Chạm tay vào hạnh phúc chương 45

Vũ Linh 357

Tác giả: An Yên

Về tới chung cư, nghĩ lại cảnh vừa rồi, Linh thấy bực bội. Cô bực ông Đạt bao năm kinh doanh chốn thương trường mà dễ dàng bị lừa gạt chỉ vì mê lú nhan sắc đàn bà, bực vì thái độ khẩn cầu của ông ấy lúc trưa. Cuối cùng, lần đầu tiên sau bao năm, Linh cầm máy gọi cho ba ruột mình. Dĩ nhiên là ông nghe máy ngay sau hồi chuông đầu tiên:

– Linh hả con? Con nghĩ lại rồi đúng không? Con sẽ giúp ba đúng không con?

Linh nhếch môi:

– Ông nghĩ đi đâu thế? Tôi không có nghĩa vụ giúp đỡ ông sau những sai lầm ngớ ngẩn trong kinh doanh của ông. Tôi gọi cho ông vì việc khác.

Ông Đạt tò mò:

– Việc gì? Dòng ɱ.á.-ύ kinh doanh của con chả phải ba truyền sang hay sao mà còn bảo ta sai lầm?

Linh bật cười:
– Ông nói cho con nít nghe đấy à? Trong con người tôi hội tụ cả hai dòng ɱ.á.-ύ, mẹ tôi dù chả có điều kiện thành lập công ty hay cửa hàng nhưng bà cũng buôn bán rất giỏi, cho nên ɱ.á.-ύ ai xấu tốt thế nào còn chưa rõ. Tôi vừa gặp người vợ yêu quý của ông, cô Linh Lan đấy!
Ông Đạt sáng cả mắt:
– Vậy sao con? Con gặp ở đâu? Hay là Lan tới Công ty chỗ con bàn chuyện kinh doanh? Lan khỏe không con?
Linh nhấn mạnh từng chữ:
– Khỏe, Lan của ông khỏe lắm, sống rất an nhàn và sắp lấy chồng nữa!

Ông Đạt cau mày:
– Lấy chồng? Con có nhầm không? Lan luôn yêu ba!
Linh thấy buồn cười:
– Tôi thấy ông thật sự đáng thương đấy. Cô ta ʇ⚡︎ự bày ra cái trò gom tiền mua đất, xui xút ông cầm cố tài sản. Đến khi ôm tất cả gia tài họ Dương thì biến khỏi đó, đẩy ông vào cảnh khốn cùng. Giờ cô ta đang thong dong tiêu tiền và chuẩn bị lấy chồng sau khi dụ dỗ ông kí đơn li hôn!

Ông Đạt giọng buồn thiu:
– Việc li hôn là giả thôi. Công ty đó cần người ᵭộc thân, Lan có gửi bản thông báo tuyển dụng cho ba xem mà!
Linh lắc đầu ngán ngẩm:
– Cái đó tùy ông thôi, chả liên quan tới tôi, nhưng điều tôi thấy lạ là sao ông dễ tin người như bị bỏ bùa thế. Khi ông li hôn rồi thì cô ta muốn lấy ai chả được, tгêภ pháp luật cả hai có phải là vợ chồng nữa đâu!
Ông Đạt cười nhạt:
– Ba không tin đâu, con không ưa Lan nên nghĩ thế thôi. Lan đã ở bên cạnh ba mấy năm trời trước khi ba li hôn mẹ con. Con người Lan ba biết chứ, cô ấy là người tốt tính.

Linh cười:
– Vậy thì ông ngồi đó đợi sự tốt tính ấy rót xuống đầu nhé. Tôi nghĩ dẫu sao ông cũng là ba ruột nên báo cho ông vậy thôi. Chào ông!
Tắt máy rồi mà Linh vẫn bực dọc, thà ông ta dốt nát quê mùa không biết gì, thà ông ấy chả đi đâu ra khỏi lũy tre làng thì cô còn dễ hiểu. Nhưng thôi, xem như đó là việc nhà họ, quan tâm thêm mệt. Linh nghĩ vậy nên bật bản nhạc yêu thích rồi vào bếp nấu nướng.
Đang ngân nga hát theo nhạc, cô nghe tiếng chuông điện thoại. Nhìn màn hình, Linh khẽ mỉm cười , vội lại giảm tiếng nhạc và nghe máy:
– Bá Trọng, anh đang làm gì?
Bá Trọng vừa ăn trưa xong, dù mệt mỏi với cuộc Hội thảo sáng nay nhưng thấy Trúc Linh lại mỉm cười:
– Đang nhớ em!

Trúc Linh xịu mặt:
– Vậy thì phải giữ sức khỏe, ăn uống nhiều vào, làm việc tốt để nhanh về với người ta!
Bá Trọng nháy mắt:
– Ăn khỏe để làm gì?
Qua màn hình mà Linh cũng đỏ mặt:
– Được thế là nhanh!
Anh gửi cho cô một nụ hôn, cùng lúc đó, Linh nghe tiếng mọi người lơ lớ gọi tên anh nên vội hỏi:
– Ai gọi anh ạ?

Bá Trọng gật đầu:
– Ừ, anh mới ăn trưa với các giáo sư. Chiều nay sẽ đi vào phần quan trọng của đề tài, chắc các giáo sư muốn bàn trước một chút!
Trúc Linh giục anh:
– Vậy anh đi kẻo mọi người chờ! Xong việc nhớ báo cho em nhé!

Trọng nhìn cô đầy cưng chiều:
– Ừ, em nhớ ăn uống nhé! Anh về không được sút cân đâu đấy!
Cô gửi cho anh một nụ hôn rồi cả hai lại tạm biệt nhau. Chỉ mấy câu từ ấy cũng đủ khiến Linh lâng lâng cả buổi tối.
Trong khi đó, ông Đạt ngồi trầm ngâm sau cuộc trò chuyện với con gáι. Ông không tin Lan lại lừa ông một vố đau như thế dù tгêภ phương diện pháp luật thì đúng như Linh nói. Điện thoại ông lại vang lên – là Linh Lan. Ông Đạt mừng rỡ nghe:
– Vợ, em khỏe không?
Giọng Lan đầy trách móc:
– Đã bảo giám đốc yêu cầu nhân viên ᵭộc thân, anh cứ bô bô một vợ hai vợ, mất việc như chơi!
Đến lúc này thì ông Đạt khẳng định chắc chắn những gì Linh nói là nhầm lẫn. Linh Lan vẫn luôn nhớ tới ông:
– Anh nhớ rồi, chỉ vì anh quá nhớ em. Khi nào em về?

Lan lắc đầu:
– Em chưa biết. Nhưng ban nãy đi gặp khách hàng, em thấy con bé Linh. Thế anh gặp nó chưa? Có tiền trả nợ chưa anh?
Ông Đạt thở dài:
– Gặp trưa nay rồi, sau đó anh có gọi cho em mà không được đó!
Lan gật đầu:
– À, lúc đó em bận làm việc. Thế Linh có giúp anh không? Em cũng nhớ anh lắm, ở thành phố vừa chật chội lại cô đơn nữa, em buồn lắm. Mong trả hết nợ để về với mẹ và anh!

Ông Đạt an ủi:
– Anh thương mà. Anh cũng đi gặp các đối tác cũ để nhờ họ gây dựng lại cửa hàng!
Lan gắt nhẹ:
– Thế con gáι anh không đưa tiền à? Chồng sắp cưới của nó giàu thế cơ mà, búng tay một cái là xong! Chờ anh xây dựng lại thì đến mùa quýt em mới về được nhà à?

Ông Đạt lại xoa dịu Lan:
– Anh nói muốn gãy lưỡi rồi mà Linh nó không đồng ý. Nó bảo ai làm thì người đó chịu!
Lan cau có:
– Đấy, em nói cấm có sai. Tiền nó tiêu xài phung phí chứ đâu nghĩ đến việc ba đã vất vả nuôi nó đâu. Một lũ vô học!
Ông Đạt thở dài thườn thượt:
– Thôi, em chịu khó đi, để anh tính thêm!
Lan nghĩ một lúc rồi nói:
– Hay là…
Thấy cô ta ngập ngừng, ông Đạt hỏi:
– Gì thế em? Em có cách gì sao?

Lan nói khẽ:
– Em thấy có người mách một cách rất hay! Em có quen mấy bà mai mối giúp các cô gáι Việt Nam lấy chồng Trung Quốc, một người như thế sang đến Trung Quốc thì ba mẹ cô đó sẽ được nhiều tiền lắm, kiểu như họ trả tiền nuôi dưỡng ý. Mà cô ấy cũng lấy chồng giàu sống sung sướиɠ. Hai đứa con gáι của anh học lắm cũng chả làm gì, đến ba nó còn chả thương mà. Em nghĩ hay là…
Ông Đạt xua tay:

– Không được đâu, nó sắp lấy chồng rồi. Vả lại, gia thế nhà anh chàng bác sĩ đó chắc em cũng rõ đấy, ҡıṅһ ҡһủṅɢ lắm. Nó mà biết thì đến tính ๓.ạ.ภ .ﻮ của anh và em cũng không giữ nổi đâu!
Lan chậc lưỡi:
– Em tìm hiểu rồi, thằng bác sĩ đó đang đi Pháp, đâu bốn hay năm ngày nữa mới về cơ. Anh cứ kêu con Thư xuống thành phố, bảo là để ôn thi đại học, rồi kêu con Linh tới đó, việc còn lại để em lo!

Ông Đạt thảng thốt:
– Sao em lại có ý định đó hả Lan? Dù gì đi nữa nó cũng là con gáι của anh mà! Sao em lại nghĩ việc bán nó sang Trung Quốc?
Lan nhếch môi:
– Con gáι con lứa gì? Nó có nghĩ cho anh không? Có cho anh được miếng cơm tấm áo không mà anh giữ làm gì? Giờ nó ăn sung mặc sướиɠ, ba nó thì khố rách áo ôm, vậy mà nó không thèm xì ra đồng hào nào để cứu ba, ɱ.á.-ύ mủ mà thế à?
Ông Đạt vẫn lắc đầu:
– Không được, đừng làm thế, em kiếm cách khác đi…

Lan dịu giọng:
– Được rồi, không nói nữa. Định bàn với anh thế, nhưng thấy anh thương con quá nên thôi…
Ông Đạt cũng không hỏi kĩ chuyện Lan gặp Linh mà chỉ gật đầu:
– Ừ, em ăn chưa?
Lan lắc đầu:
– Em đã kịp ăn đâu, anh nghỉ đi nhé, em làm việc đây!
Ông Đạt nhắc nhở Lan mấy câu rồi tắt máy. Ông biết ngay mà, Lan chỉ giả vờ li hôn thôi chứ lòng vẫn hướng về ông đấy thôi. Linh còn trẻ người non dạ, đâu đã suy nghĩ được thấu đáo. Ông chỉ lo Lan bị dụ dỗ vào mấy cái trò trái pháp luật rồi bị va lây thôi..

Cũng chiều hôm đó, một chiếc Ferrari dừng trước ngõ nhỏ vào ngôi nhà hoang. Ngồi tгêภ xe là ba người đàn ông mặc vest đen, đeo kính đen, rất chững chạc và điềm tĩnh. Vũ Phong quay sang Mạnh Kiên:
– Lâu lắm rồi mới có cảm giác được phá án, hồi hộp không?

Kiên mỉm cười:
– Đại ca, án lần này không biết có gáι xinh theo đuổi anh không?
Vũ Phong cười lớn:
– Chờ xem!
Nói rồi, bố của Tú Vi mở cửa xe và một mình đi vào con hẻm nhỏ. Đứng trước ngôi nhà ọp ẹp, Phong liếc mắt quan sát – phía ngoài không có camera, đích thực là một ngôi nhà không bóng người. Anh đi một ʋòпg xung quanh và chẳng thấy gì ngoài sự đổ nát của nó. Quả là một sự ngụy trang kĩ lưỡng, chính sự tồi tàn che giấu cái chắc chắn bên trong. Thực ra, hình ảnh ngôi nhà đã được Dũng gửi về cho Thiên Vĩ, nhưng anh vẫn muốn đi quan sát một chút. Đang là buổi chiều nên mọi thứ dễ phát hiện. Vị cα̉пh sάϮ ngó nghiêng một chút rồi quay lại xe:

– Kiên, thả flycam, Tuân, chuẩn bị máy tính!
Mạnh Kiên – ông vua của những phát minh công nghệ lấy từ trong túi ra một vật hình tròn, trông như đồ chơi trẻ con và bấm nút hoạt động. Từ hình tròn đó, mấy chấm đỏ xuất hiện. Anh mở cửa xe đi về phía ngôi nhà và thả flycam. Trọng Tuân ngồi trong xe múa loạn xạ tгêภ bàn phím để tìm vị trí ẩn nấp của flycam, chờ khi bọn kia tới mở cάпh cửa sắt, anh sẽ điều khiển flycam vào theo. Ba mươi giây sau, Tuân thở hắt ra:

– Xong, nấp ở đây thì bố chúng mày cũng không thấy nhé!
Chiếc xe ngay lập tức rời đi sau đó. Tối hôm ấy, qua màn hình, cả ba vẫn chẳng thấy động tĩnh gì. Có vẻ trong hai ngày này sẽ chẳng ai tới đây như lời chúng đã bàn bạc với nhau. Vì thế, Vũ Phong vẫn chưa báo cα̉пh sάϮ. Anh biết lực lượng cα̉пh sάϮ đã đưa ngôi nhà này vào tầm ngắm. Tuy nhiên, người được gọi là ” chủ nhân” thì vẫn chưa lộ diện. Bọn người ɧà.ήɧ ɧύ.ήɠ Linh hôm đó vẫn chưa hé răng nửa lời.

Sáng hôm sau…
Bản kế hoạch kinh doanh lần này lại được đưa ra rất tỉ mỉ, cả phòng ai nấy đều tập trung cao độ. Tuy nhiên, lần này , người trực tiếp giám sát không phải là trợ lý Phương Nga mà là giám đốc Trung. Sau khi bản kế hoạch hoàn thành, Trung cười:
– Mọi người vất vả rồi. Bây giờ tôi sẽ là người lưu bản kế hoạch và tất cả được lưu giữ ở phòng tôi. Tối nay tôi sẽ rà soát lại một lần và cho gửi lên Tập đoàn nhé!
Ai cũng biết Giám đốc Trung cần thận như vậy để tránh sơ suất như lần trước. Vì thế, mọi người vui vẻ ra về, chỉ Giám đốc Trung ở lại sau cùng.

Sau khi xong xuôi mọi việc, nhìn đồng hồ đã chín giờ tối, Trung day day thái dương và chuẩn bị ra về thì thấy điện thoại báo tin nhắn đến. Anh mở ra, nhíu đôi mày rậm trước số điện thoại lạ hoắc, Trung vẫn bấm vào đọc tin:
– Có người muốn hại Trúc Linh!
Tin nhắn ấy dù không rõ ai gửi cho anh nhưng lại ᵭάпҺ xẹt vào đại пα̃σ khiến Trung lo lắng. Không chần chừ, anh liền bấm gọi cho số máy vừa rồi nhưng chỉ nhận được tiếng của cô tổng đài thông báo: ” thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”…

Trung gọi đi gọi lại mấy lần vẫn chỉ một câu trả lời ấy. Trúc Linh là cô gáι tốt, thật thà và từng là ân nhân của anh nữa. Không chỉ là lòng biết ơn mà trong tιм vị giám đốc còn một tình cảm khác dành cho cô gáι nhỏ. Nhưng Trung hiểu hơn ai hết ranh giới của tình yêu và tình bạn, anh chọn dõi theo Linh và chúc phúc cho cô, bởi nếu cố ganh đua thì có thể cái tình bạn trong sáng ấy cũng không còn nữa. Biết Phương Nga hại cô lần trước nên lần này anh ʇ⚡︎ự nhận nhiệm vụ lưu trữ hồ sơ dù đó không phải việc của anh. Ai có thể hại cô gáι nhỏ này nữa đây?

Trung vội bấm máy gọi Linh, chỉ sau hai hồi chuông, giọng cô vang lên:
– Tôi nghe đây Giám đốc Trung!
Trung thở phào:
– Em về nhà rồi hả?
Linh cười:
– Vâng ạ, tôi về được một lúc rồi! Có việc gì sao ạ?

Trung lắc đầu:
– À không, bản kế hoạch tốt lắm. Tôi thấy em về xe máy một mình nên hỏi thôi. Em ngủ ngon nhé!
Dù thấy khó hiểu nhưng Linh vẫn lịch sự cảm ơn Giám đốc Trung và tắt máy.
Biết cô đã về, nhưng chẳng hiếu sao cảm giác bất an vẫn bủa vây anh. Không phải Trung hoàn toàn tin vào nội dung tin nhắn nhưng anh lại vẫn có cảm giác cô sắp gặp пguγ Һιểм. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ Bá Trọng giúp được Linh. Anh vội bấm gọi, nhưng số điện thoại của Bá Trọng không liên lạc được. Cực chẳng đã, Trung gọi tới Bệnh viện Thiên Vĩ:
– Xin lỗi, tôi muốn gặp bác sĩ Bá Trọng nhưng lại không liên lạc được với anh ấy!

Nhân viên chăm sóc khách hàng của Bệnh viện nhỏ nhẹ:
– Dạ bác sĩ Trọng hiện đang ở Pháp, mấy ngày nữa mới về Việt Nam ạ!
Hết cách. Liệu có phải ai đó lợi dụng Trọng đi vắng để kiếm chuyện với Linh không? Trung vội tìm facebook ” Paris ” của Trọng và gọi nhưng phía bên kia không nghe máy. Cuối cùng anh chụp lại tin nhắn gửi cho Bá Trọng và nhắn tin:
– Bác sĩ Trọng, tôi nhận được tin này nhưng không biết đó là ai cả. Anh nhận được tin thì trả lời giúp tôi nhé!
Trung chỉ mong Bá Trọng sớm đọc được và đưa ra cách giải quyết dù anh đang ở Pháp. Lúc đó, Paris mới ba giờ chiều…

Mười một giờ đêm…

Thiên Vĩ đang chăm chú dõi theo màn hình cùng bố vợ thì thấy cuộc gọi của Bá Trọng. Anh cố nở một nụ cười và nghe máy:

– Cậu nhớ tôi hả?

Nhưng khuôn mặt Bá Trọng lúc đó rất căng thẳng, không lộ rõ cảm xúc gì. Anh nhìn Vĩ qua màn hình và lạnh giọng:

– Vĩ, ở nhà có chuyện gì?

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất