Tác giả : An Yên
Quỳnh Chi lại kiên nhẫn giải thích cho anh:
– Em đã bảo vì anh không nhớ em là ai mà! Không nhớ thì làm sao có cảm giác được ạ!
Khang Viễn nhìn Quỳnh Chi khó hiểu:
– Lạ nhỉ? Tôi thấy trong truyện ngôn tình, những cặp đôi yêu nhau thì dẫu có rơi xuống vực hay trôi ra biển, gặp đủ kiếp пα̣п rồi mất trí, tỉnh lại vẫn yêu hoặc ít ra cũng cảm nhận được cảm giác gì đó chứ?
Quỳnh Chi ngẩn mặt ra. Bởi cô không biết phải trả lời thế nào cho đúng cả. Ngoài một đêm duy nhất mà anh không hề hay biết thì cô và anh đã trải qua ngày yêu đương nào đâu, lấy đâu ra cảm giác? Nhìn ánh mắt mong chờ của Khang Viễn, Quỳnh Chi nhíu mày nghĩ một chút rồi mỉm cười:
– Bởi cuộc sống của chúng ta không phải ngôn tình anh ạ. Với lại, anh ở Pháp, mẹ con em lại ở Việt Nam cơ mà. Giờ hiện tại anh chưa ổn định, dần dần anh nhớ ra, sẽ tìm lại được cảm giác ạ.
Khang Viễn gật đầu, ánh mắt pha chút thất vọng:
– Ừ, kể ra, tìm lại cảm giác yêu cũng mất thời gian phết nhỉ?
Với Quỳnh Chi, Khang Viễn chả khác nào một đứa trẻ. Kí ức về cô, anh đã quên sạch. Mỗi lúc cô kể lại những chuyện trước đây, vẻ mặt anh ngơ ngác đến lạ lùng, có khi lại bật cười như trẻ con:
– Ngày trước tôi ngốc nhỉ? Yêu cũng không dám nói. Chả trách từng này tuổi còn chưa có vợ.
Quỳnh Chi mỉm cười:
– Em nghe người ta bảo những ai lo học hành quá sẽ rất ngố trong tình yêu đấy!
Khang Viễn bật cười:
– Vậy thì em cũng ngố như tôi vì tôi nghe bảo em học siêu giỏi.
Cả hai lại cùng cười. Những câu chuyện không đầu không cuối ngày nào cũng diễn ra sau giờ tan học của Quỳnh Chi khiến cô thấy mình và anh đã gần nhau thêm một chút…
Trong khi đó, tại công ty Benazir, hành loạt công nhân đòi bãi công. Họ cho rằng một công ty mới thành lập mà Tổng giám đốc lại bị tai пα̣п gần hai tháng trời thì làm sao đảm bảo miếng ăn cho họ. Các hợp đồng lớn được Khang Viễn kí trước khi bị tai пα̣п đồng loạt rút. Benazir gần như rơi vào khủng hoảng tương ʇ⚡︎ự khi Amabella rút cổ phần.
Trong phòng họp, Đặng Vũ Nam và Pierre căng thẳng ngồi như tượng đá. Trịnh Minh Hoàng lướt laptop đọc tin tức xong, ngước lên nhìn hai trợ lý của con trai và nói:
– Pierre, cậu chuẩn bị một số lương thực và sách vở để đi từ thiện cho trại trẻ mồ côi ở ngoại thành Pa – ri. Còn Vũ Nam, cháu tổ chức một cuộc họp báo giới thiệu sản phẩm mới của Benazir và chương trình khuyến mãi tri ân khách hàng sau hai tháng đầu hoạt động hiệu quả.
Pierre sửng sốt:
– Ông chủ, lúc nước sôi lửa bỏng này sao ông còn đi từ thiện ạ?
Trịnh Minh Hoàng mỉm cười:
– Chúng ta làm việc thiện để đội ơn bề tгêภ đã phù hộ cho Tổng giám đốc Benazir bình an. Mặt khác, chương trình từ thiện chắc chắn sẽ thu hút được sự chú ý của công chúng và báo giới, thậm chí các nhà đầu tư. Đây là cách chúng ta nói với mọi người rằng Benazir luôn ổn!
Pierre cúi mặt, lộ rõ vẻ bái phục:
– Tôi hiểu rồi ạ! Nếu không có ông, chúng tôi không biết phải xoay xở ra sao nữa!
Đặng Vũ Nam lên tiếng:
– Chú Minh Hoàng, buổi họp báo sẽ được diễn ra trong chiều nay ạ! Còn buổi từ thiện sẽ vào ngày mai, đúng dịp cuối tuần!
Minh Hoàng gật đầu:
– Được, cháu liên lạc với báo chí đi!
Chiều hôm đó, buổi họp báo của Benazir thu hút rất đông phóng viên. Nhưng dường như họ tò mò về tình hình của Khang Viễn hơn nội dung thực sự mà công ty muốn thông báo. Các câu hỏi dồn dập được đặt ra:
– Xin cho hỏi, tại sao Tổng giám đốc Doãn Khang Viễn không có mặt trong buổi ra mắt sản phẩm mới của công ty?
– Chúng tôi có thông tin rằng Tổng giám đốc Doãn vẫn còn hôn mê chưa biết bao giờ tỉnh, có phải vụ tai пα̣п là chiêu trò PR của công ty không ạ?
– Có phải ông Doãn không tỉnh lại nữa hay ông ấy chỉ giả vờ bị пα̣п ạ?
Trong khi Đặng Vũ Nam và Pierre đau đầu với những câu hỏi của đám phóng viên thì Trịnh Minh Hoàng ʇ⚡︎ựa lưng vào ghế da, lặng lẽ quan sát. Khi mồ hôi của Đặng Vũ Nam túa ra như mưa giữa mùa đông nước Pháp, Trịnh Minh Hoàng mới cầm micro và nói:
– Chào quý vị! Hôm nay tôi thay mặt Tổng giám đốc Doãn Khang Viễn tổ chức buổi họp báo để giới thiệu sản phẩm mới của công ty và chương trình tri ân khách hàng. Tôi xin nhắc lại là Benazir ra mắt sản phẩm chứ không họp chợ ạ!
Đám phóng viên im bặt. Không phải họ sợ câu nói mà chính ҳάc là sợ cái phong thái và khí phách của Trịnh Minh Hoàng. Những kẻ săn tin đang tính dồn Benazir vào thế bí, buộc phải nhả ra những tin tức họ cần moi. Thế mà người đàn ông kia lại nhàn nhã vắt chân ngồi im và khi nói lại bảo họ đang ” họp chợ”.
Trịnh Minh Hoàng bình tĩnh quét mắt một lượt nữa và từ tốn nói:
– Cảm ơn quý vị đã bớt thời gian đến đây và có những lời quan tâm tới Tổng giám đốc Doãn Khang Viễn . Hiện tại, cậu ấy rất ổn và trong thời gian ngắn nữa sẽ xuất hiện trước mắt quý vị. Còn bây giờ chúng ta tập trung vào vấn đề chính của buổi họp báo!
Chỉ với hai câu nói, mọi trật ʇ⚡︎ự được thiết lập nghiêm túc. Trịnh Minh Hoàng trình bày rành rõ những nội dung chính của buổi họp báo và trước khi kết thúc còn tặng các phóng viên mỗi người một món quà nhỏ.
Ngày hôm sau, Minh Hoàng – Lệ Thủy cùng Kiến Khôi, Đặng Vũ Nam và Pierre đến một cô nhi viện ở ngoại thành Pa – ri. Bọn trẻ ở đây được các bà sơ chăm sóc từ bé, có cháu bị bố mẹ bỏ lại trước cổng, có cháu lang thang rồi được nhặt về. Chúng không lạ gì Minh Hoàng vì anh đã quan tâm tới trại trẻ này từ khi còn là sinh viên. Thời đó, vào ngày nghỉ, anh cùng Kiến Văn thường đến đây. Thời gian ở Pháp, có những lúc gặp khó khăn, Minh hoàng không muốn gia đình ở Việt Nam lo lắng nên anh đến đây chơi đùa với bọn trẻ, trò chuyện với các sơ, anh thấy nhẹ nhõm hơn để tìm ra giải pháp cho mình. Sau này về Việt Nam, Minh Hoàng đã làm từ thiện rất nhiều nhưng mỗi năm, anh không quên chuyển một khoản tiền vào quỹ của cô nhi viện để các cháu nhỏ có bữa ăn no. Dĩ nhiên, chính sách của nước Pháp đối với các trẻ mồ côi rất tốt nhưng với Minh Hoàng, nước Pháp là cả một ân tình.
Lần này đến đây, mục đích của Minh Hoàng không chỉ là thăm hỏi các sơ và bọn trẻ mà anh biết rằng, từ khi Khang Viễn gặp пα̣п, nhất cử nhất động của Benazir luôn được cάпh phóng viên săn tin, hoặc có một thế lực nào đó xúi giục săn tin. Vì thế, những việc làm như thế này không chỉ THIỆN mà còn tạo sự chú ý của báo giới, rằng Benazir luôn ổn và hoạt động bình thường. Kinh doanh thực sự là một thương trường khốc liệt, những việc làm như thế này cũng là một cách tìm lối bình an trong tâm hồn.
Kính cẩn cúi chào bà sơ tóc đã điểm bạc, Minh Hoàng mỉm cười:
– Chào sơ, sơ vẫn khỏe chứ ạ?
Bà sơ hiền hậu nhìn Minh Hoàng:
– Trịnh, đã lâu không gặp. Ta khỏe, hành năm con vẫn quan tâm cô nhi viện này, quả là quý hóa!
Rồi bà sơ nhìn sang Lệ Thủy tỏ ý dò hỏi, Minh Hoàng hiểu ý:
– Đây là vợ của con- Vương Lệ Thủy!
Đôi mắt bà sơ lấp lánh ánh cười:
– À, ta nhớ cái tên này, là cô gáι con đã rất yêu. Ta vẫn theo dõi cuộc sống của con ở Việt Nam qua một số tin tức. Chuyện của con trai con, ta cũng biết. Thằng bé ổn chứ?
Minh Hoàng gật đầu:
– Cảm ơn sơ, Khang Viễn ổn rồi ạ!
Mọi người vui vẻ nói chuyện rồi chia quà cho các bé ở cô nhi viện. Lũ trẻ quấn quýt với Minh Hoàng mãi tới tận chiều…
Tгêภ đường về, đi qua công ty, mọi người đã thấy một đám đông công nhân tụ tập ngay sảnh công ty. Mặt mày ai nấy đều khó coi. Không hiểu sao họ lại tập trung ở đây vào chủ nhật và lại đúng lúc xe từ thiện của công ty đi qua. Cảm thấy có vấn đề, Minh Hoàng xuống xe, bước lên trước, gật đầu chào và hỏi:
– Hôm nay là chủ nhật, sao các anh tụ tập ở đây?
Một công nhân khoảng ngoài bốn mươi tuổi đứng dậy nói:
– Chúng tôi nghe tin Tổng giám đốc công ty đang hôn mê và có khả năng không tỉnh lại nữa, chúng tôi muốn thôi việc.
Cả đám bắt đầu nhao nhao:
– Đúng đấy, không có giám đốc thì chúng tôi làm không công à? Ai trả lương? Các anh lừa đảo à?
– Lừa đảo! Cút về Việt Nam đi!
– Cút đi! Cút đi!
Trịnh Minh Hoàng giơ một cάпh tay lên ra hiệu mọi người im lặng:
– Tất cả các anh bình tĩnh!
Nhưng đám công nhân như bị uống tђยốς ミƙ.í.ℭ.ɦ ζ.ɦ.í.ℭ.ɦ, cứ gào ầm ĩ lên:
– Anh là cái quái gì mà có quyền kêu chúng tôi bình tĩnh? Chúng tôi kí hợp đồng với Doãn Khang Viễn, giờ anh ta không tỉnh lại nữa, chúng tôi thôi việc!
– Đúng rồi! Trả ngay lương tháng này cho chúng tôi rồi kệ ҳάc các anh!
Đúng lúc cả đám đông nhao nhao thì một giọng nói sắc lạnh vang lên:
– Ai bảo Doãn Khang Viễn không tỉnh lại?