Chỉ yêu mình em – Chương 18

Vũ Linh 246

Tác giả : An Yên

Trở về thành phố với khá nhiều tâm trạng, Quỳnh Chi bắt đầu tìm hiểu về những trường Đại học ở Pháp để chuẩn bị tốt cho kì thi lấy học bổng. Mùa xuân năm ấy, Khang Viễn vẫn không về…

Khi Quỳnh Chi mang thai đến tháng thứ sáu, thời tiết dần chuyển sang mùa hè, ʋòпg bụng của cô nhô lên thấy rõ. Trong khi các bạn học sinh lao vào những chặng cuối của học kì hai, nhất là với học sinh trường Chuyên thì Quỳnh Chi bắt đầu chuẩn bị ϮιпҺ thần cho những gì mình sắp phải đối mặt. Thế nên, cô vẫn bình thản học tập và tẩm bổ cho con trai trong bụng.

Quả thật, cái gì có thể giấu nhưng cái thai thì rõ mồn một. Mười một năm xây dựng hình tượng khó khăn đến mấy rồi cũng sụp đổ chỉ trong ʋòпg vài ngày khi cô bắt đầu nghe mọi người xì xào chỉ trỏ. Việc dựng xây và gìn giữ một mẫu hình bao giờ cũng khó khăn gấp bội so với việc đạp đổ nó. Người ta có thể đưa bạn £êղ đỉภђ cao của hào quang và cũng có thể đạp bạn xuống bùn đen bất kì lúc nào – đó là cuộc sống.

Hôm ấy, Quỳnh Chi đến lớp như mọi ngày. Cả lớp đang xôn xao bỗng im bặt khi cô bước vào, thêm một vài cái liếc xéo. Minh Nguyệt – lớp phó văn nghệ ngâm nga:

Chuông Khánh còn chẳng ăn ai

Huống là Mảnh Chĩnh ném ngoài bụi tre

Chuông Khánh còn chưa ăn chè

Huống chi Mảnh Chĩnh rò rè ăn xôi

Minh Nguyệt khá xinh đẹp nhưng luôn ganh ghét với Quỳnh Chi, lí do cũng chỉ vì cô bé ấy để ý mỗi Kiến Khôi. Sau những câu nói vừa rồi là một tràng cười giòn giã của nhóm bạn thân với Minh Nguyệt. Quỳnh Chi không nói gì, chỉ im lặng cất cặp sách và ngồi vào chỗ. Kiến Khôi chạy lên ngồi cạnh :

– Quỳnh Chi, ra đây tớ bảo cái này!

Quỳnh Chi lắc đầu:

– Sắp vào tiết thứ nhất rồi, có gì ra chơi nói!

Cô vừa nói xong thì vang lên tiếng trống báo giờ vào học. Cả một tiết học, dù cố gắng tập trung đến mấy, cô vẫn cảm nhận được không khí lớp có gì đó không ổn. Vài tiếng thầm thì, vài mảnh giấy nhỏ được chuyền qua lại. Quỳnh Chi không biết có phải họ đang nói về cô hay không nhưng tâm trạng có chút chùng xuống. Hình ảnh nước Pháp hoa lệ hấp dẫn luôn được Quỳnh Chi lắp sẵn trong đầu mỗi khi nhụt chí lại hiện lên. Cô lắc đầu mấy cái để xua đi những ý nghĩ không hay rồi tập trung vào bài giảng.

Vừa hết tiết học, Kiến Khôi đã chạy lại chỗ cô:

– Quỳnh Chi, ra ngoài tớ bảo!

Cô biết đã đến lúc mình phải đối mặt nên ngoan ngoãn theo Kiến Khôi ra ngoài. Ngồi xuống một chiếc ghế đá trống tгêภ sân trường, dưới cây phượng đã bắt đầu lấp ló những nụ hoa đỏ thắm, Kiến Khôi hỏi:

– Những gì các bạn bàn tán… có đúng không?

Quỳnh Chi cười:

– Tớ có biết mọi người bàn tán cái gì đâu!

Kiến Khôi nhìn Quỳnh Chi:

– Quỳnh Chi, nhìn tớ và trả lời đi. Cậu đâu có thiếu ϮιпҺ tế đến mức không biết mọi người đang nói gì! Bố đứa bé là ai?

Quỳnh Chi ” à ” lên một tiếng như vỡ lẽ ra điều Kiến Khôi vừa nói rồi mỉm cười lắc đầu:

– Tớ không nói được! Cậu đừng quan tâm làm gì!

Khuôn mặt Kiến Khôi lộ rõ vẻ sửng sốt:

– Cậu nói cái gì? Chuyện như thế, bảo không quan tâm mà được à?

Quỳnh Chi nhìn Kiến Khôi:

– Kiến Khôi à, chuyện đã qua rồi, cậu không nhất thiết phải như thế, tớ chịu được tất cả mọi lời dèm pha.

Kiến Khôi lớn tiếng:

– Nhưng cậu không việc gì phải chịu như thế! Cậu nói đi, cái thằng ức hϊếp cậu là thằng nào, tớ cho nó một trận!

Quỳnh Chi lắc đầu:

– Không ai ức hϊếp tớ hết! Là tớ ʇ⚡︎ự nguyện!

Kiến Khôi lại càng ngạc nhiên tột độ:

– Cậu nói sao? Tự nguyện á? Là người cậu yêu? Vậy thằng đó đâu?

Quỳnh Chi cúi mặt:

– Anh ấy… không biết tớ mang thai!

Bị Quỳnh Chi đưa đi từ ngỡ ngàng này đến ngạc nhiên khác, Kiến Khôi cứ há hốc miệng ngơ ngác:

– Sao không biết? Cái bụng cậu…

Quỳnh Chi hiểu ý của Kiến Khôi, cô cười:

– Ừ… nhưng anh ấy…không ở đây. Mà thôi, cậu không phải lo, tớ chịu được, vì đứa bé, tớ sẽ không quan tâm đến lời thiên hạ đâu.

Kiến Khôi lắc đầu ngán ngẩm:

– Tớ không hiểu nổi cậuQuỳnh Chi, cậu có biết sự пguγ Һιểм mà cậu đang đối mặt không Cậu chưa đến mười bảy tuổi, còn cả một tương lai phía trước, đứa bé này dù là ʇ⚡︎ự nguyện hay không thì nó cũng đến không đúng lúc . Sao cậu không nói với cha đứa bé về sự có mặt của nó để anh ta chịu trách nhiệm?

Quỳnh Chi ngước nhìn Kiến Khôi:

– Cảm ơn cậu, Kiến Khôi. Cậu luôn ở bên tớ lúc tớ cần. Nhưng đây là việc riêng của tớ, tớ chấp nhận và tớ lường trước được những gì đã xảy ra. Tớ đã xin bố mẹ cho tớ tiếp tục học, tớ vẫn tiếp tục bước đi tгêภ con đường tớ chọn và sẽ không quan tâm đến lời dèm pha của ai cả.

Tiếng trống trường lại vang lên, học sinh kéo nhau vào lớp. Quỳnh Chi và Kiến Khôi cũng lững thững bước vào lớp. Trong lòng Kiến Khôi đang dấy lên một cảm giác phức tạp. Ngày ngày đi học cùng cô, mọi hoạt động tập thể đều tham gia cùng cô, nhưng chưa bao giờ anh thấy một người đàn ông nào đưa đón hay có cử chỉ thân mật với Quỳnh Chi. Người khiến Quỳnh Chi có thai là ai?

Ngày hôm sau, vừa vào mười phút sinh hoạt đầu giờ, cô giáo chủ nhiệm đã gọi Quỳnh Chi:

– Quỳnh Chi, em ra đây với cô một lát!

Quỳnh Chi nhanh nhẹn đứng dậy theo cô giáo ra ngoài hành lang. Cô chủ nhiệm nhìn Quỳnh Chi:

– Chắc em biết vì sao cô gọi em ra đây đúng không?

Quỳnh Chi cúi đầu :

– Dạ em biết!

Cô giáo nghiêm giọng:

– Kiểu gì cũng đến tai Ban giám hiệu nhưng trước khi lên tới đó , cô muốn em nói rõ sự việc với cô. Em là một học sinh giỏi toàn diện, một lớp trưởng gương mẫu, giờ vác cái bụng lù lù đến trường, đây lại là trường Chuyên của Tỉnh, làm sao mà chấp nhận được đây?

Quỳnh Chi lí nhí:

– Thưa cô…em không nói được!

Cô giáo lớn tiếng:

– Tại sao?

Quỳnh Chi ngước mắt lên nhìn cô giáo:

– Dạ thưa cô, em sẽ ʇ⚡︎ự chịu trách nhiệm. Miễn là các thầy cô cho em tiếp tục được đến lớp, hình phạt nào em cũng chấp nhận ạ!

Cô giáo lắc đầu nhìn Quỳnh Chi:

– Quỳnh Chi, em không nhận thức rõ vấn đề sao? Em không nghĩ đến danh dự bản thân thì cũng phải nghĩ đến danh dự của lớp và nhà trường chứ? Em lại đang nằm trong đội tuyển dự thi học sinh giỏi quốc gia vào năm sau, giờ mọi việc vỡ lở, em tính sao? Sao em lại làm ra cái việc dại dột thế?

Quỳnh Chi cúi mặt:

– Em xin lỗi cô. Em sẽ chịu mọi hình thức kỉ luật của nhà trường. Miễn là…em được đi học…

Giáo viên chủ nhiệm nhíu mày suy nghĩ rồi thở dài:

– Xin lỗi cũng không giải quyết được gì lúc này. Bây giờ chỉ có cô ở đây, em nói cho cô biết, bố đứa bé là ai?

Quỳnh Chi còn chưa kịp lên tiếng thì một giọng nói vang lên sau lưng cô:

– Là em!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất