Tác Giả : An An
Xuân thấy hơi nghẹn, không biết căn Ьệпh đau khớp của má đã đỡ chưa. Cậu Khánh ҳάch một túi đầy quà biếu theo vợ vào nhà, tâm trạng có phần khẩn trương. Vợ chồng ông Thân thấy con gáι về vui lắm, sau cái hôm Xuân gửi thư về thì càng lo hơn. Bà Hiên thấy cậu Khánh thì nụ cười lập tức biến mất, bà cứ nghĩ đến anh trai cậu làm hại Xuyến là không thoải mái được.
– Con có mua ít tђยốς bổ cho má, còn đây là trà sen giúp cải thiện giấc ngủ, con biếu ba.
– Con không cần khách sáo làm gì, hai đứa ngồi đi.
Ông Thân khẽ nhìn sang vợ nhíu mày, bà Hiên cố rặn ra nụ cười với cậu Khánh. Ông Thân với con rể nói chuyện rất hợp, tuy bề ngoài cậu Khánh mặt lạnh như tiền thế nhưng nói chuyện lễ phép lịch sự. Anh cậu thì khác, ông Thân chưa từng nói quá ba câu với cậu Phúc. Nghĩ tới lại buồn lòng, ông Thân thở dài.
– Hai con ở lại chơi mấy ngày rồi hãy về chứ?
– Dạ, ngày mốt vợ chồng con về.
– Cũng gần trưa rồi để má đi nấu cơm, Xuân xuống bếp coi phụ má nấu.
Bà Hiên kéo ghế đứng lên, Xuân đoán má muốn gặp riêng cô để hỏi chuyện chị Xuyến đây mà. Cậu Khánh nhìn theo vợ, cậu cũng cảm thấy khó hiểu, hệt như mình không được chào đón. Bà Hiên nắm tay con gáι kéo vào phòng đóng cửa kĩ lưỡng rồi mới hỏi.
– Cậu Hai ﻮ.เ.+ế+..Ŧ con Xuyến thật ư?
– Theo như những gì con biết thì anh ta là kẻ khả nghi nhất.
– Vậy con phải cẩn thận, má sợ lắm. Chẳng may cậu ta lại ra tay với con thì ૮.ɦ.ế.ƭ.
Xuân nắm lấy bàn tay gân guốc của má trấn an. Có cậu Khánh bên cạnh cô tin anh ta sẽ không dám làm gì. Xuân thấy lạ một điểm là bà Lý có vẻ sợ cậu Khánh lắm. Có cậu ra mặt là mọi chuyện sẽ được giải quyết ngay. Bà Lý tuy bênh vực cậu Hai, giấu diếm việc anh ta lén lút ʋụпg Ϯɾộм với Quyên nhưng có lẽ cậu Khánh đã dần phát hiện được gì đó. Kể từ lúc cưới tới giờ cô không thấy cậu đến phòng Quyên một lần nào, thậm chí hai người rất ít nói chuyện. Bà Hiên thấy con gáι ngồi ngẩn ngơ liền lay người Xuân.
– Con và cậu Khánh sao rồi?
– Bình thường thôi má, cậu rất quan tâm và đối tốt với con.
– Lời má dặn con còn nhớ chứ?
Xuân đột nhiên im lặng càng làm bà Hiên dám chắc cô đã lung lay rồi. Lúc hai người vào nhà bà đã thấy sự thay đổi từ Xuân, vẻ mặt cô rất hạnh phúc, nụ cười có phần tươi tắn hơn. Người làm mẹ như bà mất con một lần rồi nên không dám tin tưởng ai, nhất là người trong gia đình bà Lý.
– Má à, con nghĩ cậu Khánh là người tốt.
Xuân vừa nói xong đã bị bà Hiên gạt phăng.
– Đó chỉ là suy nghĩ của con, ba má cũng bị vẻ ngoài của anh trai cậu ta lừa còn gì.
Câu chuyện dừng lại tại đó, Xuân biết má có hiềm khích với cậu Khánh nên cô càng nói chỉ giống như châm dầu vào lửa. Buổi chiều vợ chồng Xuân đi gặp vài người họ hàng, ai cũng khen hai vợ chồng xứng đôi. Cậu Khánh nét mặt giãn ra, nắm tay Xuân cười mãi.
– Em được nhiều người để ý ghê nhỉ?
– Ai nói vậy.
– Tôi thấy em mới đi có một ʋòпg để khối trai làng nhìn theo, trông có vẻ tiếc nuối thế nào ấy.
Xuân cười tủm tỉm, cô giống như bông hoa đang nở rộ, xinh đẹp mặn mà.
– Nếu không phải cậu biết chớp lấy thời cơ thì em chưa vội gả đâu nhé.
– Phải nói là tôi rất may mắn.
– Vậy cậu phải đối xử với em thật tốt đấy, nhất là không được giấu em chuyện gì.
– Được. Tôi đảm bảo với em, nửa đời sau này chỉ đối tốt với một cô gáι tên Xuân mà thôi.
Xuân bỗng trầm tư khóe môi nhếch lên.
– Nửa đời vẫn còn dài lắm, khó biết trước điều gì sẽ xảy ra.
Như để chứng minh lời mình nói là thật, cậu Khánh cứ lẽo đẽo theo cạnh Xuân nói mãi, đến tận cổng vẫn còn nhắc lại. Xuân nghịch ngợm chạy đi trước bỏ cậu. Bà Hiên nấu ăn rất ngon, cả một bàn đầy đủ các món Xuân thích, cô ăn đến no căng cả bụng. Trước khi ngủ phải đi dạo cho tiêu bớt, cậu Khánh theo cười cô. Hai người ríu rít cả buổi, nếu không phải ông Thân nhắc nhở chắc còn tới tận khuya mới chịu đi ngủ. Xuân xõa tóc rồi leo ℓêп gιườпg trùm chăn kín đầu, chưa được một phút đã bị người nào đó giật ra.
– Em không sợ ngộp thở hả?
– Cậu tắt đèn đi, chói mắt em không ngủ được.
Cậu Khánh nghe lời vợ đi tắt đèn, căn phòng nhanh chóng chìm trong bóng tối. Trong đêm, Xuân có thể nghe thấy tiếng ᵭ.ậ..℘ thình thịch từ l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ, một bên giường bị chiếm chỗ, cậu Khánh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
– Không phải lần đầu tiên mà vẫn còn ngại à?
– Cậu nhỏ tiếng thôi.
– Xem em kìa, chắc mặt đỏ như gấc cả rồi.
Cậu Khánh cười tươi rói, hai tay len lỏi vào trong áo Xuân không ngừng ๓.ơ.ภ tг.ớ.ภ bầu ռ.ɠ-ự.ɕ ς./ă.ภ.ﻮ t./г.ò.ภ của cô. Sau khi trải qua một đêm mặn nồng, cậu nhận ra Xuân rất mẫn cảm, chỉ cần động vào liền không dứt ra được. Hơi thở cả hai dần gấp gáp, Xuân như cô gáι nhỏ thẹn thùng vùi mặt vào vai cậu Khánh. Nụ hôn rơi xuống mặt xuống cổ cô, cậu Khánh rất nhẹ nhàng như sợ cô đau. Tiếng ngâm nga phát ra từ Xuân càng khiến cậu thêm phấn khích, cả người chôn vùi trong ռ.ɠ-ự.ɕ Xuân. Cả đêm hai người không ngủ, giống như cặp đôi lần đầu nếm thử trái cấm, mê luyến cả đêm dài. Xuân mệt rã người, mồ hôi bết cả vào tóc, cậu Khánh vẫn còn hừng hực khí thế, hôn cô mấy cái mới chịu buông.
Buổi sáng mặt trời đã lên cao vẫn chưa thấy vợ chồng Xuân dậy, bà Hiên bảo con Nụ đi ᵭάпҺ thức. Cậu Khánh ϮιпҺ thần sảng khoái dậy trước Xuân, cô vẫn còn đang ngủ nên cậu bảo con Nụ đừng làm phiền. Thấy má vợ từ sân đi vào cậu Khánh lễ phép hỏi.
– Má ăn sáng chưa ạ?
– Ăn rồi.
Bà Hiên đáp lại ngắn gọn, quay sang bảo con Nụ.
– Mau dọn đồ ăn lên cho cậu Khánh.
– Dạ con dọn xong rồi đó bà, mời cậu vào dùng.
– Đồ ăn bên nhà đạm bạc lắm, không biết hợp khẩu vị con không?
– Con ăn uống không quá kén chọn với lại má nấu rất ngon.
Bà Hiên nghe cũng mát lòng, hôm qua Xuân có nói với cậu, má tuy ngoài mặt hơi khó chịu nhưng dễ xiêu lòng lắm. Nịnh má vài câu là vừa ý ngay, cậu Khánh chưa bao giờ biết xu nịnh ai, cậu có sao nói vậy đồ ăn má vợ nấu ngon cực kì. Cậu còn muốn ở lại đây lâu dài.
Không có cậu Khánh ở nhà nên Quyên ʇ⚡︎ự do lắm, cô ta ngang nhiên sang phòng cậu Hai ở. Bà Lý phát hiện được gọi vào phòng mắng một trận.
– Cô đã hứa thế nào hả có cần tôi nhắc lại cho nhớ không?
– Con và cậu Hai yêu nhau mà má. Con gả cho cậu Ba thực chất chỉ là hình thức, ngay từ đầu má cũng vì lợi ích nên mới rước con về còn gì.
Quyên bĩu môi cãi lại, cô ta không phải kẻ ngốc. Sở dĩ bà Lý nhịn là vì gia đình cô ta có hợp tác qua lại với xưởng gỗ nhà bà. Nếu không thì bà ta đã tống cổ Quyên ra khỏi nhà từ lâu rồi. Cô ta gả cho cậu Khánh nhưng lại phải lòng anh trai cậu, càng ngạc nhiên hơn là cậu Phúc cũng có cảm tình với Quyên. Lúc Xuyến còn sống thì hai người họ đã phát sinh quαп Һệ vượt quá giới hạn rồi. Bà Lý không thích Xuyến nhưng cũng chẳng ghét tới mức bảo con trai bỏ cô. Xuyến rất giỏi mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều một tay cô quán xuyến hết, bà ta ưng cô chỗ đó. Quyên không thấy xấu hổ khi chính cô ta là người cầu xin bà Lý giấu giếm chuyện của mình và cậu Hai. Sợ rằng sẽ bị cậu Khánh đuổi ra khỏi nhà, như vậy sẽ không có cơ hội ở bên cạnh cậu Hai nữa. Bà Lý lúc đầu kiên quyết không chấp nhận nhưng con trai đứng ra lên tiếng thì cũng đành coi như không biết gì. Mối tình ʋụпg Ϯɾộм đó kéo dài cho tới tận bây giờ, bà ta sợ mang tiếng xấu mặt nên không để cho bất cứ ai rêu rao chuyện này ra bên ngoài. Bà Lý đặt mạnh chén trà xuống, nước nóng văng trúng tay, nghe thấy tiếng bà ta rít lên.
– Cô giỏi lắm một ngày nào đó nếu thằng Khánh biết, để xem ai sẽ giúp cô.
– Con không sợ cậu Ba nữa, má biết sao không?
Quyên cười bí hiểm, cô ta chỉ tay vào cái
bụng phẳng lì của mình.
– Con mang thai rồi, đứa bé là con của cậu Hai, con tin má mong chờ đứa cháu này lâu lắm. Má nỡ nhìn con bị đuổi đi sao.
– Thật không? Cô đang mang thai hả?
Quyên cố tình để đứa bé này xuất hiện, đây giống như con át chủ bài giúp cô ta giữ vững địa vị. Hai mắt bà Lý sáng rực vui mừng, bất chấp luân lí, chỉ cần có một đứa cháu thì ai sinh cũng vậy. Bà ta sợ Quyên nói dối nên hỏi lại lần nữa.
– Cô mang thai mấy tháng, đã chắc chắn là có chưa?
– Gần đây con thấy trong người khó chịu, ngửi mùi dầu mỡ là muốn nôn. Hôm qua con đi khám, thầy tђยốς bảo đứa bé hơn một tháng rồi.
– Thế vẫn chưa ai biết cô mang thai đúng không?
– Dạ.
Bà Lý trở nên đăm chiêu việc lựa chọn thân phận cho đứa bé này có vẻ không khó. Bà ta đang suy tính một cách vẹn toàn, làm sao cho cả hai đứa con trai không bất hòa. Mặt khác bà ta cũng chẳng muốn mang tiếng gia môn bất hạnh vì cuộc tình sai trái kia.
– Đứa bé phải được sinh ra với danh nghĩa là con thằng Khánh.
– Má nói gì kì cục vậy, đây là con của con và cậu Hai mà.
– Con dùng пα̃σ mà suy nghĩ đi, trước mắt hãy nghe lời má. Chỉ có như vậy thì con mới ở yên trong nhà này, đợi khi đứa bé lớn lên rồi biết sự thật cũng chả muộn.
Quyên còn tính toán dùng đứa bé để buộc cậu Hai phải cưới mình. Cô ta không quan trọng có trái với luân thường đạo lý hay không, chỉ nghĩ đến ham muốn cá nhân. Bà Lý thì khác, chỉ cần động đến danh tiếng thì bà ta phải tìm đủ mọi cách để làm nó lắng xuống.