Chạm tay vào hạnh phúc chương 8

Vũ Linh 558

Tác giả: An Yên

Phải đến một lúc sau, khi bình tâm lại, Linh mới tin được rằng mình vừa có một chiếc xe mà không mất tiền mua. Cô run run cầm lấy micro và nói lời cảm ơn:

– Em…em…thực sự em không nghĩ rằng mình lại may mắn như vậy. Cảm ơn Ban lãnh đạo Công ty đã tạo cơ hội cho nhân viên mới chúng em. Chắc chắn chúng em sẽ cố gắng hết sức vì sự phát triển của Công ty ạ!

Phía dưới lại vang lên tiếng vỗ tay, góc chỗ ngồi của phòng kinh doanh rôm rả hơn cả.

Buổi lễ kỉ niệm kết thúc, ai nấy đều vui vẻ. Chị Hằng cùng mấy anh chị trong phòng kinh doanh ùa cả lên sân khấu:

– Trúc Linh, chúc mừng em! Chị đã bảo mà!

Một chị khác chen vào:

– Rửa xe thôi Linh ơi! Xe mới không rửa sẽ bụi lắm đấy!

Mọi người đang nhao nhao thì một giọng trầm ấm vang lên:

– Trúc Linh, chúc mừng em nhé!

Linh quay lại, vợ chồng giám đốc Trung đang đứng đó. Cô cúi đầu cảm ơn:

– Tôi cảm ơn Giám đốc, cảm ơn mọi người đã tạo cơ hội ạ!

Chị Nhung nở một nụ cười như có như không:

– Cô thật may mắn, chân ướt chân ráo vào công ty mà nhận được quá nhiều ưu ái. Cố gắng tập trung vào công việc của mình, đừng để điều gì làm sao nhãng đấy!

Linh cũng chả hơi sức đâu mà để ý đến những câu từ đó nữa. Cô cũng gật đầu cảm ơn rồi nhận phần thưởng của mình và cùng mọi người ra về.

Ra tới cổng Công ty, anh Phúc phó phòng kinh doanh nói:

– Linh, em đi quen xe tay ga chưa? Mà xe mới chưa có xăng đâu em!

Linh cười:

– Dạ, em biết đi rồi ạ! Em cũng thi lấy bằng rồi, chỉ là chưa có xèng mua xe thôi ạ. Bây giờ em gửi xe lại công ty rồi mai tới giải quyết anh ạ! Em mời các anh chị đi ăn khuya cùng em được không ạ? Từ ngày vào Công ty, các anh chị giúp đỡ em nhiều mà em chưa có dịp báo đáp ạ!

Mọi người cùng cười. Chị Hằng lên tiếng:

– Theo chị thế này, mọi người xem sao nhé. Linh mới vào Công ty, con bé lại đang ở trọ, chị cũng biết qua hoàn cảnh của Linh. Em mời thì mọi người hưởng ứng nhưng đừng để em ấy nặng nề chuyện khao xe, ăn gì nhẹ nhàng thôi nhỉ?

Một chị khác nói chen vào:

– Ừ, với lại cũng muộn rồi, để con bé còn về. Mùa này ăn ốc có hợp lý không nhỉ?

Chị Hằng gật đầu:

– Ừ, được đấy. Chúng ta có tận mười người, vậy thì Linh chi một nửa thôi, nửa còn lại xem như phòng mình liên hoan, để bọn chị góp. OK?

Linh lắc đầu:

– Các anh chị đừng làm thế, em có tiền mà, các anh chị có gia đình rồi nên cần chi tiêu nhiều thứ, em còn ᵭộc thân mà. Anh chị làm thế, em ngại lắm.

Chị Hằng xua tay:

– Bọn chị có gia đình nhưng cuộc sống ổn định hơn em. Chị biết, em còn mẹ và em gáι ở quê, bữa em về quê và đưa trái cây lên cho mọi người là được rồi, không lăn tăn nữa nhé!

Nói qua nói lại, cuối cùng mọi người cũng đồng ý với chị Hằng. Linh gửi xe lại công ty rồi cùng mọi người tới quán ốc gần đó. Cuối thu, trời về đêm lành lạnh, ngồi ăn ốc xào, ốc luộc, uống ngụm nước ấm, vị thơm thơm của sả, cay cay của ớt, còn gì thú vị hơn.
Mọi người đang ăn uống vui vẻ, bỗng chị Hằng thấy vẻ mặt Linh hơi khác. Mặt cô tái mét đi, mồ hôi rịn ra lấm tấm tгêภ trán, chị
Hằng nhíu mày:

– Linh, em sao thế?

Ban nãy, đang rôm rả ăn uống, Linh bỗng thấy bụng nhói lên. Lúc đầu, cô nghĩ chỉ là cơn đau thoáng qua vì thỉnh thoảng cô cũng hay đau quanh vùng rốn. Nhưng cơn đau mỗi lúc một dữ dội, phía hố chậu phải dồn dập như có dao đâm khiến cô không bình tĩnh nổi mà ôm lấy bụng nhăn nhó. Thấy chị Hằng hỏi, cô lắp bắp:

– Em…. em…đau bụng quá chị ơi…

Chị Hằng vội bật dậy hỏi dồn dập:

– Em đau ở đâu? Hay là đau dạ dày rồi? Em hay ăn khuya quá!

Linh lắc đầu, mồ hôi tгêภ trán đã túa ra:

– Không…em…chưa đau thế nào bao giờ..

Vừa nói, cô vừa chỉ tay về phía hố chậu phải. Chị Hằng quay sang anh Phúc:

– Anh Phúc, đưa Linh tới Ьệпh viện, lỡ có việc gì còn xử lý kịp. Một bạn ở lại thanh toán nhé. Mai sẽ tính toán sau!

Theo lời chị Hằng, một người ở lại thanh toán, còn mọi người dìu Linh ra xe anh Phúc . Chị Hằng ôm cô ngồi hàng ghế sau, anh Phúc ngồi vào ghế lái, những người còn lại không ai bảo ai đều đi lại xe của mình rồi hướng tới Bệnh viện Thiên Vĩ.

Khi chiếc băng ca đẩy Linh vào phòng cấp cứu, cô đã ngất lịm đi. Chị Hằng nói qua tình hình với bác sĩ rồi cùng anh Phúc ngồi chờ. Những người khác nán lại một chút rồi chị Hằng cũng khuyên họ nên về kẻo trễ.

Phía trong phòng cấp cứu, một bác sĩ chẩn đoán:

– Bệnh nhân có triệu chứng ʋιêм ruột thừa cấp. Cho tiến hành xét nghiệm ɱ.á.-ύ, siêu âm và chụp cắt lớp vùng bụng.

Mọi việc diễn ra nhanh chóng. Sau khi mọi xét nghiệm được thực hiện, các bác sĩ kết luận Linh bị ʋιêм ruột thừa cấp và cần phẫu thuật gấp. Chị Hằng và anh Phúc đứng ra lo mọi thủ tục nhập viện bởi họ biết cô chẳng có ai thân thích ở thành phố C. Chị Hằng cứ chép miệng mãi:

– Khổ thân con bé. Cũng may nó chưa về tới khu trọ, đi giữa đường mà đau thế này thì biết làm sao!

Linh được phẫu thuật nội soi lúc một giờ sáng. Đây được xem là Bệnh viện hiện đại bậc nhất thành phố C và của cả nước , quy tụ rất nhiều bác sĩ giỏi, nhất là bên lĩnh vực phẫu thuật. Vì thế, Công ty F và nhiều đơn vị khác đã liên kết với Bệnh viện này trong việc chăm sóc sức khỏe cho Ban lãnh đạo và toàn thể nhân viên.

Sau khi ca phẫu thuật thành công, Linh được đưa về khoa Ngoại tiêu hóa để theo dõi. Chị Hằng sau một đêm thức trắng với cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Chị xin phép nghỉ sáng hôm sau dể xem tình hình cô thế nào và cũng bởi chị khá mệt sau một đêm không ngủ. Quả thật, sống ở một nơi phồn hoa, có được những tấm lòng chân thành như chị Hằng là điều đáng quý.

Thế mới nói, đôi khi trong cuộc sống, tình người khiến cái ngặt nghèo, khổ sở tan dần đi, để mỗi chúng ta biết tin yêu thêm vào công việc mình làm, vào con đường mình đang đi. Những tình cảm ấm áp, chân thật dù chẳng ruột rà ɱ.á.-ύ mủ nhiều khi lại là điểm sáng cho cuộc sống xô bồ.

Sáng hôm sau, Trúc Linh lơ mơ tỉnh dậy. Mùi tђยốς khử trùng xộc thẳng vào mũi khiến cô nhíu mày. Đôi đồng ʇ⚡︎ử động đậy, đôi mi từ từ mở ra. Một màu trắng xóa trước mặt khiến Linh tỉnh hẳn, cô đưa mắt dáo dác nhìn xung quanh và định bật dậy. Nhưng chị Hằng giữ tay cô:

– Linh, nằm yên. Em mới phẫu thuật ruột thừa đấy!

Linh chau may. Phẫu thuật? Đầu óc lúc này mới lục đục hoạt động. Cô nhớ lại bữa tiệc tối qua và kí ức dừng lại ở chỗ cô đau bụng quằn quại. Linh nuốt khan một ngụm nước bọt rồi nhìn chị Hằng:

– Chị… sao em…lại ở đây ạ?

Chị Hằng kể lại mọi chuyện cho cô nghe rồi nói:

– Em chả chịu lo lắng cho sức khỏe gì cả. May lúc đó chưa về, chị cứ nghĩ tới cảnh mày đi về dọc đường mà đau như thế thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Các bác sĩ bảo chậm mấy phút nữa là vỡ đấy. Chị nghe mà lạnh cả sống lưng.

Linh nghe cũng rùng mình. Lâu nay cô thinhr thoảng đau bụng nhưng cơn đau chỉ thoáng qua rồi thôi. Linh không nghĩ là mọi việc lại đến mức này. Bỗng nhiên cô rưng rưng nước mắt:

– Em cảm ơn các anh chị. Nếu không…

Cô chưa dứt câu, chị Hằng đã xua tay:

– Thôi, không được khóc, mới phẫu thuật, ϮιпҺ thần phải thoải mái chứ? Mọi chuyện ổn rồi. Nhưng em phải tiếp tục điều trị vì hôm qua chụp cắt lớp xong, các bác sĩ nghi ngờ em ʋιêм dạ dày nữa đấy. Trước đó chị cũng có nói là em thức khuya và ăn uống không điều độ. Thế nên em cứ yên tâm điều trị cho khỏe. Công việc có mọi người lo, không sao cả, công ty có chế độ bảo hiểm mà!

Chị Hằng sợ Linh lo chuyện tiền viện phí nên giải thích rõ cho cô. Linh gật đầu. Cũng may cô có công việc, có chế độ, nếu không những lúc như thế này biết bấu víu vào đâu. Vậy mà trước đây cô còn ʇ⚡︎ự hào nói với ” Paris ” rằng sẽ không bao giờ tới Bệnh viện. Giờ không những đến mà còn điều trị cả tuần nữa.

Trong khi đó,tại văn phòng khoa Ngoại tiêu hóa đang diễn ra một cuộc hội chẩn cho các ca mổ sắp tới. Do hôm nay có một số Ьệпh nhân nặng nên cuộc hội chẩn có thêm một chuyên gia Ngoại tiêu hóa và cũng là thành viên của Hội đồng quản trị Bệnh viện Thiên Vĩ – Trương Bá Trọng. Cuộc hội chẩn kéo dài tới tận trưa, Trọng chào mọi người rồi đi về phòng của mình ở khu vực dành cho Ban lãnh đạo Bệnh viện.

Vừa ra khỏi cửa, ánh mắt anh vô tình nhìn thấy bảng thông báo gắn đối diện với Văn phòng khoa. Bảng này ghi tên những Ьệпh nhân mới nhập viện và cả những người sắp phẫu thuật. Ánh mắt anh bất chợt dừng lại ở một cái tên – ” Dương Trúc Linh, phẫu thuật ʋιêм ruột thừa cấp, theo dõi ʋιêм loét dạ dày”. Trọng nhìn cái tên ấy một lúc rồi lặng lẽ về phòng làm việc.

Đang lướt điện thoại cho đỡ buồn sau khi chị Hằng về nhà nghỉ ngơi, Trúc Linh bỗng thấy hiện lên dòng tin nhắn của ” Paris “:

– Linh, em đang làm gì?

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất