Chỉ yêu mình em – Chương 32

Vũ Linh 300

Tác giả : An Yên

Tại Pháp, công tác chuẩn bị thành lập công ty của Khang Viễn những tưởng chỉ hơn một tháng nhưng lại đúng vào kì đi thực tế của sinh viên năm thứ hai nên mọi việc phải tạm gác lại. Trong thời gian đó, anh đã tranh thủ học hỏi thêm được rất nhiều kinh nghiệm kinh doanh và tìm hiểu thêm về thị trường Pháp, chuẩn bị cho việc thành lập công ty.

Biết việc khai trương công ty của con trai tạm hoãn nhưng cặp vợ chồng trai tài gáι sắc Minh Hoàng – Lệ Thủy vẫn sang Pháp du lịch. Có thêm những góp ý của ba Minh Hoàng, Khang Viễn như hổ mọc thêm cάпh, anh rất hào hứng trước những dự định mới. Ngôi nhà ở ngoại thành Pa-ri mấy năm nay chỉ một mình Khang Viễn đi về nay lại tràn ngập tiếng nói cười.

Vào một buổi sáng chủ nhật sau kì đi thực tế, Khang Viễn đang vui vẻ ᵭάпҺ cờ với ba Minh Hoàng thì có tiếng chuông cửa. Lệ Thủy vừa mở cửa bỗng bắt gặp một cô bé với mái tóc màu hạt dẻ rất xinh xắn với hai lúm đồng tiền. Lệ Thủy mỉm cười:

– Cháu hỏi ai vậy?

Amabella nói tiếng Việt bập bẹ:

– Dạ… cháu…hỏi …Doãn ạ!

Lệ Thủy bật cười:

– Cô có thể nói tiếng Pháp với cháu mà. Cháu vào đi, Khang Viễn đang ở trong nhà.

Rồi Lệ Thủy nói vọng vào:

– Khang Viễn, có bạn con tới chơi này!

Amabella vui vẻ đi vào, đặt một giỏ hoa quả lên bàn và nói bằng tiếng Pháp:

– Cháu nghe nói cô chú sang chơi mà bận quá chưa có dịp tới chào cô chú ạ. Hôm nay ngày nghỉ nên cháu mới tới được ạ.

Lệ Thủy vừa gật đầu vừa cười, trong lòng thầm ᵭάпҺ giá cô gáι trước mặt. Có vẻ như cô bé xinh đẹp này để ý Khang Viễn. Là con gáι Pháp nhưng lại có lối ăn mặc khá kín đáo và giản dị. Đúng lúc đó, Khang Viễn vừa đi ra:

– Amabella, sao cậu biết tớ ở đây?

Thì ra đây là lần đầu tiên cô bé tới ngôi nhà này. Amabella nhoẻn cười:

– Cậu quên tớ là dân bản địa sao Doãn? Muốn biết chỗ cậu ở có gì khó đâu!

Khang Viễn quay sang mẹ mình và giới thiệu:

– Mẹ, đây là Amabella, bạn học của con ạ!

Lệ Thủy gật đầu. Hai từ ” bạn học” đã chứng minh rõ ràng Khang Viễn không có tình ý gì với cô gáι kia. Amabella không rõ tiếng Việt lắm nên chỉ hiểu rằng Khang Viễn đang giới thiệu mình với mẹ của anh thôi. Lệ Thủy vội giục:

– Cháu vào nhà đi!

Amabella rất ʇ⚡︎ự tin chào hỏi và trò chuyện cùng ba mẹ của Khang Viễn. Quan sát ánh mắt cô gáι Pháp nhìn con trai, Minh Hoàng cũng dễ dàng nhận ra một tình cảm hơn cả mức tình bạn trong đó. Cô bé wn mặc theo phong cách kín đáo của người phương Đông dù trông rất quyến rũ. Nếu không có mái tóc màu hạt dẻ và đôi mắt xanh thì nhiều người sẽ nghĩ đây là một cô gáι châu Á xinh đẹp.

Trưa hôm đó, Amabella ở lại dùng bữa cùng gia đình Khang Viễn. Cô bé rất ʇ⚡︎ự nhiên như đã quen biết mọi người từ lâu lắm rồi. Minh Hoàng bắt chuyện:

– Amabella, bố mẹ cháu làm nghề gì?

Amabella vừa gắp miếng salatbir vào bát vừa nói:

– Dạ bố mẹ cháu có tập đoàn kinh doanh nội thất ạ! Bố cháu chắc cũng trạc tuổi như chú đấy ạ!

Minh Hoàng ngạc nhiên:

– Vậy sao? Chú có thể biết tên của bố cháu không?

Amabella lại nhoẻn cười:

– Dạ tất nhiên là được ạ. Bố cháu tên là Peter, chủ tịch tập đoàn Adeline.

Minh Hoàng liền ” ồ ” lên một tiếng và cười:

– Hóa ra bố cháu từng là bạn làm ăn của chú. Đã mấy năm không gặp rồi!

Mắt cô bé sáng lên:

– Chú bảo sao cơ ạ? Hai người là bạn ư? Tuyệt quá!

Amabella càng say sưa trò chuyện với ba của Khang Viễn. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác sung sướиɠ khó tả. Phải chăng, khi bố anh và bố cô là bạn, cô lại có cơ hội gần anh thêm một chút? Vậy nên, Doãn ạ, em sẽ chinh phục được anh, dù trái tιм anh có làm bằng băng em cũng sẽ khiến nó tan chảy…

Lệ Thủy cũng góp vui vào câu chuyện:

– Amabella xinh đẹp như vậy chắc đã có bạn trai rồi nhỉ?

Cô bé khẽ đỏ mặt nói:

– Dạ…cháu…chưa ạ! Cháu…chỉ thích làm…con dâu Việt Nam thôi ạ!

Có nghĩ bằng chân cũng đoán được ý tứ trong câu nói đó của cô. Liếc thấy mặt con trai thờ ơ lộ rõ vẻ không quan tâm, Lệ Thủy lại đổi chủ đề :

– Cháu học thạc sĩ và cả tiến sĩ cùng Khang Viễn nhà cô sao?

Amaballa gật đầu:

– Dạ vâng ạ. Cô Vương, cô nấu ăn ngon thật đây. Cháu cũng thích món ăn Việt Nam, hôm nào cô dạy cháu với nhé!

Lệ Thủy cười tươi:

– Ồ, cháu biết cả họ của cô cơ à? Tất nhiên rồi. Cô rất sẵn sàng!

Tới chiều, Amabella xin phép ra về. Khang Viễn tiễn cô ra cửa, vừa vào đến nhà đã nghe tiếng mẹ vang lên:

– Khang Viễn, con và cô bé đó là thế nào?

Khang Viễn trả lời ngắn gọn:

– Chúng con là bạn học thôi mẹ!

Lệ Thủy nhìn thẳng vào mắt con trai, không nhận ra tia giả dối nào liền nói:

– Mẹ thấy cô bé cũng ngoan ngoãn, ba mẹ không ngăn cản con yêu đương đâu. Tuổi con có bạn gáι cũng không sớm nữa! Với lại, trong cách nói chuyện thì có vẻ con bé cũng rất mến con!

Khang Viễn tỏ vẻ không quan tâm lắm tới những gì vừa nghe:

– Cái đó thì con chịu mẹ ạ! Con chỉ xem Amabella là bạn, không hơn không kém!

Thấy vợ định mở miệng chất vấn con trai,Minh Hoàng lên tiếng:

– Em hỏi cung con đấy à? Yêu đương thì không kể tuổi tác, không kể sớm hay muộn. Em để con ʇ⚡︎ự do tìm hiểu đi!

Lệ Thủy biết tính con mình. Khang Viễn không biết nói dối. Từ nhỏ cô đã dạy thằng bé không được dối trá. Thế nhưng với những nỗi lo toan của một người mẹ, cô vẫn muốn Khang Viễn nơi xứ người có ai đó bên cạnh để bầu bạn, sẻ chia:

– Nhưng…

Minh Hoàng cắt ngang lời vợ:

– Lúc nãy Khang Viễn có nói con cần anh đến xem lại địa điểm khai trương công ty. Em ở nhà chuẩn bị bữa tối, ba con anh đi một lát sẽ về ngay được không?

Lệ Thủy cảm giác chồng không muốn nhắc đến chuyện vừa rồi. Nếu cô cứ cố lôi chuyện ra coi khéo ông chồng quốc dân của cô lại im lặng đến một quán bar nào đó để tránh cô nổi trận lôi đình. Và nghĩ đến cảnh mấy cô gáι Tây hau háu nhìn Minh Hoàng thì Lệ Thủy chọn cách ngậm bồ hòn làm ngọt cho xong. Cô gật đầu:

– Dạ, ba con anh đi cẩn thận nhé!

Còn Khang Viễn biết người ba quốc dân đã mở đường cứu sinh cho mình khỏi cuộc chất vấn của mẹ nên cười rất tươi:

– Dạ, con và ba sẽ về sớm, trả ba lại vẹn toàn cho mẹ!

Lệ Thủy lườm con:

– Thôi, đi nhanh cho tôi nhờ!

Minh Hoàng thơm lên trán vợ như thường lệ rồi cùng Khang Viễn ra xe.

Tại một quán cà phê sang trọng, sự xuất hiện của hai người đàn ông Việt Nam thu hút những cô gáι nước ngoài bởi vẻ cao to, khá lạnh lùng và vẻ nam tính hút mắt. Minh Hoàng vừa khuấy cốc cà phê đen vừa nói:

– Khang Viễn, ba thấy Amabella để ý con, nhưng ba luôn tôn trọng quyết định của con!

Khang Viễn gật đầu:

– Con biết ạ, cảm ơn ba. Cô ấy cùng Vũ Nam là trợ lý cho con. Amabella khá thông minh, năng động, lại là người Pháp nên thường giúp con giải quyết thủ tục giấy tờ. Con chỉ xem cô ấy là bạn ạ!

Minh Hoàng nhìn con trai dò hỏi:

– Con vẫn còn tình cảm với Quỳnh Chi?

Khang Viễn lại gật đầu:

– Ba, con chưa bao giờ quên cô ấy. Nhưng con sợ ảnh hưởng đến việc học tập thi cử của Quỳnh Chi. Giờ này chắc đã gần có kết quả du học rồi. Con hi vọng cô ấy sẽ tới Pháp, lúc đó…

Minh Hoàng đặt tay lên bàn, đan những ngón tay vào nhau và nói:

– Từ ngày đó, hơn một năm trời trôi qua, không thấy ai tìm đến nhà mình nói về sự việc đêm hôm ấy. Ba nghĩ, đã đến lúc con mở lòng với Quỳnh Chi được rồi…

Khang Viễn lặng thinh. Trong lòng anh, hình ảnh cô gáι thánh thiện trong tà áo dài trắng với ánh mắt trong veo, nụ cười tỏa nắng đang hiện lên mỗi lúc một rõ….

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất