Chỉ cần có em chương 5

Vũ Linh 409

Ánh nắng chiếu vào phòng làm Nam tỉnh giấc, nhìn xung quanh thấy vắng lặng, anh chợt ngồi dậy khi nhớ ra Mai tối qua đã vào phòng cùng với anh và hai người đã trải qua một đêm mặn nồng, Mai đâu rồi em ơi, anh nhìn quanh thì thấy mảnh giấy cô viết để lại dưới gối:

Anh!
Cứ ngỡ là mình không còn được gặp nhau, nhưng ông trời thương đã cho em được trong ʋòпg tay anh thêm một lần nữa, anh giữ sức khỏe và đừng tìm em nhé, nếu có kiếp sau,…em sẽ đi tìm anh, nhất định sẽ đi tìm…

Cầm mảnh giấy tгêภ tay mà hai hàng nước mắt cứ chảy mãi, Nam khóc nức nở vì anh biết rằng cô đã dứt khoát với anh, Vậy là anh đã thật sự mất cô rồi, ông trời thật ác quá, nếu đã không cho hai người được sống với nhau thì đừng cho gặp lại nhau nữa, anh đã làm khổ cô rồi, giờ đây anh làm sao có thể quên cô? Không! không bao giờ anh từ bỏ ý định đi tìm, anh nguyện đời này, kiếp này chỉ yêu một mình cô thôi…

Khi Nam đã ngủ say, Mai nhẹ nhàng rời khỏi phòng, cô đón chuyến xe đò đầu tiên để về quê, ngồi tгêภ xe mà hai hàng nước mắt cứ chảy mãi không ngừng, cô đau lòng lắm, cô biết sáng mai tỉnh dậy không thấy cô hẳn anh cũng thế, nhưng bây giờ cô biết phải làm sao ? rồi cô lại nghĩ đến mẹ, cả đêm cô không về chắc mẹ cô sẽ lo lắng lắm, khi xe về gần đến thị trấn thì chị Hằng gọi:

– Alo, Em về chưa Mai?

– Dạ, em về gần đến nhà rồi chị…

– Nghe được tiếng nói của em là chị yên tâm rồi…

– Đêm qua chắc mẹ em lo lắng lắm…

– Khóc cả đêm em à, thôi về nhà rồi chị em mình nói chuyện sau nhé…

Chị Hằng là vậy, thật quan tâm và cũng rất chu đáo, ông trời thương nên hai mẹ con cô trong lúc khó khăn đã gặp được người có tấm lòng Bồ tát cưu mang như chị, cô nguyện suốt đời sẽ không bao giờ quên ơn…

Khi Mai về đến nhà chị Hằng thì Hùng cũng đang ở đó, nhìn thấy cô mệt mỏi, anh ân cần quan tâm:

– Đi đường vất vả không em? Sao không nói anh về sớm một ngày đi cùng em cho có bạn…

– Dạ, làm xong hồ sơ thì trễ quá, không còn chuyến xe nào…

– Vậy đêm qua con ngủ ở đâu? – mẹ cô quan tâm…

– Dạ, con đành ngồi chờ ở bến xe…- Lúc đầu Mai hơi lúng túng nhưng sau đó cô tìm cách trả lời cho mẹ yên tâm…

– Dạ, ở bến xe ban đêm cũng có phòng chờ cho hành khách lỡ chuyến ạ…- Hùng nói thêm vào …, quay sang Mai, anh nói:

– Em vào tắm rửa nghỉ ngơi, nấu cơm xong rồi anh gọi dậy ăn…

– Dạ không sao, em phụ mẹ một tay ạ…

Cả nhà xúm xít nấu nướng, Hùng thật sự khéo tay, anh quan tâm chăm chút cho cô từng ly từng tý, nhưng ngược lại Mai lại cố tình né tránh, trước đây cô nghĩ do hoàn cảnh mẹ con cô chưa đâu vào đâu, cuộc sống vô cùng bấp bênh, cô đã làm phiền gia đình chị Hằng quá nhiều, giờ đây cô không muốn anh thương hại cô và là gánh nặng cho anh, huống gì bây giờ cô không còn trong trắng thì lại càng không xứng đáng với anh, chị Hằng thì cứ cố gắng vun vén cho hai người:

– Kìa Hùng, em gắp cho Mai đi chứ?

– Dạ, không sao chị ạ…- Mai tỏ ra ʇ⚡︎ự nhiên…

– Em cứ để cho Hùng chăm sóc em cho quen, ai như nó gần 30 tuổi rồi mà chưa có mảnh tình vắt vai, hiền khô à…

– Do anh ý kén á chị…- cô cười…

– Chị Hằng nói đúng đó, em làm mai cho anh nhé…- nhìn Mai đang đỏ mặt, Hùng trêu đùa…

– Ở đây em có quen ai đâu,…- cô lý nhí

– Bắn không nên là đền đạn đó…Bác nhỉ…- Quay sang Bà Mùi, chị Hằng nửa đùa nửa thật

– Ờ, thì còn là cái duyên, Bác thì sao cũng được…- cực chẳng đã, bà Mùi đành nói cho có chuyện…

Ăn cơm xong, thấy đang còn sớm, chị Hằng nháy mắt với bà Mùi:

– Hùng và Mai bán hàng giúp chị nhé, Bác cũng đi nghỉ đi ạ, cháu cũng đi nghỉ sớm…

– Ờ, hai đứa trông hàng, mẹ đi nghỉ trước nhé…- Bà Mùi nói với con gáι…

– Dạ, mẹ nghỉ đi ạ…

Còn lại hai người, Mai cố ý cứ dọn dẹp, hết lau tủ lại sắp xếp lại tђยốς trong quầy, biết cô cố tình né tránh, Hùng chỉ cười rồi nói đùa:

– Cái ghế này có phải lau không?

– Ghế nào cơ ạ? – Mai ngơ ngác chưa hiểu anh nói gì…

– Ghế anh đang ngồi nè, anh thấy em lau sạch không còn hạt bụi nên mới hỏi…

– Dạ không có gì, em đi vắng hai ngày nên hơi dơ…- cô lúng túng…

– Em né tránh anh đúng không? – Hùng cầm tay cô hỏi nhỏ

– Dạ, em…- Mai vội rút tay về nhưng không được…

– Em cứ ngồi đây nói chuyện, anh có ăn ϮhịϮ em đâu…

– Em không có ý đó…- Mai đỏ mặt ấp úng…

Hai người cũng đã ʇ⚡︎ự nhiên hơn, Hùng nói về bản thân mình và công việc đang làm trong quân ngũ, anh là em chồng chị Hằng, tốt nghiệp trường đại học quân sự, anh về công tác tại trường Sĩ quan lục quân 2, anh cứ mải mê nói về quân sự còn Mai thì chẳng hiểu gì, nhưng cô cũng giả bộ chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng cũng hỏi một vài câu cho anh đỡ tủi, chỉ cần giao tiếp lần đầu là cô đã biết anh là chàng trai vụng về, ai lại ngồi với cô gáι mà cứ kể chuyện về quân đội chứ? Chắc vậy nên gần 30 tuổi mà chưa có người yêu cũng đúng thôi, thấy Mai lặng im, anh chột dạ:

– Anh xin lỗi, vô duyên quá đúng không?

– Hihi em cũng không biết nói sao, bởi em không hiểu gì cả…

– Thế nói chuyện về em đi…

– Em á? Buồn lắm anh ạ, chưa đâu vào đâu cả…em sẽ cố gắng…

– Anh có nghe chị Hằng nói về em, cố gắng lên, anh sẽ luôn bên cạnh hỗ trợ em…

– Dạ thôi không sao ạ, em sẽ cố gắng…

– Em đừng né tránh anh được không? anh thật lòng muốn tìm hiểu em…- Hùng ấp úng…

– Thật tình em chưa hề muốn nghĩ đến, trước mắt em phải lo nghề nghiệp, chỗ ở ổn định rồi tính sau anh ạ, em muốn anh em mình hết sức ʇ⚡︎ự nhiên, tình cảm không thể gượng ép được, hơn nữa…- cô định nói về vết thương lòng nhưng kịp dừng lại…

– Anh hiểu, hãy để cho tình cảm phát triển ʇ⚡︎ự nhiên với một điều kiện…

– Điều kiện gì ạ?

– Em không được né tránh và từ chối sự quan tâm của anh…

Mai im lặng, cô biết nói gì với anh bây giờ khi trong lòng cô đã đầy ắp hình bóng của Nam, nghĩ đến anh, ʇ⚡︎ự nhiên nước mắt lại chảy, không muốn Hùng thấy giây phút yếu đuối của mình, cô vội chạy ra ngoài, rồi đứng khóc…

Còn lại một mình, Hùng cũng bối rối không biết phải động viên cô như thế nào, khi gặp Mai, anh đã cảm mến người con gáι xinh đẹp, giàu nghị lực để vượt qua nghịch cảnh, và vô cùng có hiếu với mẹ, anh muốn được giúp đỡ cô nhưng anh biết rằng cô sẽ từ chối lời đề nghị đó, anh thấy mình phải kiên nhẫn, vết thương lòng với người yêu cũ trong cô vẫn còn rỉ ɱ.á.-ύ, anh là người đến sau lại trong hoàn cảnh éo le như thế này, nếu như nóng vội sẽ rất dễ bị hiểu lầm…

– Mạnh mẽ lên em…- tiếng nói nhỏ nhẹ của Hùng làm cô ngượng ngùng, kéo vạt áo lau nước mắt, Mai khẽ nói…

– Em xin lỗi, làm anh bận tâm…

– Không sao, nếu khóc mà giúp em nhẹ lòng thì hãy khóc đi, nếu cứ giữ trong lòng thì còn đau khổ lắm…

– Huhu em buồn lắm…- như được động viên, Mai òa khóc nức nở…

– Dựa vào vai anh, cố gắng lên em…- Hùng đứng lại gần, anh muốn ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn đang rung lên vì đau khổ mà không dám, những giọt nước mắt đã thấm ướt vai áo anh…

Qua phút giây yếu đuối, Mai léo vạt áo lau nước mắt, mỉm cười ngượng ngùng, tỏ vẻ xấu hổ:

– Thật ngại quá, ướt hết áo anh rồi…

– Anh ước gì mãi mãi là bờ vai để em dựa vào mỗi khi yếu mềm nhất…

Nam cứ như người mộng du lững thững đi ra khỏi nhà nghỉ, đúng lúc lấy xe để về nhà trọ thì điện thoại reo, tưởng Mai gọi, anh vội vàng mở máy:

– Alo, Nam ơi…- tiếng bà Hải mẹ anh khóc tức tưởi…

– Mẹ gọi con có chuyện gì không? mẹ mà cũng khóc à? – Anh nói với giọng chán chường…

– Mày nói gì vậy con? Sao ăn nói với mẹ thế hả? – bà tiếp tục bù lu bù loa…

– Con đang chạy tгêภ đường, có gì mẹ nói nhanh lên…

– Con về ngay, Ba con bị nhồi ɱ.á.-ύ cơ tιм không biết sống ૮.ɦ.ế.ƭ thế nào?

– Mẹ nói cái gì? Ba đang ở đâu?

– Ba đang ở phòng cấp cứu Ьệпh viện huyện, con về đi…

– Được rồi, con về ngay…

Chỉ kịp nói mấy câu, Nam không chạy về phòng trọ như dự tính ban đầu mà quay xe chạy đến bến xe để đón chuyến xe đầu tiên, anh thương ba lắm, sức khỏe của Ba không tốt, hơn nữa Ba cũng buồn nhiều về mẹ nhưng đành bất lực, nhiều khi hai cha con tâm sự với nhau, Ba thường động viên Nam cố gắng học hành, và thông cảm cho mẹ, lỗi là ở Ba, là người đàn ông trụ cột trong gia đình, nhưng vì sức khỏe yếu nên mọi gánh nặng gia đình đều đổ lên đôi vai của mẹ, một phần lo lắng kinh doanh lại phải chăm sóc ông chồng ốm yếu, hơn nữa vì vất vả mà bà Hải bỗng thay đổi tính nết và trở nên chua ngoa, đanh đá, nhiều khi có hai cha con, ông ngậm ngùi:

– Ba biết sức khỏe của mình, nếu chẳng may Ba có bị làm sao…

– Đừng nói vậy nha Ba, làm con sợ…- Nam cắt ngang lời ông…

– Sinh, Lão, Bệnh, Tử,…không ai tránh được, Ba già rồi việc ra đi hay ở đối với Ba không còn ý nghĩa gì nữa, Ba chỉ thương con sự nghiệp còn chưa đâu tới đâu…

– Ba cố gắng giữ gìn sức khỏe, đừng lo cho con…

Ngồi tгêภ xe chở về quê mà Nam nghĩ tới Ba và thương ông vô cùng, chắp hai tay trước ռ.ɠ-ự.ɕ, anh lẩm nhẩm cầu nguyện cho Ba được bình an…

Xe vào Bến, Nam kêu xe ôm đến thẳng phòng cấp cứu Ьệпh viện, thấy mẹ ngồi cùng một cô gáι trước cửa phòng, anh chạy vội đến hỏi dồn:

– Ba sao rồi mẹ?

– Ba con đang được các bác sỹ cấp cứu trong đó, không biết sống ૮.ɦ.ế.ƭ ra sao …huhu

– Mẹ đừng làm rối lên, Ba không sao đâu, nhất định sẽ bình an…- Nam nói với mẹ nhưng cũng chính ʇ⚡︎ự động viên mình…

– Anh Nam nói đúng đó Bác, nhất định bác trai sẽ vượt qua, y học bây giờ tiến bộ lắm, có gì cháu sẽ đưa Bác lên Sài gòn điều trị…

– Cô là? – thấy cô gáι tỏ vẻ thân mật, anh ngạc nhiên…

– Anh không nhớ em à? Em là Duyên, vị hôn thê của anh nè…

– Cô vừa nói gì? Vị hôn thê? – Anh hốt hoảng lùi ra sau hai bước

– Đúng rồi đó con, hai gia đình đã hứa với nhau từ khi các con còn nhỏ, em Duyên học và sinh sống ở nước ngoài, bây giờ mới trở về…- Bà Hải lau nước mắt, gương mặt ráo hoảnh trả lời…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất