Chỉ yêu mình em – Chương 41

Vũ Linh 110

Tác giả : An Yên

Tгêภ đường đi, Minh Hoàng kể mọi chuyện cho Lệ Thủy. Vợ của anh từ ngạc nhiên đến cuối cùng là khóc nức nở:

– Con bé này dại quá, sao lại phải chịu đựng một mình như thế chứ?

Xe dừng lại trước cổng nhà Quỳnh Chi. Đập vào mắt vợ chồng cô là hình ảnh Viễn Thanh đang ríu rít ngồi chơi với mẹ ở giữa sân. Thấy sự xuất hiện của Minh Hoàng và Lệ Thủy , Quỳnh Chi có hơi sững người. Cô bế Khang Viễn ra mở cổng và cúi chào:

– Dạ cháu chào cô chú ạ! Cháu có nghe mẹ kể sáng nay cô có đến đây, còn cho gia đình cháu quà. Cháu cảm ơn cô chú nhiều lắm ạ!

Lệ Thủy vẫn rưng rưng nước mắt:

– Con bé này, sao dại dột vậy con?

Quỳnh Chi ngỡ ngàng:

– Cô Lệ Thủy… cô nói gì cơ ạ?

Minh Hoàng vỗ vỗ vai vợ:

– Lệ Thủy, em bình tĩnh đi vào nhà nói chuyện!

Vừa nhìn thấy Viễn Thanh, Minh Hoàng ngạc nhiên:

– Cậu bé…

Quỳnh Chi tay vân vê gấu áo:

– Dạ… là con trai cháu ạ!

Khi cả bốn người đã ngồi yên vị, mẹ Quỳnh Chi bước ra, ngạc nhiên trước sự xuất hiện của hai vị khách quý:

– Ôi, cô Lệ Thủy và chú Minh Hoàng tới chơi sao?

Vợ chồng Lệ Thủy cúi chào mẹ Quỳnh Chi. Minh Hoàng nhấp một ngụm trà vừa được Quỳnh Chi mời và nói:

– Hôm nay chúng tôi tới đây trước hết để chúc mừng thành công của Quỳnh Chi, cháu rất giỏi và bản lĩnh. Sáng nay tôi bận nên không kịp đến đây cùng Lệ Thủy. Sau nữa, chúng tôi muốn hỏi cháu chút chuyện !

Quỳnh Chi nhìn chú Minh Hoàng đầy thắc mắc:

– Chú… hỏi cháu chuyện gì ạ?

Minh Hoàng nháy mắt với Viễn Thanh đang cười toe toét rồi nói thẳng vào vấn đề:

– Nếu chú không nhầm thì thằng bé vẫn chưa nhận cha đúng không? Giờ đằng nào cháu cũng sang Pháp, cô chú lại mới từ Pháp về, chú mới nghe chuyện của cháu tối qua. Giờ đây, cháu có thể nói ra bố đứa bé không?

Quỳnh Chi sững người, cô hơi tái mặt rồi lắp bắp:

– Sao ʇ⚡︎ự dưng…chú lại hỏi chuyện này ạ?

Mẹ Quỳnh Chi cũng nói thêm vào:

– Chuyện đã xảy ra gần hai năm trời, gia đình tôi cũng đã quen với thằng bé nên không ai thắc mắc chuyện đó nữa.

Minh Hoàng gật đầu:

– Vâng, tôi hiểu ạ. Nhưng tôi nghĩ việc bố đứa bé là ai rất quan trọng. Điều đó sẽ giúp thằng bé có một gia đình trọn vẹn.

Mẹ Quỳnh Chi rưng rưng nước mắt:

– Nhưng chúng tôi không muốn ép con bé, không muốn nó căng thẳng. Nó đã chịu bao nhiêu điều tiếng, bao nhiêu áp lực rồi. Giờ nó đã nỗ lực để đạt đến ước mơ, coi như Viễn Thanh là cái lộc Ông Trời ban cho gia đình chúng tôi.

Minh Hoàng rất hiểu tấm lòng của mẹ Quỳnh Chi và thực tâm anh rất cảm kích trước điều đó. Anh nhẹ nhàng nói:

– Vâng, tôi hiểu. Nhưng dẫu sao nuôi một đứa bé không phải là đơn giản chị ạ! Có gia đình nhà nội, anh chị sẽ đỡ vất vả hơn.

Rồi anh quay sang Quỳnh Chi:

– Cháu cứ nói đi!

Quỳnh Chi cúi xuống nhìn khuôn mặt ngây thơ của Viễn Thanh, cô bỗng trào nước mắt:

– Cháu… đứa bé là…

Minh Hoàng vội nói:

– Là con của cháu và Khang Viễn đúng không?

Lúc này, mẹ Quỳnh Chi há hốc miệng ngạc nhiên. Còn Quỳnh Chi và Lệ Thủy đều bật khóc. Giọng nghẹn ngào, Lệ Thủy nói:

– Con bé ngốc, sao không nói với cô chú chứ? Sao con lại chịu đựng một mình gần hai năm trời mang thai, sinh đẻ, nuôi dạy Viễn Thanh…

Vừa khóc, Lệ Thủy vừa đưa hai tay ôm mặt. Cô rất xót xa khi nghe chồng kể về chuyện năm xưa, lúc đầu cô trách chồng không kể với mình, nhưng Minh Hoàng nói đúng, ở thời điểm đó, im lặng và chờ đợi vẫn là cách tốt nhất. Trong chuyện này, cô đau xót một thì Quỳnh Chi và Khang Viễn đau đớn gấp mười lần. Khang Viễn yêu Quỳnh Chi và giữa hai đứa có một thiên thần nhỏ đáng yêu, vậy mà một cô bé lớp mười một phải chịu đựng tất cả mọi hình phạt của nhà trường, mọi lời trách cứ của bàn dân thiên hạ mà vẫn vững vàng vươn lên. Cô đau đớn khi mình đã từng gần cháu nội trong gang tấc mà không hề biết. Lệ Thủy đấm vào ռ.ɠ-ự.ɕ mà khóc:

– Cô vô tâm quá, cô xin lỗi con…

Mẹ Quỳnh Chi vẫn chưa hết ngạc nhiên, giọng lắp bắp:

– Quỳnh Chi….chú Minh Hoàng nói…có đúng không con?

Quỳnh Chi nước mắt đầm đìa và… gật đầu. Bỗng một âm thanh vang lên từ phía cửa:

– Choang!

Mọi người đều ngẩng lên. Bố Quỳnh Chi đã đứng đó từ bao giờ và nghe hết mọi chuyện. Lọ hoa vốn định đưa về trưng trong nhà chúc mừng cô con gáι cả trong tay ông rơi xuống đất vỡ tan tành. Gần hai năm nay, ông đã bảo vệ con của mình, từng ngày nhìn con mình bản lĩnh vươn lên đối mặt với mọi bão giông. Những gì nghe được khiến ông vừa sững sờ vừa thương xót. Con bé dại quá, gia đình chú Minh Hoàng rất tốt mà. Ông nghẹn giọng:

– Quỳnh Chi, sao từ đầu con không nói?

Quỳnh Chi nhìn bố mẹ mình rồi nhìn sang ba mẹ Khang Viễn, cúi đầu đáp:

– Tối hôm đó là sinh nhật của con, con tình cờ thấy anh Khang Viễn nhưng anh ấy say quá, bồi bàn nhờ con dìu anh ấy vào phòng. Đáng lẽ không có chuyện gì xảy ra nhưng…anh ấy bỗng kéo con lại và…Anh Khang Viễn không biết gì hết, vì anh ấy nhắm mắt mà, nên con…

Lệ Thủy vừa lau nước mắt vừa trách:

– Con bé ngốc, cả đời con gáι trao cho người ta trong cơn say, đến khi có bầu lại chịu một mình là sao chứ?

Quỳnh Chi vẫn cúi mặt:

– Dạ bởi vì gia đình cô chú giàu có như thế, cháu không muốn ràng buộc ai cả, cháu không muốn cô chú và anh Khang Viễn nghĩ cháu lợi dụng anh ấy say để đổi lấy một danh phận. Chỉ mình cháu biết là được ạ, vả lại…cũng chỉ mình cháu yêu anh ấy…

Lệ Thủy nức nở:

– Sao cháu biết chỉ mình cháu yêu nó chứ?

Rồi Lệ Thủy quay sang chồng:

– Minh Hoàng, anh gọi Khang Viễn về Việt Nam ngay và luôn cho em, tổ chức một lễ cưới đàng hoàng, cho Quỳnh Chi một danh phận rõ ràng!

Cả gia đình Quỳnh Chi ngớ người trước câu nói của Lệ Thủy. Đâu cần gấp gáp thế chứ? Đã bàn bạc gì đâu nhờ? Minh Hoàng vỗ vỗ lưng vợ:

– Em bình tĩnh đi, em quên là hai ngày nữa Quỳnh Chi sang Pháp sao? Tổ chức đám cưới giờ sao kịp? Quỳnh Chi đã là con dâu của nhà mình từ khi con bé có bầu, chẳng qua bây giờ mới chính thức thôi!

Lệ Thủy gắt lên:

– Đàn ông các anh hay thật! Cứ nghĩ mang bầu và sinh đẻ là đơn giản lắm sao? Vất vả cực khổ lắm đấy, bố mẹ Quỳnh Chi cũng cực nhọc vô cùng đấy. Tội nghiệp con bé….

Bố mẹ và cả Quỳnh Chi lại ngớ người ra một lúc, xem ra tình hình giữa Minh Hoàng và Lệ Thủy có vẻ căng thẳng nên mẹ Quỳnh Chi lên tiếng:

– Cô chú cứ bình tĩnh, chúng ta cứ từ từ nói chuyện!

Có cặp vợ chồng nào đó lúc này mới nhớ ra mình đang ngồi trước mặt ông bà thông gia và con dâu cùng cháu đích tôn nên bỗng im bặt. Minh Hoàng cất tiếng:

– Anh chị thông cảm. Vợ tôi thực sự bất ngờ trước sự việc này!

Rồi anh quay sang Quỳnh Chi:

– Ba mẹ sẽ không để con thiệt thòi. Tất nhiên, con yên tâm, ba mẹ sẽ không ép buộc ai cả vì Khang Viễn cũng rất yêu con.

Quỳnh Chi há hốc miệng:

– Sao chú biết ạ?

Minh Hoàng cười:

– Là thế này, đêm hôm đó, Khang Viễn định cho con một bất ngờ nhưng lại thấy Kiến Khôi chở con đến quán bar, nghe Kiến Khôi tỏ tình với con. Và quả thật hôm đó nó say không biết gì. Nó áy náy vì không biết cô gáι đó là ai, nó thấy có lỗi với con vì nó yêu con. Thế nên Khang Viễn quyết định tiếp tục học tiến sĩ bốn năm nữa. Khi nào nó quên được việc đó sẽ đường hoàng đứng trước con. Nhưng không ngờ, cô gáι đêm đó lại là con. Với lại, trước sau gì cũng là người một nhà, con cứ gọi ba mẹ đi!

Quỳnh Chi đỏ bừng mặt. Hóa ra là thế, hóa ra không chỉ mình cô đau khổ mà anh cũng chẳng sung sướиɠ gì. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cô không ngờ tới. Đang lâng lâng trước chuyến du học, lại được ba mẹ Khang Viễn mở mang đầu óc, Quỳnh Chi cứ đỏ mặt cười. Khang Viễn, vậy là chúng ta sẽ thành người một nhà sao? Nhưng chợt nhớ ra cô gáι đi cùng anh trong lễ khai trương công ty, về ” đứa con chung” mà cô ấy nói tới, lòng Quỳnh Chi lại chùng xuống. Định hỏi rõ nhưng rồi nghĩ ra trước mặt mình là các bậc phụ huynh, cô lại nuốt tất cả thắc mắc vào trong.

Tiếng cô Lệ Thủy đưa Quỳnh Chi về thực tại:

– Ờ đúng rồi, con gọi ba mẹ đi. Chúng ta quen biết lâu rồi mà, để mẹ trị thằng con trời ᵭάпҺ của chị một trận, bõ công con vất vả hai năm qua.

Mọi người cùng cười. Dường như lời ít mà ý nhiều nên không ai thắc mắc gì nữa. Hai gia đình – Một quyền thế giàu sang, một trung lưu bình dị nhưng lại hòa làm một.

Lệ Thủy có vẻ sốt ruột:

– Minh Hoàng, vậy khi nào chúng ta mới được bế cháu?

Minh Hoàng phì cười:

– Bây giờ nếu em muốn thì anh nghĩ con dâu sẽ sẵn sàng. Còn đám cưới, không tổ chức ở Việt Nam thì sang Pháp, lo gì em! Mình rước ông bà thông gia sang du lịch luôn!

Quỳnh Chi không ngờ mọi việc lại suôn sẻ như thế. Nghĩ tới việc cùng anh sánh vai vào lễ đường trong bộ váy cưới ϮιпҺ khôi, lòng cô dâng lên niềm hạnh phúc khó tả. Quỳnh Chi mỉm cười với Viễn Thanh:

– Viễn Thanh, đây là ông bà nội của con. Con sang chào ông bà đi.

Viễn Thanh rất ngoan ngoãn tụt khỏi người mẹ, đi sang phía Lệ Thủy và ʋòпg tay:

– Chào ông bà nội ạ!

Lệ Thủy rưng rưng nước mắt bế cháu lên. Cảm xúc nghẹn ngào như ôm Khang Viễn hồi còn bé, cô lạc cả giọng:

– Đáng yêu quá!…

Ngồi chơi một lát, Minh Hoàng và Lệ Thủy xin phép ra về với những lời hứa hẹn. Hai người quyết định báo tin cho Khang Viễn. Về tới nhà đã hai giờ chiều, ở Pháp lúc đó là tám giờ tối, Minh Hoàng bấm gọi video cho Khang Viễn:

– Khang Viễn, con đang đi tгêภ đường à?

Khang Viễn cười:

– Dạ ba, con đang tгêภ đường về. Ba gọi cho con có việc gì ạ?

Minh Hoàng cười lớn:

– Có chuyện gì ba mới được gọi cho con sao? Nhưng lần này thì có chuyện thật. Hay con cứ về đi đã rồi ba gọi lại sau!

Khang Viễn lắc đầu:

– Không sao đâu ba ạ. Hôm nay công ty có thêm hai hợp đồng nên con cũng đang định gọi cho ba mà. Con lái xe ra khỏi khu vực trung tâm thành phố rồi, ba yên tâm đi!

Minh Hoàng gật đầu:

– Khang Viễn, con bình tĩnh nhé. Cô gáι mà con qua đêm gần hai năm về trước chính là Quỳnh Chi. Cô bé sau đó có thai và con trai của con nay đã hơn một tuổi rồi.

Khang Viễn há hốc miệng :

– Ba nói gì cơ ạ? Quỳnh Chi?

Anh không kịp tấp xe vào lề đường mà vội phanh kít lại. Đúng lúc đó, một chiếc xe tải từ phía sau không kịp dẫm phanh cũng chẳng kịp tránh, chồm hẳn lên xe Khang Viễn. Minh Hoàng chỉ kịp nghe một tiếng ” kéttt” và nhìn thấy một bóng lớn đổ ập, trùm lên :

– Ầmmmmmmm!

Tất cả rơi vào bóng tối đen kịt….

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất