Chỉ cần có em chương 2

Vũ Linh 393

Qúa bất ngờ, bà Mùi cứ đứng như trời trồng, hai tay run rẩy không nói nên lời, bởi bà biết tai họa lại sắp sửa giáng xuống đầu mẹ con bà, thật ông trời khéo trêu đùa, bà không ngờ cậu Nam lại chính là con trai của ông bà chủ hãng dệt mà trước đây bà đã từng đến xin ở đợ, kiếm tiền hàng tháng gửi về nuôi con, ông chủ còn biết điều nhưng bà Hải mẹ Nam thì vô cùng ngang ngược, hồi đó Nam còn nhỏ nên bà không nhận ra, thôi thì phận nghèo, bà chỉ thương con gáι mà thôi…

Thấy mẹ cứ cúi đầu, khoanh 2 tay đứng trước hai người khách, lấy làm ngạc nhiên, Mai vội chạy lại, ôm lấy mẹ:

– Mẹ làm sao thế? Sao mẹ lại đứng ở đây?

– Con đi vào ngay đi, nhanh lên…- Bà Mùi vội đẩy con gáι đi vào nhưng không kịp…

– Mẹ á? Cái thói nghèo hèn đi ở đợ mà còn bày đặt mèo mỡ có con cơ à? Xinh đáo để nhỉ…- bà ta mỉa mai…

– Bà là ai? Bà không có quyền xỉ ทɦụ☪ mẹ cháu như thế…

– Á à, con này ghê, mày có tin là tao vả gãy răng mày không hả? – Bà Hải đứng dậy vung tay định ᵭάпҺ Mai thì ông Tư ngồi kế bên vội túm tay bà ta lại…

Mọi người thấy hai bên lớn tiếng vội kéo đến xem, lúc này Nam ở trong nhà trọ đi ra, thấy đám đông ở quán nước mía của Bà Mùi nên vội vàng chạy lại, đúng lúc này mặc dù một tay bị chú Tư túm lấy nhưng còn một tay, bà Hải túm tóc Mai kéo xuống, vì quá bất ngờ nên cô té xuống đất, Nam không giữ nổi bình tĩnh vội lao đến xô người đàn bà kia ra và đỡ Mai đứng dậy, quay lại nhìn bà ta, anh trợn mắt quát:

– Bà kia, bà làm gì thế hả?

– Mày, mày ᵭάпҺ mẹ mày đúng không? con ơi là con…- Bà Hải tháo nón xuống, bù lu bù loa gào khóc…

– Mẹ, mẹ sao lại ở đây? – Nam ngỡ ngàng vội lùi về phía sau, mặt tái mét…

– Mẹ con gì nữa, mày đội con d᷈-i᷈ lên đầu rồi ᵭάпҺ mẹ mày đúng không? đồ bất hiếu…

– Con xin lỗi mẹ, con không biết…- Nam lúng túng đỡ mẹ đứng dậy nhưng bà Hải nhất định không chịu…

Nghe Nam gọi người đàn bà đó là mẹ, Mai hoảng sợ vội lùi ra phía sau, lúc này bà Mùi khúm núm lại gần chắp hai tay xin lỗi:

– Xin bà chủ bớt giận, con tôi sai thì người làm mẹ này xin bà chủ bỏ qua cho cháu…

– Cái đồ con hoang mà đòi lên mặt lý lẽ, con trai tôi là hàng quý tộc mà bị mấy người dụ dỗ ra đây bán nước mía rẻ mạt thấp hèn vậy hả?

– Mẹ, sao mẹ lại nói như thế? – Nam vội vàng khuyên mẹ mình…

– Tao nói không đúng hay sao? Mày bị mẹ con nó lừa mờ mắt rồi con ơi…

Thấy mẹ liên tục bị bà ta xỉ ทɦụ☪, Mai vội đi đến gạt tay bà ta đang xỉa xói vào mặt mẹ mình, cô quay sang nói với Nam:

– Tôi không ngờ anh lại là con nhà quý tộc danh giá, không phù hợp với tầng lớp lao động như chúng tôi, xin mời các người quý tộc đi chỗ khác, nơi này chỉ dành cho người nghèo mà thôi…

– Mai, anh xin em, chỉ là hiểu nhầm mà thôi…- Nam đau khổ quay sang cô năn nỉ

– Hãy để cho mẹ con tôi được yên, anh đưa mẹ anh về đi,…

– Anh đưa mẹ về rồi sẽ nói chuyện với em, anh xin lỗi…

Nam khóc, tình huống thật bất ngờ, anh không ngờ mẹ lại đến đây là dùng những lời lẽ coi thường và ҳúc ρhα̣m mẹ của Mai như vậy…anh biết tính của mẹ vô cùng ngang ngược, anh cũng định kể cho cô nghe về gia đình anh, nhưng không ngờ mẹ anh lại tìm đến đây và xảy ra sự việc đáng tiếc ngày hôm nay…

Sau khi Nam và mẹ anh đi rồi, hai mẹ con ôm nhau khóc, bà Mùi nhìn con gáι nức nở:

– Mẹ xin lỗi con, tất cả cũng chỉ vì mẹ nghèo…

– Sao mẹ nói thế? Nghèo không phải là có Ϯộι, khi biết được sự thật này thì con càng thương mẹ hơn, vì con mà mẹ đã quá vất vả…

– Tội nghiệp con tôi…

– Con có thể bỏ anh Nam chứ con không bao giờ bỏ mẹ, hai mẹ con mình vẫn sống tốt mà, bây giờ con lớn rồi, cố gắng vài năm học xong ra trường, con đi làm kiếm tiền nuôi mẹ…- cô ôm lấy mẹ an ủi…

– Không ổn đâu con ạ, bà ta sẽ không bao giờ để cho mẹ con mình được yên…

– Bà ta làm gì được mình chứ? Nhất nữa con chấm dứt với anh Nam là xong, mẹ đừng lo lắng quá

– Tội nghiệp con tôi, thôi dọn hàng nghỉ đi con, hôm nay không bán nữa…

Hai mẹ con thu dọn hàng rồi vào phòng trọ nghỉ ngơi, bà Mùi vẫn không khỏi lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra, bà già rồi nên cũng không màng đến thân mình, nhưng còn con gáι bà ngây thơ trong trắng, nếu bây giờ hai mẹ con lại bỏ đi lần nữa thì việc học hành của Mai sẽ như thế nào? mà nếu tiếp tục ở đây thì sẽ không yên với bà ta, nếu không nghe theo lời của bà ta thì sự an toàn của con gáι bà sẽ gặp пguγ Һιểм, giờ bà phải làm sao đây?

Mai mạnh miệng nói để mẹ yên tâm nhưng thật tình cô vô cùng đau khổ, Nam là mối tình đầu của cô, hai người đặt ra nhiều tương lai và cùng động viên nhau cố gắng học cho tốt, chỉ vài năm nữa thôi sau khi ra trường là hai người sẽ về sống cùng nhau, nay bỗng dưng tai họa như từ tгêภ trời rơi xuống, mặc dù lần đầu tiên gặp mẹ của anh là cô đã thấy mối tình này không thể tồn tại, mẹ anh có thể cҺửι mắng cô thế nào cũng được nhưng không thể xỉ ทɦụ☪ và làm tổn thương mẹ cô được, nhưng bên tình bên hiếu cô bắt buộc phải chọn một và nhất định cô phải báo hiếu cho mẹ, mẹ cô đã khổ một đời nuôi cô khôn lớn, bây giờ là lúc cô phải có trách nhiệm chăm sóc cho mẹ, nhưng bây giờ cô phải làm sao đây?

Nam càng cố gắng giải thích thì mẹ anh lại càng cương quyết bắt anh phải chấm dứt với mẹ con bà Mùi, bà không bao giờ chấp nhận có ngày phải ngồi sui với đày tớ trong nhà, cuối cùng bà tuyên bố:

– Mẹ đã quyết, con chọn nó hay là mẹ? mẹ không ngờ lo cho con ăn học mà con lại chống lại mẹ để theo mẹ con nó đi làm một thằng bán nước mía?

– Bán nước mía thì có gì xấu đâu hả mẹ?

– Quá ทɦụ☪ nhã con ơi, mẹ có để mày thiếu thốn gì đâu?

– Mẹ đừng ép con, con yêu Mai và nhất định không từ bỏ…

– Nó bỏ bùa mê tђยốς lú gì con tôi thế này? Ông trời ơi, ông xuống đây mà xem…- bà ta khóc bù lu bù loa…

– Mẹ không nên như thế, từ trước đến giờ con chưa một lần dám cãi lại mẹ, nhưng tương lại hạnh phúc của con thì xin mẹ để cho con được ʇ⚡︎ự quyết định, con và Mai sẽ sống hạnh phúc…

– Hạnh phúc gì? Cái thứ nghèo hèn như thế rồi mài đất ra mà ăn à?

– Con không cần gì đến tài sản nhà mình, chúng con sẽ ʇ⚡︎ự làm nên…

Bà Hải không khóc nữa, mặt lạnh như tiền, bà tuyên bố:

– Con nghe cho rõ đây, nếu con vẫn nhất quyết không từ bỏ con bé đó thì mẹ sẽ ra tay, lúc đó đừng trách mẹ quá đáng…

– Mẹ định làm gì cô ấy?

– Làm gì thì lúc đó sẽ biết, mẹ đã nói hết nước hết cái rồi mà mày vẫn không chịu, thì mẹ sẽ thẳng tay trừng trị mẹ con bà ta…

– Con xin mẹ hãy tha cho hai mẹ con cô ấy, họ đã khổ lắm rồi…- Nam qùγ xuống van xin nhưng bà Hải ngoảnh mặt đi không thèm nhìn…

– Vậy mày chọn đi, từ bỏ hay tiếp tục?

– Xin mẹ đừng ép con, con yêu cô ấy thật lòng, không có cô ấy con không sống được đâu mẹ ơi…- Nam khóc nức nở…

Bữa cơm chiều nay dọn ra mà cả hai mẹ con không thể nào nuốt nổi, cứ nhìn con gáι là bà Mùi lại khóc, còn Mai cố gắng tỏ ra bình thường cho mẹ yện tâm nhưng hai hàng nước mắt cứ chảy, cô cứ nghĩ đến một ngày nào đó cô phải xa anh thì cuộc sống của cô sẽ như thế nào? giờ đây chỉ một ngày không gặp nhau là hai đứa đã nhớ cồn cào không chịu nổi, huống gì sẽ mất nhau mãi mãi, nhưng đứng trước hoàn cảnh này cô hoàn toàn không có quyền lựa chọn…

– Bà Mùi có nhà không? – tiếng bà chủ phòng trọ gọi cắt ngang dòng suy nghĩ của cô…

– Có tôi, có chuyện gì không bà? – Bà Mùi vội đặt chén cơm xuống, trả lời…

– Ăn cơm xong bà lên nhà tôi gặp một chút nhé…- nói rồi bà ta quay đi ngay…

– Không biết bà ta gọi có chuyện gì? – Mai thắc mắc…

– Chút xíu mẹ lên gặp bà chủ xem sao? Chắc lại vụ ồn ào lúc chiều…

Nói để con yên tâm nhưng linh tính đã báo cho bà biết có chuyện chẳng lành, đặt chén cơm ăn dở xuống bàn, bà đứng dậy nói với con:

– Con ăn xong rồi dọn, mẹ lên gặp bà chủ một chút…

– Con đi với mẹ…có gì hai mẹ con cùng giải quyết…

– Bà chủ nhà gọi mẹ, có nghĩa muốn nói riêng với mẹ, con đừng lo…- Bà vỗ tay lên vai con an ủi

Quả không sai, bà chủ nhà yêu cầu hai mẹ con bà Mùi ngay đêm nay phải chuyển nhà đi nơi khác, nếu không Һγ siпh sẽ đến quậy phá gia đình bà ấy, Bà Mai năn nỉ:

– Trời ơi, đêm hôm thế này mẹ con tôi biết đi đâu? Xin bà chủ cho chúng tôi vài ngày để tìm chỗ ở mới…

– Có một chỗ của người quen, hai mẹ con bà tạm thời đến đó, có gì rồi từ từ thu xếp, chứ cái bà đó…

– Bà ta quá ngang ngược không biết tгêภ dưới là gì, ỷ mình có tiền rồi muốn làm gì thì làm…

– Thôi bà cũng nghĩ đến gia đình tôi, cả nhà cũng chỉ trông vào tiền thu từ mấy phòng trọ, nếu chúng nó kéo đến quậy phá rồi mọi người dọn đi hết thì gia đình tôi lấy gì sinh sống?…tôi cũng thương bà lắm nhưng tụi mình nghèo, không dám chống lại họ đâu…

– Tôi hiểu nỗi khổ của bà, để tôi về thu xếp…

– À, còn xe nước mía, thôi tháng này bà không phải trả tiền, tôi đưa thêm cho bà 3 triệu, cố gắng dằn túi, còn nhiều khó khăn trước mắt…- bà chủ nhà ngậm ngùi rồi cầm tay bà Mùi tạm biệt…

Cầm 3 triệu mà bà chủ nhà đưa, bà Mùi thẫn thờ đi về phòng, bây giờ bà không biết phải giải thích như thế nào với con đây? Thật khổ cho con quá, giờ đây hai mẹ con lại phải ra đi, bão tố vẫn cứ bám chặt lấy kiếp nghèo khổ mà không chịu buông tha, sóng gió biết bao giờ thì dừng lại?

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất