Chỉ yêu mình em – Chương 28

Vũ Linh 284

Tác giả : An Yên

Buổi học nặng nề trôi qua, Quỳnh Chi vừa về đến nhà thì bỗng nghe tiếng lao xao từ trong nhà. Lo sợ con trai có chuyện, cô vội cất xe chạy vào nhà. Vừa đến cửa, cô bắt gặp ngay ánh mắt long sòng sọc của bác ở dưới quê lên:

– Tôi tưởng chú thím rút kinh nghiệm từ con bé nhà tôi mà dạy dỗ con cái ʇ⚡︎ử tế, ai ngờ lại như thế này. Hôm Tết về quê, nó còn khiến tôi mở mày mở mặt, đi đâu tôi cũng khoe có cháu gáι xinh đẹp giỏi giang, giờ đúng là muối mặt cả dòng họ.

Bác nói xong, nhìn ra sân khi thấy bóng dáng Quỳnh Chi đi học về. Cô vội cúi chào:

– Dạ cháu chào bác. Bác mới lên chơi ạ?

Bác cô lớn tiếng:

– Cô còn gọi tôi là bác à? Đi đâu tôi cũng nói ước gì con gáι tôi nó được ρhâп nửa của cô. Nào ngờ, cô đã ễnh bụng ra còn mặt dày vác cặp đi học. Cô không thấy xấu hổ nhưng tôi lại thấy cô đang cố rêu rao cái sai lầm ấy cho tất cả mọi người đấy. Bỏ học ngay! Rồi kêu cái thằng ấy đến đây xem ý nhà người ta thế nào?

Quỳnh Chi đặt cặp xuống ghế và nói:

– Thưa bác, cháu đã xin phép bố mẹ và cả các thầy cô rồi ạ! Cháu sẽ tiếp tục học và chăm sóc con trai của cháu ạ! Cháu không nghỉ học đâu bác ạ!

Bác cô ᵭ.ậ..℘ bàn cái rầm:

– Trong cái họ Quách này, một đứa tha hóa là đủ rồi. Đừng bêu riếu thêm nữa. Nhục! Quá ทɦụ☪ nhã!

Vốn biết sẽ có lúc đối mặt, từ Tết đến giờ cô không về quê, một phần vì bận học, phần nữa vì bụng đã to nên cô không muốn rắc rối thêm để thoải mái tư tưởng mà sinh con. Nay con của cô đã chào đời, đằng nào mọi việc cũng sẽ lộ ra, chi bằng nói một lần cho xong:

– Thưa bác, pháp luật không cấm người mang thai đi học. Nay con của cháu cũng đã chào đời rồi. Cháu sẽ học tập, có ngành nghề đàng hoàng để nuôi dạy con ạ!

Bác cô cười khẩy:

– Nuôi dạy để nó giống cô phải không? Thế bố thằng bé đâu, kêu đến đây!

Quỳnh Chi cúi mặt:

– Dạ… cháu…không thể ạ! Xin bác đừng hỏi cháu nữa. Cháu sẽ không bỏ học như chị họ đâu ạ!

Bố cô nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng:

– Anh cả ạ, Quỳnh Chi nó vẫn học tốt, rảnh còn trông tiệm hoa kiếm tiền nuôi con. Cháu nó đang cố gắng để lấy học bổng du học. Thôi, dòng họ có trách thì hãy trách tôi không biết dạy con, con bé…

Ông chưa kịp nói hết câu, bác cô đã quát lên:

– Chú nói vậy mà được à? Cái ngữ con gáι sướиɠ quá hóa rồ! Khi chúng mày sung sướиɠ có nghĩ đến cái cảnh bố mẹ phải đeo mo vào mặt không? Có nghĩ đến cảnh người làng liếc ngược xéo xuôi mỗi khi ra đường không? Tao nói bỏ học là bỏ học! Du học du hiếc cái gì! Vẽ chuyện!

Sau những lời đàm tiếu, sau những xì xào của thiên hạ, Quỳnh Chi đã quá quen rồi. Cô không còn lo sợ trước dư luận nữa. Cô nhìn bác mình và nói :

– Thưa bác, chắc chắn cháu sẽ không bỏ học ạ! Người làng có đồn đại rồi cũng đến lúc im thôi ạ. Bố mẹ cháu chấp nhận được thì cũng mong bác đừng ép cháu, Ϯộι bố mẹ cháu ạ!

Bác cô quắc mắt nhìn cô:

– Biết Ϯộι bố mẹ sao còn làm ra cái việc ô uế như thế? Bọn mày cứ ôm khư khư cái gọi là tình yêu đẹp đẽ ấy đi, đến khi bước ra ngoài đời, không ma nào nó rước, không có cái mà ăn thì lúc đó ân hận cũng không kịp!

Nói rồi bác đứng bật dậy:

– Thôi, tao về. Tốt nhất tháng sau giỗ họ đừng vác cái mặt về quê! Nhục lắm!

Mẹ Quỳnh Chi thấy bác đứng lên thì vội giữ lại:

– Anh cả, anh mới lên được một lát, ở lại dùng bữa với gia đình em, trưa rồi sao lại về? Có chuyện gì từ từ nói. Kìa mình!

Bà vừa nói với anh trai chồng lại vừa ᵭάпҺ tiếng cho chồng giữ anh cả lại. Nhưng bố Quỳnh Chi lại nói dứt khoát:

– Anh cả, nếu anh xem đây là một nỗi ทɦụ☪ thì em cũng không nói đi nói lại với anh nữa. Con gáι anh hay con gáι em đều là ɱ.á.-ύ mủ ruột rà của anh và em. Hai đứa bé không có Ϯộι tình gì cả. Hồi con bé nhà anh mang bầu, lúc đó em cũng giận lắm. Em luôn khuyên hai đứa con của em không nên đi theo vết xe đổ đó. Nhưng khi thấy Quỳnh Chi van xin được đi học, em hiểu rằng có những việc chúng ta không thể thay đổi được nữa thì cũng không nên ép bọn trẻ làm gì, đôi khi lúc ấy lại gây hậu quả khôn lường hơn cả cái sai lầm của chúng. Quỳnh Chi vẫn học giỏi, dù không được tham gia đội tuyển học sinh giỏi hay làm lớp trưởng, nhưng em thấy con vui vẻ. Với bản thân em, vợ con vui vẻ là em hạnh phúc anh ạ!

Bác cả hơi khựng người lại, nhưng chỉ giây lát sau vẫn khảng khái:

– Dòng họ Quách xưa nay không có cái lệ con cháu chưa chồng mà chửa. Chú thím chiều con thì ʇ⚡︎ự nhận lấy hậu quả!

Bố Quỳnh Chi thở dài một tiếng rồi nói:

– Tùy vào quan điểm từng người anh cả ạ. Nhưng con là con của mình, cháu là cháu ngoại của mình, ngoại trừ những kẻ tàn áċ mới từ bỏ thôi!

Quỳnh Chi thấy cay xè sống mũi. Bố cô đã hoàn toàn thay đổi quan điểm ban đầu khi biết cô mang thai. Ông thay đổi là vì cô. Suốt cả cuộc đời, ông đã vì gia đình này, vì vợ con. Giờ đây, đứa con gáι ông từng ʇ⚡︎ự hào lại có con khi mới học xong lớp mười một, người cha nào mà không đau, nhưng ông vẫn bảo vệ vợ con mình đến cùng. Cô nghẹn giọng:

– Bác cả và bố đừng cãi nhau nữa ạ. Con sai con sẽ chịu ạ. Nhưng con sẽ học và thay đổi tương lai, không bao giờ để mang tiếng vì thằng bé mà ᵭάпҺ mất tương lai ạ!

Bố cô gật đầu. Còn bác cô thở dài:

– Tùy gia đình chú thím. Để có được hai đứa con gáι Quỳnh Chi và Quỳnh Hoa cũng không dễ dàng, đơn giản gì với chú thím . Đằng đẵng ba năm trời thím không có thai. Mãi mới được hai mụn con gáι, dạy dỗ sao cho xứng thì tùy.

Bố cô cười nhạt:

– Anh cả còn dám nhắc đến chuyện đó sao?

Bác cả hơi sững người lại. Sau đó vội hỏi ngay:

– Chú có ý gì?

Bố cô nén một hơi thở dài và nói:

– Anh đừng để trước mặt cháu chắt mà bị mất mặt!

Bác cả quắc mắt:

– Chú đừng ăn nói hàm hồ linh ϮιпҺ!

Bố cô dằn mạnh từng tiếng:

– Anh chị cả là người biết rõ nhất vì sao đến ba năm trời vợ em mới có thể mang thai. Anh không nhớ , thế anh có muốn em nhắc lại không?

Bác cả cô bỗng tái mặt, ngồi phịch xuống ghế. Còn mẹ cô nức nở khóc không nên lời…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất