Chạm tay vào hạnh phúc chương 44

Vũ Linh 593

Tác giả: An Yên

Nhìn người đàn ông trước mặt, lòng Trúc Linh cũng dấy lên những tia xót xa chứ. Một thời ông quát nạt, ᵭάпҺ ᵭ.ậ..℘ mẹ con cô, phản bội mẹ cô để đưa người đàn bà khác về làm chính thất, sẵn sàng đuổi mẹ con ra khỏi nhà. Và giờ đây ông đang tới xin tiền đứa con gáι mà trước ông đã khinh thường. Dẫu sao ông vẫn là bố của cô, những gì ông ấy dang gánh chịu âu cũng là luật nhân quả. Linh thở dài một tiếng rồi nói:

– Sao ông lại nghĩ tôi cứu được ông chứ? Tôi cũng chỉ là một nhân viên bình thường thôi.

Ông Đạt ngước đôi mắt đỏ ngầu nhìn Linh:
– Linh, con nể tình ba đã lo cho con ăn học, giờ con chỉ là nhân viên bình thường nhưng ba biết cậu người yêu của con rất giàu, bố cậu ta là Chủ tịch Tập đoàn nông sản lớn nhất Việt Nam. Khoản nợ của ba đâu là gì so với tài sản của cậu ta đâu con. Không lẽ con để bà nội và ba bơ vơ đi thuê trọ qua ngày sao Linh?
Hóa ra trước khi tới gặp cô, ba cô đã tìm hiểu rất cặn kẽ về Bá Trọng. Linh nhếch môi:
– Vậy khi ông đuổi ba mẹ con tôi ra khỏi nhà, ông có nghĩ đến điều này không? Gia đình anh ấy có giàu cỡ nào thì cũng là của cải nhà họ. Tôi còn chưa bước vào nhà họ mà ông đã có ý định đục khoét sao?

Ông Đạt cúi gằm mặt:
– Ba biết, ba có lỗi với mẹ con, nhưng giờ có nhắc cũng thay đổi được gì đâu con! Linh, con hãy nể tình ɱ.á.-ύ mủ đi con gáι. Ba hứa sau vụ này, ba sẽ không bao giờ đụng vào bất động sản nữa. Con giúp ba một lần đi Linh, ba thực sự hết cách rồi. Nhà cửa cầm cố rồi, cái gì bán được cũng đã bán rồi, không lẽ con không động lòng thương chút nào sao Linh?

Tình thương, dĩ nhiên là cô có chứ. Nhưng có lẽ đây là báo ứng của nhà họ Dương với những gì họ đã làm với mẹ con cô. Những vất vả hi sinh của mẹ cô, tấm lòng yêu của mẹ cô, cả những nhẫn ทɦụ☪ cam chịu của mẹ cô đều bị nhà họ Dương dẫm nát và ném ra đường. Giờ đây, khi họ không còn nơi ở, chẳng còn tiền bạc, chả được ăn ngon mặc đẹp, họ lại tới tìm cô để nhờ vả. Nhìn họ đáng thương nhưng vô cùng đáng trách, không chỉ chuyện xưa cũ, mà còn bởi họ tới tìm Linh chỉ vì cô là vợ sắp cưới của Bá Trọng. Vậy là, cho tới lúc mạt vận, sự ích kỉ của họ vẫn không thay đổi. Nhìn bộ dạng thảm hại của ông Đạt, Trúc Linh khẽ thở dài….

Ba cô cầm lấy bàn tay Linh:
– Linh, ba xin con, mong con giúp ba, chuyện quá khứ bỏ qua được không con?

Linh ngạc nhiên:
– Bỏ qua? Ông phản bội chưa đủ, mẹ con tôi ra khỏi cái đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌 đó rồi, nhà họ Dương còn tới kiếm chuyện. Những gì gia đình ông làm, tôi không quên nhưng tôi sẽ cho ra khỏi đầu để đỡ mệt óc.
Nói xong, cô mở điện thoại ra và nói:
– Ông cho tôi số tài khoản, tôi sẽ chuyển khoản cho ông ba triệu đồng. Tôi mới vào Công ty chưa được một năm, còn phải trang trải cuộc sống và lo cho mẹ tôi cùng bé Thư nữa. Thế nên tôi chỉ giúp ông chút tiền thuê trọ thôi!
Ông Đạt ngước đôi mặt mệt mỏi nhìn Linh:
– Trời, ba nợ tiền chục tỉ mà con đưa được ba triệu thì thấm vào đâu hả con? Con hỏi con rể đi, với nó thì chỉ như cái móng tay thôi mà.

Linh lắc đầu:
– Móng tay móng chân gì cũng là tiền của anh ấy, là mồ hôi nước mắt, là sức lao động của anh ấy, không phải của tôi, ông bỏ ngay cái suy nghĩ ấy đi. Tôi cấm ông làm phiền tới anh ấy!
Ông Đạt nhíu mày:
– Chẳng phải hai đứa sẽ là vợ chồng sao? Ba biết vừa rồi nó sửa nhà cho mẹ con, chắc sắp tới sẽ xây nhà to con nhỉ?

Linh cau mày khó chịu:
– Đó không phải là việc của ông. Dù tôi và anh ấy cưới nhau thì tôi cũng không mang tiền của anh ấy cho ông. Giờ một là ông nhận ba triệu, hai là không có một xu nào hết!
Ông Đạt gật đầu và đọc số tài khoản. Trúc Linh chuyển khoản xong thì đứng dậy:
– Đây là hành động tôi trả ơn ông vì đã phụ mẹ cho tôi ăn học. Nhưng điều đó không có nghĩa là tạo tiền lệ cho ông xin những lần sau. Ông cũng không được làm phiền mẹ tôi và Bá Trọng. Ai làm người đó chịu, ông đừng bám víu vào người khác để thỏa mãn cá nhân mình.

Linh nói xong thì đứng dậy và rời đi. Ông Đạt ngồi trầm mặc nhìn theo bóng dáng cô con gáι đầu lòng. Đến giờ phút này, ông chẳng còn gì trong tay nữa, người vợ đầu ông yêu từ vẻ đẹp bên ngoài tới cái nết bên trong nay có một cuộc sống yên ấm bên các con – những đứa trẻ mà mẹ con ông cho là vịt giời sẽ ngăn cản đường làm ăn của ông nên đã tìm mọi cách đuổi đi. Người ông chọn là vợ thứ hai cũng bảo xuống thành phố này làm thuê gửi tiền về lo liệu, nhưng hơn một tháng ròng chưa gửi cho ông xu nào. Lần nào ông gọi, Lan cũng trong tình trạng vội vã. Cái cách nói năng nhẹ nhàng của Lan luôn khiến ông bị thuyết phục tuyệt đối. Ông thương Lan chưa phải lao động chân tay, vậy mà bây giờ phải ngược xuôi kiếm sống. Kể cả cái nghề nghiệp Lan đang làm ông cũng chẳng rõ, chỉ biết là giám đốc yêu cầu cần nhân viên đang ᵭộc thân để tập trung vào công việc nên ông cũng không dám phiền cô.
Mở điện thoại gọi cho Lan nhưng một lần nữa cô ấy không nghe máy, ông Đạt lặng lẽ rời quán cà phê và bắt xe khách về quê.

Cũng thời điểm đó, tại Biệt thự PC…
Sau bữa trưa, Thiên Vĩ tranh thủ hỏi ý kiến bố vợ về chuyện ngôi nhà hoang. Vũ Phong nghe không sót một từ. Vị cα̉пh sάϮ gật đầu:
– Con làm thế là đúng, nhưng tại sao Hội hiệp sĩ đường phố lại biết đến nơi đó? Ta e rằng câu chuyện này còn liên quan tới ai đó.
Quả là không gì giấu nổi vị cα̉пh sάϮ kì cựu một thời. Vì Thiên Vĩ chỉ kể những gì mà Hội hiệp sĩ đường phố tìm hiểu được chứ không nhắc tới Bá Trọng vì anh không chắc việc này có liên quan tới Nga hay không. Nhưng trước sự ϮιпҺ ý của bố vợ, anh cũng thật thà kể lại rồi nói:
– Bá Trọng chính là người năm trước đã có mặt để làm rõ quá khứ sa đọa của Hoài An tại Bệnh viện thành phố C, là bạn chí cốt cùng con lập ra Bệnh viện Thiên Vĩ đó ạ.
Vũ Phong cười:
– Rồi rồi, con trai của Chủ tịch Trương Bá Kiên làm sao mà ta quên được!

Vĩ gãi đầu:
– Dạ, bố hỏi làm con cuống ạ!
Vũ Phong gật đầu:
– Được rồi, con làm vậy là hợp lý rồi. Giờ mọi thứ mới chỉ là nghi ngờ, chưa có gì chắc chắn cả. Ta sẽ bảo chú Kiên chế tạo flycam, chú Tuân sẽ cài đặt nó, đừng để Dũng làm, пguγ Һιểм lắm. Việc của các con là tố giác Ϯộι phạm, còn lại cứ để cα̉пh sάϮ lo. Nhưng bố cần tới đó xem xét một chút đã.
Vĩ chưa kịp trả lời đã nghe mẹ Nguyệt Cát nói vào:
– Phong, anh lại ngứa nghề đấy à?

Vũ Phong cười:
– Chồng em suốt đời là cα̉пh sάϮ phục vụ nhân dân, có bỏ nghề đâu mà ngứa. Anh chỉ ngứa tay chân vì lâu rồi toàn tập với mấy cái bια đạn và mấy ông bạn, chưa gặp mấy kẻ láo toét để ᵭάпҺ một trận cho đã!
Nguyệt Cát lẩm bẩm:
– Ngày trước vờn nhau với cá mập chưa đã sao?
Vũ Phong lắc đầu:
– Chưa!
Nói là vậy, nhưng Nguyệt Cát luôn ủng hộ ông xã soái ca của mình trong việc dẹp loạn. Vì thế, ngay từ nhỏ, cô đã đồng ý để hai anh em Vũ Hiếu và Tú Vi theo bố học võ. Mẹ Tú Vi quay sang con rể:
– Vĩ, con nhớ theo sự sắp xếp của bố, đừng manh động!
Thiên Vĩ cúi đầu lễ phép:
– Dạ mẹ!

Vũ Phong nhíu mày suy nghĩ mấy giây rồi nói:
– Đằng nào cũng hai ngày nữa chúng mới quay lại đó. Trong chiều hôm nay, chú Kiên và chú Tuân sẽ tới đây và tối nay flycam sẽ bắt đầu hoạt động. Nếu vụ này không liên quan tới cô Nga kia thì cũng xem như chúng ta phá được một đường dây buôn bán trái phép.
Thiên Vĩ tán thành ý kiến của bố vợ và xin phép quay lại Ьệпh viện làm việc.

Chiều hôm đó, sau khi tan ca, Trúc Linh ghé qua siêu thị mua một ít thức ăn để sẵn vào tủ lạnh vì sang tuần sẽ bắt đầu răng ca. Hợp đồng đã kí kết xong nên mọi việc chuẩn bị đi vào quỹ đạo. Còn bốn ngày nữa thôi, Bá Trọng sẽ về. Thời điểm gặp lại người cô yêu cũng là lúc Linh bận rộn với Hợp đồng mới ở Công ty F. Nghĩ đến ngày đón anh về, lòng cô lại rạo rực những cảm xúc lâng lâng xao xuyến như khi mới yêu.

Vừa mua đồ xong, Linh xuống tới tầng hầm gửi xe thì bỗng bắt gặp một dáng người khá quen thuộc. Vì cô ở khu vực để xe máy, còn người phụ nữ kia lại vừa bước xuống ô tô cùng một người đàn ông ở dãy dành cho xe hơi nên Linh nhìn không rõ. Người phụ nữ ăn mặc sang trọng, miệng cười e lệ. Còn người đàn ông khá đứng tuổi, đặt tay ngang eo cô ta, ʇ⚡︎ự nhiên thơm vào má cô ấy như chốn không người.

Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà Trúc Linh lại treo đồ lên xe rồi tò mò bước về phía ấy. Đến khi chạm mặt họ thì cô không nghi ngờ gì nữa, đó chính là Chu Linh Lan – vợ hai của ba cô. Có vẻ như cô ta đang có một cuộc sống rất thong dong vui vẻ, không có gì là vất vả như ba cô đã kể. Người đàn ông này là ai? Rõ ràng không phải đối tác, bởi làm gì có kiểu khách hàng nào ôm ấp nhau thế kia? Hay cái nghề vất vả mà ba cô nói là 𝖇á𝖓 𝖙𝖍â𝖓, là thứ mà người ta gọi là gáι đứng đường cao cấp chăng? Ngoài buôn bán đất đai thì bà Lan có thể làm được gì bằng lao động chân tay đâu? Không lẽ cô ta tính cặp đại gia để cùng ông Đạt trả nợ, gỡ lại nhà cửa sao? Linh cứ đứng trân trân nhìn Lan cho đến khi hai người đó bước tới sát cô. Lan ngạc nhiên đến mức bối rối khi thấy Linh đứng trước mặt mình. Phút giây ngỡ ngàng quá đỗi khiến cô ta cứ há hốc miệng ra, chôn chân nhìn Linh. Tới một lúc sau, Lan lắp bắp:
– Ơ…Linh…Linh…

Trúc Linh mỉm cười:
– Sao cô có vẻ sợ sệt khi gặp tôi vậy?
Người đàn ông đứng cạnh Lan lên tiếng:
– Em yêu, ai vậy?

Lan quay lại vẻ mặt bình thản, kéo tay người đàn ông :
– Dạ không ạ…mình đi thôi anh!
Lan vừa nói vừa bước đi, nhưng Linh giữ tay cô ta lại:
– Nói, cô làm gì ở đây?
Lan đã tỏ ra bình tĩnh hơn, nhìn Linh đáp:
– Dì xuống thành phố đi làm. Chắc con cũng biết tình cảnh hiện nay của nhà họ Dương rồi chứ?
Linh gật đầu:
– Tôi vừa mới biết, và theo như sự biết đó thì cô đang đi làm thuê để trả nợ. Vậy cô làm gì thế?

Lan liếc người đàn ông:
– Thuê gì chứ? Cháu nói cái gì khó nghe thế?
Người đứng cạnh Lan thấy cô ta có vẻ lúng túng thì nhìn sang Linh:
– Cô gáι, tôi không rõ cô là ai, nhưng Lan là vợ sắp cưới của tôi, cô đang làm vợ tôi sợ đấy!
Linh cười nhạt:
– Vợ sắp cưới? Ông có biết pháp luật Việt Nam quy định hôn nhân một vợ một chồng không đấy? Cô ta đang là vợ người khác mà ông lại bảo sắp cưới ông? Hai người tính diễn kịch hả?
Người đàn ông cười lớn:
– Cô gáι trẻ, Lan và tôi đang hoàn toàn ᵭộc thân, có giấy tờ chứng nhận hẳn hoi. Vợ tôi mất lâu rồi, còn Lan cũng đã li hôn chồng cách đây một tháng, như vậy đã đủ ᵭộc thân chưa?
Linh trố mắt nhìn Lan:
– Li hôn? Cô và ba tôi li hôn rồi sao?

Lan gật đầu:
– Phải, giấy trắng mực đen dấu đỏ rõ ràng.
Lúc này, Linh nghĩ lại những lời nói và điệu bộ của ông Đạt ban trưa và vỡ lẽ ra mọi thứ. Chính Lan đã dựng lên cuộc mua bán đất để dụ dỗ ông Đạt cầm cố tài sản. Khi ôm trọn tất cả gia tài nhà họ Dương, Lan lại diễn màn kịch khóc lóc, xin xuống thành phố C làm thuê. Có thể cô ta đã dỗ ngon dỗ ngọt để ba cô thuận tình li hôn. Linh không rõ ông Đạt đã nghĩ gì khi kí đơn li hôn. Nhưng cô nghi ngờ có thể Lan sẽ chọn một ngành nghề chỉ tuyển người ᵭộc thân để khỏi vướng bận con cái. Đây là một chiêu thức mới của một số tú bà thời hiện đại đội lốt chủ doanh nghiệp, thành phố C lâu nay thường có một số công việc chọn nhân viên theo độ tuổi hoặc chuộng vẻ đẹp hình thể, yêu cầu ᵭộc thân… Lan đã lợi dụng điều này để lừa nhà chồng.
Linh nhìn người đàn bà trước mặt, kẻ đã chen chân vào gia đình cô, phá hoại hạnh phúc gia đình cô và giờ đây lại xem ba cô như một tờ giấy nháp sau khi cuỗm toàn bộ gia sản:
– Thì ra cô đã lừa ba tôi!

Lan mỉm cười ranh mãnh:
– Linh, chẳng ai lừa ai hết, mọi thứ đều là ʇ⚡︎ự nguyện. Ba cô ʇ⚡︎ự nguyện chọn tôi, ʇ⚡︎ự nguyện trao quyền quán xuyến nhà họ Dương cho tôi và cũng ʇ⚡︎ự nguyện li hôn, không ai ép cả. Khi hết duyên thì từ biệt nhau thôi, cô nghĩ một người như tôi chịu chui rúc trong nhà trọ ở cái xó xỉnh quê mùa kia sao? Lật bài nhé, là do lão ta ngu, ngu và dại gáι thì ʇ⚡︎ự chịu lấy. Thân là phụ nữ, tôi phải chọn điểm vững chắc để ʇ⚡︎ựa chứ!

Cô ta vừa nói vừa âu yếm nhìn sang người đàn ông bên cạnh. Ông ta lại thơm vào má Lan và cười:
– Cô gáι, hóa ra cô là con của chồng cũ Linh Lan. Được rồi, vậy thì chỉ là hiểu nhầm thôi. Vợ chồng là duyên phận, hết duyên thì dừng, chẳng ai nợ ai cả. Giờ phiền cô tránh đường, OK?
Linh nhếch môi:
– Vâng, chúc ông may mắn. Và ông nhớ giữ của cho kĩ nhé. Khi trao chìa khóa cho diều hâu thì mỏ của nó sẽ khoét sạch két sắt nhà ông đấy!
Linh nói xong thì quay lại xe và rời khỏi siêu thị. Người đàn ông nhìn sang Lan:
– Con bé nói gì thế nhỉ? Ai là diều hâu ở đây?

Giọng Lan ngọt như mía lùi:
– Ôi anh để ý nó làm gì, con riêng của chồng cũ em đấy nhưng thần kinh nó có vấn đề, hay nói nhảm nhí lắm, thế nên mẹ con nó mới bị tống ra khỏi nhà đấy ạ! Em mới thoát khỏi hang hùm, anh không thương hay sao mà còn nghi hoặc?
Người đàn ông kéo eo Lan về phía mình rồi cúi xuống hôn vào ռ.ɠ-ự.ɕ cô ta:
– Đâu có, anh thương mà!
Lan mỉm cười mãn nguyện đến nỗi hai mắt híp cả lại nên không để ý ánh mắt của gã kia đang đanh lại cùng nụ cười nửa miệng đầy bí ẩn…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất