Dối Tình – Chương 11

Vũ Linh 104

TườngVi Đỏ

Không khí trong phòng chùng xuống cho đến khi anh mở miệng hỏi :

-Tôi làm hỏng cuộc hẹn của hai người à?

Đoàn vẫn vậy không nói câu nào còn chị thì chiếc thìa tгêภ tay vô thức rơi xuống.

Nhìn chị anh càng thêm tức giận,anh nghĩ rằng với chị tình cảm vợ chồng 6 năm qua chẳng là gì để chị sẵn sàng từ chối anh đi gặp riêng Đoàn, anh quay sang chị dịu dàng hỏi :

-Em sao vậy, không khỏe chỗ nào sao, coi em kìa cầm mỗi cái thìa cũng làm rơi cho được!

Vừa nói anh vừa lấy cái thìa khác đưa cho chị, cử chỉ quan tâm ân cần như chưa có gì xảy ra giữa anh chị,chỉ có ba người bọn họ hiểu đó là một đợt sóng ngầm cho một cơn bão sắp tuôn trào.

Chị lúng túng nhận lấy,lí nhí nói với anh:

-Cảm ơn.
-Coi kìa sao em lại khách sáo với chồng mình như vậy?

Hai anh chị nhìn nhau,đối diện với đôi mắt rực lửa của anh,chị hiểu chị không làm gì sai nhưng trong tình huống này chị không làm sao giải thích với anh được, chị lại quay sang nhìn Đoàn,gương mặt chị hiện lên sự khó xử,còn Đoàn anh ta hiểu rằng mình không nên lên tiếng lúc này,Đoàn sợ cho chị sẽ bị anh làm khó.

Anh thấy chị và Đoàn nhìn nhau lại hiểu lầm sang một ý khác,đôi tay anh run rẩy nắm chặt thành quyền,anh gằn giọng hỏi chị:

-Em có gì để giải thích với tôi không?

Lần đầu tiên trong suốt 6 năm qua, anh xưng “tôi” với chị đủ để chị biết anh giận dữ đến mức nào,chị nhìn sau vào mắt anh, đôi mắt chị vẫn trong trẻo như ngày nào nhưng nay hiện lên phần lạnh lùng hơn, chị chậm rãi trả lời anh:

-Tôi chẳng có gì để giải thích với anh, như anh thấy đấy chỉ là một bữa cơm tối bình thường thôi.

-Với em bình thường,bình thường đến nỗi em từ chối đi cùng tôi để gặp riêng cậu ta sao?

-Anh hiểu lầm rồi, tôi biết anh đang nghĩ gì nhưng mọi thứ không như anh nghĩ, tin hay không tùy anh.

Rồi chị đứng lên nói với Đoàn:

-Xin lỗi cậu,đã khiến cậu chê cười rồi, tớ hơi mệt nên về trước đây,tớ chúc cậu mọi việc suông sẻ,lên đường bình an, nếu có dịp sẽ tạ lỗi cùng cậu sau.

Nói xong chị giơ ly ɾượu vang lên uống cạn một hơi trước ánh mắt sững sờ của anh và Đoàn, từ trước giờ chị chưa từng uống ɾượu bια,cooktail thì chị có uống qua,mà hiện tại chị lại uống cạn một hơi sạch sẽ như vậy đủ hiểu rằng lúc này đây tâm trạng chị không vui, nếu không phải nói là quá tệ.

Cảm giác cay xè nóng rát nơi cổ họng khiến đầu chị lùng bùng,vô cùng khó chịu. Chị xiêu vẹo bước chân ra khỏi bàn.Vừa rời khỏi cái ghế anh đã nắm tay chị chặt lại, lúc này đây anh chẳng thể giữ được vẻ bình tĩnh như lúc đầu, anh tức giận quát chị:

-Thái độ này của em là gì đây?Là tôi sai Sao, khi tận mắt chứng Kiến em đi gặp riêng tình cũ, em bảo tôi phải bình tĩnh mà đối diện nhìn hai người vui vẻ tình tứ sao?

-Anh im đi, tôi với cậu ta chẳng có gì cả, việc gì tôi phải sợ, chỉ là tôi Đi gặp cậu ấy không nói với anh là tôi không đúng nhưng chẳng có gì mà anh làm quá cả lên,tình cũ sao, anh nói tôi với cậu ấy là tình cũ mà không biết ngượng mồm à?

-Em được lắm,vậy tôi phải bắt gặp cảnh hai người ﻮเ-ườ.ภ.ﻮ ςђ.เ.ế.ย cùng nhau thì lúc đó mới có gì sao? từ lúc nào em trở nên hư thân mất nết bỏ chồng để đi hẹn trai vậy Thanh?

Chị mở to mắt nhìn anh như không tin người vừa nói những câu ҳúc ρhα̣m chị là anh, đôi mắt chị ngập nước nhìn anh,chị không ngờ anh lại nghĩ chị thấp kém như vậy.

“Chát “…
Một cái tát như trời giáng in hằn tгêภ mặt anh,chị tức giận ᵭάпҺ anh một bạt tai để cho anh tỉnh táo ra,giọng chị run run nghẹn ngào nói :

-Tôi không ngờ anh lại nghĩ tôi còn thua cái phường d᷈-/i᷈ đ.ɨế๓ ngoài kia,anh thử nghĩ mà xem vì ai mà đến nông nổi hôm nay, vì ai mà tôi mất đi đứa bé tôi ngày đêm mong mỏi?… Cũng chính vì cái thái độ nhu nhược của anh, anh thương mẹ anh, tôi cũng thương bà ấy rất nhiều, bao năm qua tôi chịu đủ đường vì sự hà khắc mà mẹ anh dành cho tôi, nhưng vì thương anh tôi cố gắng chịu đựng, còn anh thì sao,tôi có yêu cầu đòi hỏi quá đáng gì ở nơi anh không,tôi chỉ mong một lần, ở trước mặt mẹ anh, anh lên tiếng bảo vệ tôi dù chỉ là một lần thôi nhưng chưa bao giờ anh làm được.
Tôi luôn luôn là người phải nhẫn nhịn, ngay cả khi mẹ anh dắt chị ta vào nhà để dâng lên miệng anh thì anh bảo tôi phải làm sao đây hả? Chẳng lẽ tôi phải đứng im nhìn cảnh anh ôm ấp người đàn bà khác để vui lòng mẹ anh sao hả?Anh lại nói với tôi những lời ҳúc ρhα̣m này anh nghĩ liệu rằng chúng ta còn được như lúc đầu sao?Thực ra hôm nay tôi đi gặp Đoàn chỉ vì lòng biết ơn cậu ta đã giúp tôi trong những ngày tôi nằm viện và cũng là lần gặp lần cuối vì cuối tuần cậu ấy sang Mỹ rồi,tôi không muốn giải thích nhiều chỉ cần anh hiểu tôi thôi, nhưng tôi thật không ngờ, ngay cả một chút lòng tin anh dành cho tôi cũng không có…. Đủ rồi…

Chị dứt khoát vùng khỏi tay anh,bước chân thật nhanh rời đi, anh đứng lại Ngẩn ngơ nhìn chị,bàn tay anh buông thõng xuống,chẳng lẽ rằng anh mất chị thật rồi sao?

Đoàn lúc này mới đứng lên, anh ta đi vỀ phía anh,Đoàn liên tiếp đấm vào mặt anh ba cái rồi giận giữ nói :

“Bộp”
-Cái này tôi ᵭάпҺ cho Thanh,cô ấy đã VÌ anh mà cam chịu quá nhiều.
“Bộp””
-Cái này tôi ᵭάпҺ cho anh, có được Thanh nhưng không biết trân trọng giữ gìn cô ấy.
“Bộp”

-Còn cái này tôi ᵭάпҺ cho tôi, tôi đã vì hạnh phúc của cô ấy mà để anh ςư-ớ.ק cô ấy đi, anh còn nhớ chứ ngày anh buộc tôi rời xa cô ấy anh đã từng hứa gì với tôi,anh đã không làm được vậy cũng đừng trách tôi không giữ lời với anh.

Nói xong Đoàn rời đi để lại anh một mình trong phòng với tâm trạng Һσα̉пg ℓσα̣п mất mác.Gương mặt anh lúc này sưng vù,mồm anh bê bết ɱ.á.-ύ,nhưng nổi đau thể ҳάc làm sao bằng cái đau âm ĩ nơi Tim anh lúc này.Từng cơn đau như khoét sâu tâm hồn anh khiến anh muốn gục tại chỗ.

Anh thất thần ʇ⚡︎ự hỏi bản thân anh:”Tôi thật sự đã sai rồi sao,giờ tôi phải làm sao đây? “.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất