Chỉ yêu mình em – Chương 39

Vũ Linh 332

Tác giả : An Yên

Pierre giao lại công ty gia đình cho vợ, chính thức trở thành trợ lý bên cạnh Khang Viễn cùng Đặng Vũ Nam. Từ những đơn hàng nhỏ lẻ, công ty Benazir đã chinh phục được thị trường Pháp với những thiết kế ϮιпҺ xảo, chắc chắn và thân thiện với môi trường.

Cùng lúc đó, Minh Hoàng và Lệ Thủy trở về Việt Nam. Vừa đặt chân xuống sân bay, Ái Chi đã lao lại ôm chầm lấy cô:

– Con ranh, đi với trai đẹp rồi không muốn về hả?

Kiến Văn mặt đen kịt liếc vợ:

– Vậy chồng em là trai xấu hả?

Lệ Thủy cười xòa:

– Thôi, các anh đẹp hết, mỗi phụ nữ chúng tôi mỗi ngày lại thêm già thêm xấu thôi.

Hai cặp vợ chồng cười phá lên, rôm rả cả một góc sân bay

Tối hôm đó, gia đình Kiến Văn tới nhà Minh Hoàng dùng bữa. Sau khi nghe tin Kiến Khôi sắp sang Pháp, mắt Minh Hoàng sáng lên:

– Vậy hả? Tuyệt vời! Con cố gắng học và phụ giúp anh Khang Viễn nhé. Có con, ta sẽ yên tâm hơn, người nhà cả mà.

Minh Hoàng không kể về những chuyện vừa qua ở Benazir vì đó là chuyện riêng của Khang Viễn, anh không muốn nhắc lại.

Kiến Khôi gật đầu:

– Dạ, con sẽ cố gắng ba nuôi ạ!

Từ khi Kiến Khôi chào đời, Minh Hoàng đã nhận cậu là con nuôi vì tình bạn khăng khít với Kiến Văn.

Bữa cơm vừa xong, Trịnh An Nhiên vừa ăn trái cây vừa mè nheo:

– Anh Kiến Khôi! Anh còn nhớ đã hứa gì với em không?

Kiến Khôi bật cười:

– An Nhiên, anh hứa nhiều vậy sao nhớ hết được! Có lời nào anh chưa thực hiện với em sao?

An Nhiên phụng phịu:

– Tất nhiên rồi! Lời hứa quan trọng nhất đã thực hiện đâu. Vì lời hứa ấy lúc nhỏ không thể thực hiện.

Kiến Khôi nhíu mày suy nghĩ :

– Đó là…

An Nhiên nhoẻn cười:

– Là anh sẽ cưới em làm vợ đó!

Minh Hoàng cười phá lên:

– An Nhiên, con gáι Hoàng ” gỗ ” học đâu ra cái trò gạ trai đẹp đó hả?

Trong khi Kiến Khôi đỏ bừng mặt nhớ lại quá khứ thì cả nhà bàn tán rôm rả.

Ái Chi cười lớn:

– Có chuyện này sao? Quá hấp dẫn chồng nhỉ? Chúng ta kết tình thông gia với gia đình Lệ Thủy, quả là ý kiến hay!

Kiến Văn gật gù:

– Ừ, không tệ vợ ạ!

Minh Hoàng tủm tỉm:

– Có lẽ nào… con có nhớ nhầm không? Hay thấy ҺσϮboy rồi vơ quàng làm chồng?

Kiến Khôi nhớ hồi còn nhỏ, An Nhiên mũm mĩm đáng yêu lắm. Cặp mắt to tròn, hai bím tóc dài, làn da trắng hồng hào, cô bé xinh xắn lấy hết nét đẹp của cả mẹ Lệ Thủy và ba Minh Hoàng. Hai chị em sinh đôi An Nhiên và An Thiên nhưng cô chị An Thiên luôn tỏ ra người lớn, nhường nhịn em còn An Nhiên lại nhí nhảnh và đáng yêu. Lúc ấy, Kiến Khôi đã nắm lấy bàn tay búp măng của cô bé kém mình hai tuổi và nói:

– Nhất định sau này anh sẽ lấy em làm vợ!

Thời gian trôi qua, hai cô con gáι song sinh của ba Minh Hoàng lớn lên ngày càng xinh đẹp, còn trái tιм Kiến Khôi lại lạc lối trong tình yêu đơn phương với Quỳnh Chi. Lời hứa năm xưa giờ An Nhiên nhắc lại khiến anh thấy thú vị. Kiến Khôi cười:

– Mọi người cứ trêu con!

An Nhiên nắm tay Kiến Khôi lắc lắc như hồi còn bé:

– Ơ, sao lại trêu? Nếu anh không thực hiện, em sẽ bắt đến anh. Em kệ anh đấy! Đằng nào anh cũng gọi ba Minh Hoàng là ” ba “, đỡ phải tập tành đúng không? Quá tiện còn gì!

Mọi người lại cười phá lên. Mặt Kiến Khôi đỏ lừ như người say ɾượu. Minh Hoàng thấy thằng bé xấu hổ nên đành nói lảng sang chuyện khác:

– À phải rồi, thủ tục du học con đã hoàn tất chưa? Cần ba giúp gì không?

Kiến Khôi được cứu cάпh, ngồi nghiêm túc lại:

– Dạ xong cả rồi ba ạ! Bốn ngày nữa con và Quỳnh Chi cùng vài bạn trong khóa sẽ bay sang Pháp ạ!

Minh Hoàng nhíu mày:

– Là Quách Quỳnh Chi? Cô bé có cửa hàng hoa tươi tгêภ phố phải không?

Kiến Khôi gật đầu:

– Dạ đúng rồi ba. Anh Khang Viễn cũng quen bạn ấy. Quỳnh Chi giỏi lắm, dành được suất học bổng Excellence – Major với thành tích xuất sắc nhất trường con đấy ba ạ. Chính thầy Hiệu trưởng viết thư cho quỹ học bổng vì kết quả học tập của bạn ấy đó ạ!

Minh Hoàng mỉm cười:

– Tuyệt vời! Cô bé rất giỏi!

Anh thở phào nhẹ nhõm. Khang Viễn, tình yêu của con rất giỏi, hai con sắp được gặp nhau rồi…

Minh Hoàng quay sang Lệ Thủy:

– Cô bé ấy nhà nghèo mà nghị lực quá. Em sắp xếp đến động viên con bé trước khi đi du học nhé.

Trong những năm qua, gia đình Minh Hoàng và Kiến Văm đã tạo quỹ học bổng ở trường Chuyên của Tỉnh để giúp đỡ các học sinh nghèo vượt khó. Nhưng riêng Quỳnh Chi, vì anh biết đó sẽ là con dâu tương lai nên giúp đỡ thêm cũng là thay mặt Khang Viễn chúc mừng cô bé.

Đúng lúc ấy, Ái Chi lên tiếng:

– Có phải cô bé có thai năm lớp mười một đúng không? Phải khâm phục bản lĩnh cô bé ấy. Đứa bé chắc phải một tuổi rồi đấy nhỉ?

Minh Hoàng há hốc miệng:

– Em nói ai có thai?

Ái Chi thuật lại câu chuyện của Quỳnh Chi cho Minh Hoàng. Anh nghe không sót một chữ nào. Đôi mắt màu hổ phách nhìn vào khoảng không trước mặt, trầm tư suy nghĩ. Một cảm giác gì đó không thể gọi thành tên lần đầu tiên xuất hiện trong lòng người đàn ông từng trải. Anh nói với vợ:

– Lệ Thủy, sao em không nói chuyện này với anh?

Lệ Thủy dù nghe lại câu chuyện của Quỳnh Chi mà vẫn chưa hết ҳúc ᵭộпg. Cô rưng rưng nước mắt khi nghĩ lại cuộc trò chuyện với cô bé và nói :

– Vì em nghĩ là chuyện của phụ nữ nên không kể với anh. Để sáng mai e tới thăm con bé và có chút quà động viên trước khi Quỳnh Chi đi du học.

Minh Hoàng gật đầu. Câu chuyện dừng lại ở đó. Mọi người quay sang bàn công việc ở tập đoàn.

Sáng hôm sau, sau khi ăn xong, Minh Hoàng đến tập đoàn giải quyết một số việc, còn Lệ Thủy cầm theo một túi quà đến nhà Quỳnh Chi. Thấy cổng không đóng, Lệ Thủy vừa bước vào vừa gọi:

– Quỳnh Chi, cháu có nhà không?

Tiếng dép loẹt quẹt đi ra – là mẹ của Quỳnh Chi. Lệ Thủy cúi chào:

– Chào chị! Chị còn nhớ tôi không?

Mẹ Quỳnh Chi nở nụ cười phúc hậu:

– Ồ, quý hóa quá! Tôi quên sao được, là cô Lệ Thủy đây mà! Lâu nay không thấy cô đến mua hoa!

Lệ Thủy cười:

– À, vợ chồng tôi mới sang Pháp với Khang Viễn mấy tháng nay, vừa về ngày hôm qua ạ. Không biết Quỳnh Chi có nhà không. Tôi có mua một ít đồ làm quà cho gia đình chị và em bé…

Vừa lúc đó, Viễn Thanh trong nhà chập chững đi ra:

– Bà…bà…

Nhìn thấy Viễn Thanh, Lệ Thủy sững người, túi quà tгêภ tay cô rơi bịch xuống đất. Cô nhìn đứa bé, mãi mới lắp bắp nói:

– Đây… đây…là…

Mẹ Quỳnh Chi ngạc nhiên trước thái độ của Lệ Thủy:

– Đây là con trai của Quỳnh Chi. Mẹ nó hôm nay đi làm nốt một số thủ tục nên không có nhà. Cô làm sao vậy?

Lệ Thủy cúi xuống nhặt túi đồ, rồi cầm bằng cả hai tay đưa cho mẹ Quỳnh Chi:

– Xin lỗi chị. Tự nhiên tôi hơi chóng mặt. Chắc lâu rồi mới đi máy bay đường dài về nên chưa hết mệt, tôi có chút quà biếu gia đình chị và cháu bé.

Mẹ Quỳnh Chi cẩn trọng cầm món quà, giọng áy náy:

– Cô mới về đã vội đến thăm chúng tôi, thật ngại quá. Cảm ơn cô, mời cô vào nhà!

Lệ Thủy bước vào, mắt vẫn không rời đứa bé trắng trẻo, bụ bẫm:

– Vâng, tôi có nghe nói Quỳnh Chi nhận được học bổng và sắp sang Pháp nên tới động viên cháu một chút. Thằng bé… tên là gì?

Mẹ Quỳnh Chi cười:

– Quỳnh Chi đặt tên con là Quách Viễn Thanh cô ạ!

Lệ Thủy sửng sốt. Thằng bé không những giống Khang Viễn lúc nhỏ như hai giọt nước mà cách đặt tên của Quỳnh Chi giống cô cách đây hơn hai mươi năm, chỉ khác là Viễn Thanh mang họ mẹ. Điều đó nghĩa là bố đứa bé vẫn chưa xuất hiện. Tên đệm của đứa bé là Viễn, trùng với tên thật của Khang Viễn. Cũng như tên đệm của Khang Viễn chính là tên thật của bố Tuấn Khang. Không hiểu vì cô quá nhớ con trai mà hoa mắt hay đằng sau đó còn điều gì mà cô chưa rõ???

Mang tâm trạng trầm tư suy nghĩ , Lệ Thủy không về nhà mà đến tận Tập đoàn Hoàng’s tìm Trịnh Minh Hoàng. Minh Hoàng ngạc nhiên khi thấy vợ tới tận đây tìm mình:

– Lệ Thủy, có chuyện gì gấp hay sao mà không đợi được anh về? Em mệt à? Sao mặt em tái vậy?

Lệ Thủy ngồi xuống, uống một ngụm nước và nói:

– Minh Hoàng, có chuyện này lạ lắm nhưng em không giải thích được đành đến đây tìm anh!

Minh Hoàng vỗ nhẹ lưng cô:

– Có chuyện gì, em bình tĩnh nói anh nghe!

Lệ Thủy nói khẽ:

– Lúc nãy em đến nhà Quỳnh Chi và gặp con trai của cô bé. Chẳng hiểu sao em thấy…. thằng bé rất giống Khang Viễn, càng nhìn càng giống anh ạ, có phải em nhớ con, nghĩ về con nhiều quá nên nhìn ra linh ϮιпҺ không anh?

Minh Hoàng sững người:

– Em nói sao? Con trai của Quỳnh Chi giống Khang Viễn?

Nhận được cái gật đầu của Lệ Thủy, Minh Hoàng liễn dỗ dành vợ một lát để cô yên tâm rồi đưa cô về nhà. Sau đó, Minh Hoàng quyết định lái xe đến một nơi…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất