Cưới chạy bầu – Chương 3

Vũ Linh 475

Tác giả : Trang Buby

Đúng là trái đất tròn thật ấy, tôi cứ ngỡ sẽ không bao giờ gặp lại người đàn ông này nhưng không ngờ hôm nay lại gặp sớm hơn tôi tưởng. Khuôn mặt này dù tôi chỉ gặp đúng một lần thôi nhưng tôi vẫn nhớ như in, bởi vì thứ nhất anh là ta người đàn ông đầu tiên của tôi, thứ hai là anh ta rất đẹp trai, thậm chí hôm gặp anh ta ở quán bar tôi đã thở dài nói thầm rằng “thật tiếc cho cái khuôn mặt này lại đi làm trai bao”. 26 năm cuộc đời, tôi luôn ʇ⚡︎ự tin về mắt nhìn người của mình, nhưng xem ra tôi sai rồi.

Thế rồi một giọng nói nhẹ nhàng của cô gáι phía sau lưng anh ta lên tiếng:

– Cô làm gì mà đứng ngây người ra vậy? Đây là tổng giám đốc Nguyễn Hoàng Lâm.

– À dạ. Chào anh, tôi là Phạm Hà Duyên, tôi đến đây xin ứng tuyển làm luật sư đại diện cho công ty ạ.

Trái ngược với thái độ sững sờ của tôi, Lâm nhìn thấy tôi mặt anh ta không chút biểu cảm, ánh mắt nhìn tôi như một người dưng chưa từng gặp, điều này khiến tôi tò mò không biết anh còn nhớ mình không. Tôi cầu trời khấn Phật mong cho anh quên mình đi thì càng tốt. Lâm không trả lời tôi ngay, mà cúi xuống nhìn chiếc đồng hồ tгêภ tay mình, quay lại nói với thư ký vài câu, rồi trực tiếp đi về chiếc ghế bọc da cao cấp, xong xuôi mới cất tiếng:

– Cô ngồi xuống đó đi.

– Vâng.

Tôi tiến tới kéo chiếc ghế ngồi xuống đối diện Lâm. Anh ta không nói gì, chỉ đưa tay ý nói đưa hồ sơ. Trong lúc anh đọc hồ sơ tôi có nén để ý quan sát biểu cảm tгêภ khuôn mặt Lâm. Tuy nhiên, suốt cả quá trình đó tôi thấy mặt anh không một chút biểu cảm nào ngoài sự lạnh lùng đang toát ra. Có một điều tôi phải công nhận Lâm đẹp thật, từng đường nét tгêภ khuôn mặt rất hoàn hảo, ăn đứt mấy diễn viên Hàn Quốc tôi đang ngưỡng mộ.

Trong lúc tôi còn đang chăm chú nhìn Lâm thì anh bất ngờ đọc cả họ và tên tôi bằng một giọng điệu rất lạnh:

– Phạm Hà Duyên?

– Dạ vâng.

– Tốt nghiệp đại học luật Hà Nội.

– Vâng.

– Ngoài học luật ra cô còn học ngành nào khác không?

Tự nhiên nghe Lâm hỏi thế tôi có chút chột dạ. Đúng là có tật giật mình, tôi sợ anh ta nghĩ tôi là luật sư mà lại đi quỵt tiền nên đành giải thích:

– Thực ra tiền tôi nợ anh là tôi quên chưa trả chứ không phải tôi không trả.

Lúc này Lâm mới dừng động tác mà ngước mắt lên nhìn tôi, khoé môi khẽ cong lên nụ cười khẩy;

– Hình như cô nghĩ hơi nhiều rồi. Tôi chỉ đơn giản hỏi cô có học ngành nào khác không?

– Tôi không. Tôi chuyên về luật thôi.

– Được, vậy tốt lắm. Cô thử giải thích cho tôi cái luật mà không trả tiền người khác sẽ bị phạm vào Ϯộι gì. Tôi có quen một người, à cũng không hẳn là quen, người đó nợ tôi 20 triệu mà không có ý định trả.

Tôi nghe anh ta nói xong mà ɱ.á.-ύ như lội ngược dòng chảy ngược. Rõ ràng là vừa nãy tôi có chủ động giải thích rồi mà. Tức quá tôi phải lẩm nhẩm trong đầu câu thần chú “ anh ta là giám đốc, anh ta là giám đốc” biết bao nhiêu lần mới bình tĩnh lại được, nghiến răng bảo:

-Tôi có nói là tôi quên chưa trả chứ không phải không trả rồi mà.

– Nhưng mà tôi nói cô đâu mà cô phải nhận là mình. Tôi đang phỏng vấn cô đó, cô trả lời đi.

– Hành vi của người đó có dấu hiệu của Ϯộι lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản căn cứ theo điểm a khoản 1 Điều 175.

– Được rồi, cô cứ về đi. Tôi sẽ xem xét kỹ một chút rồi mới đưa ra quyết định. Có gì bên phía nhân sự sẽ gọi điện thông báo tới cô.

Tôi gật đầu nói một tiếng cảm ơn rồi không nhanh không chậm bước ra khỏi phòng giám đốc mà không thèm ngoảnh đầu nhìn lại. Vừa về đến nhà tôi phi như bay vào phòng vệ sinh rửa mặt. Đứng trong đó tạt nước lạnh cho đến khi tỉnh táo lại, tôi vẫn cứ có cảm giác chuyện vừa xảy ra cứ khó tin làm sao ấy. Người đàn ông đầu tiên của tôi, người mà tôi nghĩ làm trai bao lại là tổng giám đốc của một công ty lớn.

Ôi mẹ ơi…phen này tôi xong rồi, hết hi vọng được nhận vào làm rồi. Chán nản quá tôi leo ℓêп gιườпg nằm, ʇ⚡︎ự lấy gối ᵭ.ậ..℘ vào đầu mình. Nghĩ cũng đúng, sao lúc đó tôi ngu thế chứ nhỉ? Tất cả là vì tại tên khốn Việt mới khiến tôi điên điên buông lỏng bản thân mình như vậy. Cả ngày hôm đó tôi cứ vật vờ hết tгêภ giường lại xuống ghế sofa, mãi cho tới tối cái Trang về thấy tôi như vậy mới quát lên:

– Con điên. Chưa hết buồn tình à mà đầu tóc như cái con vừa đu dây điện về thế?

– Ngoài buồn ra tao còn chán đây?

– Thế làm sao mà chán? Phỏng vấn hôm nay sao rồi?

– Thôi chẳng mơ mộng gì nữa đâu. Hết rồi!

– Bỏ mẹ, thế là bị từ chối thẳng à? Thôi đừng chán, tao nghe mấy bà trong phòng tao kể sếp mới tuy đẹp trai nhưng mà lạnh lùng với khó tính vãi chưởng. Không làm việc công ty này thì làm công ty khác, lo gì.

– Mày nhớ cái người đàn ông trong quán bar hôm nọ không?

– Trong bar thiếu gì đàn ông đâu mài?

– Người mà đi qua đêm với tao á.

– À, cái ông đẹp trai đó hả? Tao nhớ…nhưng mà..nhưng mà không lẽ mày đang buồn nên muốn đi tìm anh ta giải tỏa đó chứ Duyên? Mày bị пghιệп rồi à?

– Con lạy má, bớt nghĩ giùm. Ngồi ngay ngắn nghe tao nói nè, nếu cẩn thận cứ uống tђยốς trợ tιм sẵn đi.

– Con khỉ này, có gì nói nhanh đi, hóng vãi.

– Anh ta tên đầy đủ là Nguyễn Hoàng Lâm, là tổng giám đốc công ty VINCENT, cũng chính là sếp mới của mày đó Trang.

Cũng may lúc đó cái Trang không uống nước, nếu không kiểu gì cũng bị sặc nước mà ૮.ɦ.ế.ƭ. Nó nghe tôi nói xong sốc đến nỗi tròn xoe hai mắt nhìn tôi, mãi không nói lên lời. Tôi thấy vậy mới đưa tay lay lay nó vài cái:

– Đủ sốc để uống tђยốς trợ tιм chưa?

– Anh ta là giám đốc công ty VINCENT?

– Đúng vậy.

– Nhưng mà mày có nhầm không đấy?

– Nay tao tới nộp hồ sơ, chính tao đã nói chuyện với anh ta tại phòng tổng giám đốc.

– Thôi ૮.ɦ.ế.ƭ mẹ, thế là thật à?

– Thật 100%.

– Thế sao anh ta lại không nhận mày vào làm? Dù gì cũng là chỗ quen biết.

– Anh ta nói tao cứ về đi về sẽ có thông báo.

– Thế vẫn còn hi vọng, lo gì. Biết đâu mày được nhận vào làm, hai người lại thường xuyên bên nhau, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.

– Thôi tao xin mày.

Thế là từ hôm đó tôi cũng ʇ⚡︎ự cắt đứt sợi dây tơ tưởng sẽ được làm luật sư đại diện cho công ty. Trôi thêm mấy ngày nữa là đám giỗ cụ, vì bố tôi là con trưởng nên năm nào tới đám giỗ là con cháu sẽ tụ tập ở nhà tôi. Sáng sớm tôi bắt taxi về quê, tiện đường có mua mấy kg hoa quả loại ngon thắp hương. Tôi vừa bước chân tới cổng, mấy thím đang nhặt rau đều ngước mắt lên hỏi. Trong đó có thím út là to mồm nhất:

– Ơ Duyên, cháu về có một mình à?

– Dạ vâng.

– Sao thím nghe nói cháu yêu ai mấy năm nay cơ mà. Sao còn chưa đưa về ra mắt gia đình thôi.

Thím út nói xong thì mấy thím khác cùng hùa vào:

– Phải đấy, ai cũng mong cỗ cháu lắm rồi. Bằng tuổi cháu gáι làng đã 2 con cả rồi đấy. Có đứa còn 3 con lận. Yêu nhau lâu rồi, có cưới thì cưới luôn đi, không chẳng mấy nữa là Tết rồi, để lâu cứt trâu hoá bùn.

Tôi nghe các thím nói cũng cảm thấy có chút chạnh lòng. Mà mỗi lần nhà có đám xá hay việc gì là lại y rằng một bài ca “ Bao giờ lấy chồng”. Khổ nỗi có phải muốn là lấy ngay được đâu, việc lấy chồng mà mọi người giục như đi mua mớ rau mớ cỏ ngoài chợ đấy. Tôi thấy thế trêu lại:

– Cháu không lấy chồng nữa đâu, ở nhà với bố mẹ cho lành.

– Gớm, con gáι mà không lấy chồng thì ở nhà làm bà cô già à? Ai mà nuôi được.

Thím ba vừa dứt lời thì giọng mẹ tôi vang lên:

– Tôi nuôi chứ ai nuôi.

– Ơ kìa chị, chị nói thế là cổ vũ cho cái Duyên việc không lấy chồng à?

– Lấy hay không do duyên số cả rồi. Cứ tìm thằng nào ʇ⚡︎ử tế xứng đáng thì mới tính chuyện cưới xin. Chứ lấy vì chống ế thì 30 chưa phải là tết.

Nói xong mẹ liền giục tôi mang hoa quả vào trong nhà thắp hương. Hai đứa em tôi vừa nhìn thấy tôi về thì vui sướиɠ reo lên:

– A…chị Duyên đã về!

– Ơ nay Nhím với Tít không đi học à?

– Dạ nay trường em thầy cô đi thi nên được nghỉ.

-À, chịu khó học vào đấy.

– Dạ vâng chị.

– Ông nội đâu hai đứa?

– Em không biết, em vừa thấy ông ở đây mà. Để em đi tìm ông.

– Thôi không cần, chị hỏi vậy thôi.

Thế rồi cả ngày hôm đó tôi cứ loanh quanh dọn dẹp các kiểu cho tới tối khuya mới cầm đến điện thoại. Vừa bấm vào màn hình điện thoại đã hiện lên 2 cuộc gọi nhỡ từ một số lạ và tin nhắn hỏi thăm của cái Trang. Tôi ngước mắt nhìn đồng hồ đã điểm 11 giờ đêm, định bụng gọi lại cho số lạ kia nhưng lại sợ người ta ngủ rồi nên thôi.

Một lúc sau, tôi lại bấm vào cuộc gọi, nhìn dãy số tứ quý mà chẳng biết sao tôi lại nghĩ đó là Lâm. Nghĩ thế nên tôi đành nhấn nút gọi. Cuộc gọi đổ chuông một hồi rồi cuối cùng một giọng nói trầm thấp từ đầu dây bên kia vang lên:

– Alo!

Tôi sững sờ mất vài giây, nghe giọng nói này có chút quen tai, tôi chầm chậm lên tiếng:

– Xin lỗi, tôi thấy số của anh có gọi vào máy tôi 2 cuộc gọi nhỡ.

– Ừ.

– Anh có chuyện gì hay nhầm số không?

– Cô là Phạm Hà Duyên?

– Dạ vâng.

– Ngày mai tới công ty VINCENT làm việc. 7g30 phút có mặt.

Nói xong anh ta đã tắt máy để lại sau lưng tiếng tút tút dài và sự ngỡ ngàng của tôi. Tôi cứ nghĩ mình đang mơ nên còn véo tay mình một cái thật mạnh, sau khi có cảm giác đau tôi mới chắc chắn đây là sự thật.

Vốn định ở quê chơi mấy ngày rồi mới đi nhưng anh ta nói 7g30p phải có mặt nên đêm đó tôi ngủ cũng không được sâu giấc, chỉ sợ ngủ say là sẽ không kịp để đi Hà Nội. Đúng 5 giờ sáng mẹ chở tôi đi ra bến xe. Về được có một ngày mà lại đúng ngày bận rộn nên tôi cũng không tâm sự gì được với cả nhà, đặc biệt là ông nội, hôm qua hai ông cháu còn rủ hôm nay chơi cờ mà bây giờ đành phải đợi đến Tết.

Trước khi lên xe, mẹ còn dặn tôi:

– Lên đấy nhớ ăn uống đầy đủ, đừng nghĩ đến chuyện giảm cân rồi nhịn là không được đâu đấy.

– Vâng con biết mà, mẹ yên tâm đi. Con có giảm cân bao giờ đâu, mới có 47kg mà.

– Ừ, thế thôi đi đi kẻo muộn.

– Dạ, mẹ và mọi người giữ gìn sức khỏe. 26 Tết con về.

– Ừm mẹ biết rồi.

Sau gần 2 tiếng đồng hồ ngồi tгêภ xe tới ê ẩm cả người thì cuối cùng tôi cũng đến đất Hà Nội lúc 7 giờ kém 10 phút. Vừa về đến nhà, tôi vội vàng đi thay đồ, vì là ngày đầu tiên đến nhận việc nên tôi trang điểm sương sương một chút. Cũng may là công ty cũng khá gần so với chung cư tôi ở nên cũng không bị muộn giờ làm. Tôi quên chưa kể với cái Trang nên khi thấy tôi ở công ty nó ngạc nhiên đến nỗi hét ầm lên:

– Ê ê, sao mày lại ở đây hả Duyên?

– Ờ thì nay tao tới nhận việc mà. Tao quên chưa nói với mày, tao mới nhận được quyết định lúc đêm qua thôi.

Cái Trang nghe xong vui sướиɠ định hét lên nữa thì tôi đưa tay lên miệng suỵt suỵt ý nói tém tém lại. Thế rồi lúc này một cô gáι có dáng người cao ráo bước tới chỗ tôi và Trang đang đứng.

– Xin chào, tôi là Linh, là thư ký của anh Lâm. Mời cô theo tôi lên phòng tổng giám đốc.

– Dạ vâng, cảm ơn cô.

Lúc tôi tới thì thấy Lâm đang ngồi tгêภ bàn làm việc, mắt chăm chú nhìn màn hình máy tính. Mà do hôm nay anh mặc chiếc áo sơ mi hơi trễ cổ nên tôi để ý thấy ở khoé bên trái có vết đỏ như bị ai cắn. Tự nhiên làm tôi nhớ đến vết tích đêm hôm ấy tôi để lại cho anh ta, lòng thấy hoang mang tột độ, lẽ nào tôi Ьα̣σ ℓực đến thế sao?

– Sếp, đây là cô Hà Duyên.

– Ừ tôi biết rồi.

Lâm vẫn chăm chú nhìn màn hình máy tính mà không hề ngước mắt lên nhìn tôi. Tôi cười gượng nói:

– Dạ em chào sếp.

– Ừ, cô ngồi xuống rồi tôi bàn giao công việc cho cô.

– Dạ vâng.

Lúc này Linh vẫn đứng và phía sau quan sát anh ta, ngập ngừng định nói gì đó. Cuối cùng Lâm mới ngẩng đầu lên hỏi:

– Còn chuyện gì nữa sao?

– Sếp…cổ sếp em thấy có vết tím đỏ, sếp bị sao vậy ạ?

Lâm cúi xuống nhìn cổ mình, vài giây sau đó thản nhiên trả lời:

– Không sao, bị chó cắn tí thôi.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất