Vũ Phong không chỉ là bạn mà còn là ân nhân. Vũ Phong đâu chỉ bảo vệ cậu khỏi lũ du côn mà còn cho cậu một gia đình và mở ra cả một tương lai đầy hi vọng, xua đi những ngày tháng cơ cực và xóa nhòa đi cả cái quá khứ tủi hờn không cha không mẹ của cậu. Vì thế, Tuân luôn kề vai sát cάпh bên cạnh Vũ Phong tгêภ mọi chặng đường, trong mọi dòng tâm sự.

Về sống cùng Vũ Phong, Tuân mới hiểu thế giới người giàu không phải ai cũng sung sướиɠ. Tiền nhiều cũng chẳng mua được hạnh phúc, mâm cơm thịnh soạn chưa hẳn đã ấm cũng. Vì thế, Tuân không bao giờ muốn Vũ Phong phải buồn vì cậu hiểu đằng sau khuôn mặt thông minh điển trai ấy là cả một bầu trời thương tổn.

Cuối cùng thì ngày họp lớp cũng tới, Vũ Phong và Tuân về lại thành phố A. Mấy tháng trời xa cách, vừa xuống sân bay, Vũ Phong cảm nhận được cái khí trời lành lạnh cuối xuân, cái mùi vị của quê hương tưởng chôn sâu trong đáy trái tιм nay bỗng sống dậy khiến cậu bồi hồi xao xuyến. Cũng là sân bay tấp nập người nhưng lần này cậu không thấy thê lương lạnh lẽo mà là mỗi nỗi háo hức chờ mong gặp lại cảnh cũ người xưa.

Vì muốn mẹ và Ꮙ-ú Ba bất ngờ nên Vũ Phong chẳng nói gì với bà. Xuống sân bay đã sáu giờ chiều ngày mồng bảy tháng ba, mà bảy rưỡi tối sẽ diễn ra buổi họp lớp tại một nhà hàng lớn. Lớp cấp hai của cậu cũng là lớp chọn trường chuyên, nhiều gia đình giàu có cho con theo học tại đây nên buổi họp lớp này diễn ra khá hoành tráng.

Vũ Phong ghé tiệm hoa mua một lẵng hoa tặng mẹ và Ꮙ-ú Ba rồi cùng Tuân bắt taxi về nhà trước. Tiếng chuông cửa vừa dứt, anh đã nghe tiếng dép loẹt quẹt quen thuộc của Ꮙ-ú Ba. Người phụ nữ chăm anh từ tấm bé, nay tóc đã lốm đốm sợi bạc, đôi mắt mờ đục vừa nhìn thấy Vũ Phong thì lắp bắp:

– Phong…Phong…

Anh ôm lấy dáng người nhỏ bé của người Ꮙ-ú già thật chặt rồi cùng bà vào nhà. Bà Thúy Hằng thấy con trai cũng ngạc nhiên không kém, mẹ anh cứ hết ôm rồi lại nắn nắn tay Vũ Phong:

– Con khỏe không? Sao không báo trước?

Vũ Phong cười:

– Mẹ, con khỏe như voi mà. Con muốn mẹ và Ꮙ-ú bất ngờ thôi!

Bà Thúy Hằng lo lắng:

– Hai đứa đói lắm hả? Không nói trước để mẹ và Ꮙ-ú Ba làm mấy món ngon!

Vũ Phong cười, trong mắt mẹ, anh luôn còn bé bỏng:

– Thôi, bọn con tắm rửa rồi đi họp lớp ạ. Tối nay chắc chúng con về muộn mẹ ạ!

Mẹ anh chưng hửng:

– Ơ, thế về rồi đi luôn à?

Vũ Phong ôm mẹ:

– Con còn cả ngày mai cho mẹ và Ꮙ-ú Ba mà!

Trong khi đó, tại nhà hàng sang trọng, buổi họp lớp chưa bắt đầu nhưng bảy giờ Nguyệt Cát đã có mặt để kiểm tra lại khâu trang trí và đồ ăn. Xong xuôi, không thấy Vũ Phong đâu nên cô hơi hụt hẫng. Sắp đến giờ mở màn rồi mà bóng dáng anh chả xuất hiện. Nguyệt Cát cứ nghĩ vẩn vơ, không biết Vũ Phong về kịp không? Lúc chiều cô gọi nhưng máy anh không liên lạc được nên cô nghĩ anh đang ở tгêภ máy bay. Nhưng nếu bay từ thành phố C về thành phố A thì giờ này phải có mặt rồi chứ? Nãy giờ cô gọi thì chỉ nghe những hồi chuông dài nhưng anh không nghe máy.

Đang đi đi lại trước cửa nhà hàng thì Nguyệt Cát nghe một giọng nói truyền tới:

– Nguyệt Cát, sao em không vào?

Cô ngoảnh lại – là Gia Minh. Sao anh ta lại ở đây nhỉ? Hôm nay chỉ họp lớp cấp hai của cô thôi mà? Nhận ra ánh mắt tò mò khó hiểu của Nguyệt Cát, Gia Minh chìa ra một cốc nước ấm:

– Em đi vào trong đi, ngoài này lạnh lắm, em mà ốm là anh xót lắm biết không? Đang thắc mắc vì sao anh ở đây hả? Anh cũng là cựu học sinh của trường này mà. Giáo viên chủ nhiệm lớp em trước cũng chủ nhiệm lớp anh đấy! Anh biết hôm nay các em họp lớp, em không buồn khi anh góp mặt chứ?

Nguyệt Cát lắc đầu:

– Dạ, đó là quyền của anh thôi ạ!

Vì trời khá lạnh nên Nguyệt Cát cũng lịch sự đón lấy cốc nước ấm và uống một ngụm. Gia Minh xoa xoa hai bàn tay vào nhau:

– Em uống cho ấm rồi vào trong đi. Em chờ Đinh Vũ Phong à? Chắc cậu ta không về kịp đâu!

Nguyệt Cát chưa hiểu hết ẩn ý trong câu nói ấy, chỉ lắc đầu:

– Cảm ơn anh, anh cứ vào đi, tôi đứng đây một lát cho thoáng đã!

Rồi Nguyệt Cát đưa lại chiếc cốc cho Gia Minh. Nhưng không hiểu sao, cô bỗng thấy mắt mình nhòe đi, chiếc cốc rơi khô khốc xuống nền gạch. Trước khi rơi vào vô thức, Nguyệt Cát vẫn kịp nhìn thấy nụ cười mãn nguyện tгêภ môi Gia Minh và tiếng anh ta gọi tên mình…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất