Duyên Mỏng Như Tơ – Chương 21

Vũ Linh 337

Tác giả: An An

Đến khu đất cao, nơi dựng căn nhà tạm bợ của Nghĩa, vợ chồng Xuân không thấy anh ta đâu. Cánh cửa khép chặt im lìm, thật ra Nghĩa không đi đâu hết, anh ta đang ngồi trong nhà. Nghe tiếng gõ cửa Nghĩa chưa vội mở, anh ta quan sát bên ngoài qua khe hở nhỏ. Không chỉ có vợ chồng Xuân, anh ta thấy cậu Hai cũng lén lút theo sau. Để nói về con người cậu Hai Phúc, chỉ có hai từ để hình dung, đó là tàn nhẫn. Nghĩa siết chặt tay thành nấm đấm, quai hàm bạnh ra vì tức. Nếu như có thể, anh ta muốn ﻮ.เ.+ế+..Ŧ ૮.ɦ.ế.ƭ tên đàn ông khốn пα̣п đó ngay tức khắc. Xuyến đã quá đau khổ rồi, nỗi đau cả đời không thể quên được. Nghĩa muốn làm gì đó giúp cô nhưng thấy mình vô dụng quá. Đến tận bây giờ vẫn để anh ta nhởn nhơ. Nghĩa điều chỉnh lại tâm trạng bình thường rồi mới mở cửa gặp vợ chồng Xuân.

– Vợ chồng cậu đến đây có việc gì không?

Thấy mặt anh ta Xuân mừng lắm cô khẩn thiết xin giúp đỡ.

– Hôm trước tôi đến thăm mộ chị Xuyến, tôi nghe thấy tiếng hét của chị ấy trong khu vườn này. Xin anh biết được điều gì nói tôi nghe với.

– Chắc mợ nghe lầm rồi, mợ Xuyến đã không còn tгêภ cõi đời này nữa.

– Không phải! Chị ấy vẫn còn sống.

– Mỗi đêm trăng tròn mợ Xuyến thường về, linh hồn mợ ấy không siêu thoát được, cứ lảng vãn quanh bờ sông.

Nghĩa chắp tay sau lưng vừa đi vừa bẩm bẩm như người mất hồn. Xuân lắc đầu lia lịa không chấp nhận sự thật lời anh ta nói. Chị Xuyến vẫn còn sống mà, sao đến niềm tin cuối cùng cũng bị dập tắt như vậy. Xuân cảm thấy chóng mặt, cậu Khánh đỡ vai vợ an ủi.

– Em cần nghỉ ngơi, chúng ta về thôi.

Xuân vẫn chưa từ bỏ, cô chạy lại nắm tay Nghĩa đầy mong chờ.

– Có phải anh sợ cậu Hai biết nên nói dối đúng không, anh đừng lo tôi và cậu Khánh sẽ không để anh ta làm hại anh đâu.

– Mợ Xuyến ૮.ɦ.ế.ƭ rồi, ai cũng đều biết. Tôi chỉ là một người ở bình thường, xin hỏi mợ muốn tìm đáp án gì từ tôi.

– Chị tôi chưa ૮.ɦ.ế.ƭ, sao không ai tin tôi hết vậy.

Cậu Khánh khẽ ôm vai Xuân, nhìn cô thế này cậu đau lòng lắm. Xuân khóc òa lên cô không muốn tin, ngày nào cô cũng mong chờ để được gặp Nghĩa. Cô ʇ⚡︎ự ảo tưởng rằng anh ta sẽ nói với cô chị Xuyến còn sống, chí ít đó là động lực giúp Xuân có thêm dũng khí.

– Em đừng buồn nữa hãy nghĩ đến con mà phấn chấn lên.

Trong con ngươi của Nghĩa lóe lên tia kinh ngạc, anh ta nhìn chăm chú cái bụng phẳng lì của Xuân. Nghĩa giả vờ đi qua đi lại mắt thấy người lấp ló sau bụi cây kia đã chẳng còn anh ra mới lên tiếng.

– Đêm trăng tròn ở bờ sông mợ Xuyến sẽ về.

Cậu Khánh dìu Xuân vào nhà suốt cả đoạn đường không nghe cô nói gì. Cậu biết vợ hi vọng nhiều lắm, an ủi cũng chỉ giúp Xuân nguôi ngoai nhất thời. Về lâu dài cậu sợ cô cứ suy nghĩ mãi thành Ьệпh mất.

– Cậu ơi có chuyện rồi ạ!

– Gì thế Mận?

Cậu Khánh nhíu mày hỏi, con Mận vội kể lại.

– Ba má mợ Quyên mới sang, họ muốn đưa mợ ấy về nhưng mợ không chịu đòi sống đòi ૮.ɦ.ế.ƭ cậu ạ.

– Mặc kệ cô ta.

– Cậu đứng ra khuyên Quyên vài câu đi, dù sao hai người cũng là vợ chồng. Nể mặt ba má cô ta nhé cậu.

Xuân hiểu chuyện lắm chứ, cha mẹ nào cũng thương con, họ sang nhà là muốn tốt cho Quyên, cô ta nên rời khỏi ngôi nhà này có lẽ sẽ ổn hơn. Chắc hẳn bà Lý cũng muốn đuổi Quyên về rồi, cô ta bây giờ đã hết còn giá trị nên bị hất hủi không thương tiếc. Xuân biết cậu Khánh còn giận cô ta nhưng không muốn cậu tuyệt tình như thế. Cậu Khánh thở dài đành nghe lời Xuân vậy.

Tiếng la hét của Quyên vang vọng khắp nhà, cô ta một mực không chịu về. Bà Lý ngồi tгêภ ghế thong dong uống trà, ba má Quyên nhìn con mà thấy xót xa. Hai người mới biết Quyên xảy thai sáng nay, bà Lý cho người sang báo nên vội qua nhà. Tình cảnh của con gáι họ ở nhà chồng không mấy được yêu thương. Hai người đến nãy giờ có thấy cậu Khánh quan tâm gì đâu, còn bà Lý thì đã sớm trở mặt.

– Con gáι tôi xảy thai mấy hôm rồi cũng không nghe bà nói gì, hôm nay đùng đùng kêu người đuổi về là cớ chi.

– Con gáι anh chị quý hóa quá tôi không dám giữ lại, ʇ⚡︎ự hỏi xem con mình đã làm những gì.

Má Quyên nói một câu bà Lý đáp lại một câu chẳng nể nang ai. Cậu Khánh bảo Xuân về phòng nghỉ ngơi trước, cậu đi giải quyết chuyện của Quyên. Xuân hơi mệt nên con Mận dìu tay cô, nó có vẻ rầu rĩ.

– Em bị mợ Quyên nghi ngờ quyến rũ cậu Hai đó mợ, chẳng hiểu sao mợ ấy lại nghĩ được như vậy.

– Em làm gì để người ta hiểu lầm à?

– Hôm qua cậu Hai dặn em vài việc ở kho thóc nên gọi vào phòng, thế là mợ Quyên nghi ngờ em.

Xuân không có tâm trạng nghe con Mận nói chuyện, lại kiểu ghen tuông mù quáng của Quyên. Trước sau gì cô ta cũng bị cậu Hai hất cẳng thôi. Con Mận thấy Xuân không hỏi gì thêm bèn im lặng, nó nhìn cô chằm chằm.
Việc cậu Khánh cưới thêm vợ ba má Quyên hôm nay mới biết, họ chỉ trích cậu bỏ rơi mẹ con Quyên nên mới để xảy thai. Bà Lý không ngại vạch mặt Quyên trước mặt gia đình cô ta, mỉa mai nói.

– Con gáι anh chị bản tính lẳng lơ có chồng mà vẫn tơ tưởng người đàn ông khác. Đứa con đâu phải của thằng Khánh.

– Cái gì? Có thật không con.

– Má ơi con biết mình sai rồi, nhưng xin cho con ở lại đi. Con không muốn về.

Quyên nằng nặc đòi ở lại cô ta muốn trả mối thù mất con. Cậu Hai và ả đàn bà kia vẫn còn ʇ⚡︎ự do ʇ⚡︎ự tại ngang nhiên qua mặt cô ta. Quyên hận lắm đến khi nào nhìn thấy họ trả giá cô ta mới chịu về. Cậu Khánh vừa ưa xuất hiện đúng lúc làm Quyên mừng rỡ, chỉ có cậu nói bà Lý mới nghe thôi. Cô ta giở chiêu xin xỏ.

– Cậu ơi em hối hận lắm, em xin thề từ nay sẽ an phận mà.

– Cô dọn đồ về đi, tôi mong cô sau này sống không thẹn với lòng. Đây là chút thành ý cuối cùng của tôi.

Cậu Khánh đưa cho Quyên một cái hộp trang sức, bên trong là ʋòпg vàng lúc cưới hai bên gia đình cho. Tuy Quyên không thiếu thốn gì nhưng cậu vẫn đưa hết, giữ lại cũng chả dùng. Quyên vung tay không nhận, cô ta bí đường rồi, ai cũng muốn đuổi cô ta về nhà. Chợt Quyên nhớ đến một người, phải rồi Xuân nhất định sẽ giúp cô ta. Quyên chắc chắn lắm đang ngồi dưới đất liền bật dậy chạy hớt hãi. Ai nấy đều bất ngờ với hành động của Quyên, cậu Khánh vội đuổi theo. Cô ta chạy nhanh lắm chạy hết sức để không bị bắt lại. Xuân đang nghỉ trong phòng đột nhiên thấy Quyên mở cửa xông vào, cô ta chụp lấy vai Xuân khẩn thiết.

– Cô giúp tôi ở lại đi, tôi sẽ nói cho cô biết ai đã ﻮ.เ.+ế+..Ŧ ૮.ɦ.ế.ƭ Xuyến, thật đấy!

Xuân còn chưa trả lời thì cậu Khánh đã đuổi đến kịp, cậu kéo tay Quyên ra khỏi người Xuân, tranh thủ lúc bà Lý chưa tới cô ta tiếp tục nài nỉ.

– Tối nay ra bờ sông tôi sẽ nói cho cô nghe hết mọi chuyện, giúp tôi ở lại đi.

– Được, tôi sẽ giúp cô! Nhớ những lời vừa rồi đấy.

– Tôi xin lấy tính ๓.ạ.ภ .ﻮ mình ra thề, cảm ơn cô.

Xuân đồng ý giúp Quyên, cậu Khánh hiểu sao cô lại làm vậy rồi. Đánh vào tâm lý luôn muốn tìm ra nguyên nhân cái ૮.ɦ.ế.ƭ của chị gáι, Quyên đã tìm đúng người. Bà Lý và ba má cô ta đã đến, họ kiên quyết đưa cô ta về. Cậu Khánh lần nữa ra mặt.

– Tạm thời để cô ta ở đây ổn định ϮιпҺ thần vài hôm đi. Đợi khi nào bình tĩnh lại rồi tính tiếp.

– Nhưng mà…

Bà Lý không hiểu sao con trai thay đổi đột ngột như vậy, Quyên mừng rỡ cảm ơn rối rít. Ba má cô ta khuyên cỡ nào cũng không thay đổi nên tức giận ra về. Quyên thở phào thoát khỏi mớ rắc rối do cậu Hai mang lại. Chính anh ta xúi bà Lý đuổi Quyên, âm mưu ngăn cản cô ta gây sự.

Xuân không nghỉ ngơi được nữa cứ suy nghĩ về câu nói của Quyên. Lúc gặp Nghĩa anh ta có nhắc đến đêm trăng tròn ở bờ sông, khi nãy Quyên cũng bảo tối nay hẹn cô ở đó. Chẳng lẽ chị Xuyến bị hại ở bờ sông ư? Cô rất mong đợi trời nhanh tối, thời khắc sự thật phơi bày sắp đến rồi, Xuân hồi hộp vô cùng. Cậu Khánh dặn cô đừng nên quá kì vọng ở một người không đáng tin như Quyên. Sợ cô hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều.

– Tôi có lời này muốn nhắn nhủ với em.

– Cậu nói đi ạ.

Xuân rất biết ơn cậu Khánh, chỉ cần việc cô muốn thì cậu sẽ làm theo. Như chuyện của Quyên khi nãy, cô chưa nhờ vả thì cậu đã ʇ⚡︎ự đứng ra dàn xếp rồi. Cậu Khánh kéo ghế để Xuân ngồi xuống cạnh mình, bàn tay ấm áp khẽ ѵυốŧ ѵε bụng cô ân cần.

– Em bây giờ không phải một mình nữa, tôi mong em sau này trước khi làm gì hãy nghĩ đến đứa bé trong bụng. Đừng đi đâu một mình khi không có tôi, tôi lo lắm.

– Dạ! Em sẽ vì con cẩn thận hơn. Hôm nay tâm trạng em không tốt đã làm ảnh hưởng đến cậu rồi.

Xuân hiểu bản thân mình hơn ai hết, tính cách có phần nóng vội. Nhiều lúc cô hơi bướng, thích ʇ⚡︎ự làm theo ý mình. Nay có con rồi cô phải bỏ đi những tính xấu ấy, cậu Khánh nói không sai tí nào, cậu chỉ muốn tốt cho hai mẹ con. Xuân thương cậu không biết để đâu cho hết, cô nép người vào ռ.ɠ-ự.ɕ cậu, cảm nhận hơi ấm từ người cậu truyền sang. Cậu Khánh như con nít được cho kẹo, cười tươi rói hôn lên tóc Xuân.

– Em cũng biết làm nũng hả?

– Cậu lại trêu người ta nữa rồi.

– Lúc nào em cũng thế này thì hay biết mấy, yêu ૮.ɦ.ế.ƭ đi được.

Cậu Khánh phát ra tiếng cười trầm thấp, hai tay ôm chặt lấy Xuân. Thời gian trôi cứ để mặc kệ, cậu cũng đang mong chờ diễn biến tối nay. Vợ cậu ngồi một lát đã ngủ rồi, dạo này Xuân thiếu ngủ lắm hai mắt thâm quầng thấy thương. Cậu ngồi im không dám động đậy sợ cô thức giấc, làm điểm ʇ⚡︎ựa để mẹ con Xuân an tâm ngủ ngon.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất