Chạm tay vào hạnh phúc chương 29

Vũ Linh 390

Tác giả: An Yên

Trúc Linh trố mắt:
– Hả? Thế công của cả phòng mình thành công cốc ạ chị? Có cả bản lưu trong máy và bản tгêภ giấy mà chị?
Chị Hằng đưa tay lên miệng ra dấu im lặng:
– Suỵt! Mất hết!
Một cảm giác hẫng hụt dâng len trong lòng Trúc Linh. Công sức của cả phòng, ăn uống vội vã, dẹp mọi công việc cá nhân để hoàn thành, vậy mà… Có một chút như bất lực, cảm giác mọi thứ bị đổ xuống sông..

Đang thất thần suy nghĩ, Linh chợt nghe tiếng trợ lý Phương Nga vang lên:
– Mới ngày đầu tôi đi làm đã xảy ra chuyện chẳng hay ho gì. Hôm qua tôi đã giám sát công việc của mọi người, nhưng lại không ở lại sau cùng. Khi bản kế hoạch sắp hoàn thành tгêภ giấy, tôi ra về trước. Điều này mọi người đều rõ. Bây giờ ” một mất mười ngờ”, tôi xin hỏi ai là người đã lưu mọi thông tin vào máy và cất bản kế hoạch vào tủ?
Linh vội đứng lên:
– Dạ tôi ạ!
Phương Nga tiến lại gần cô, ánh mắt nhíu lại khi thấy chiếc nhẫn kim cương đeo tгêภ tay cô:
– Vậy ai là người cuối cùng ra khỏi phòng?

Trúc Linh thật thà:
– Dạ cũng là tôi ạ! Tôi đã kiểm tra bản lưu và cả tủ đựng hồ sơ mấy lần, kiểm tra cửa ra vào cẩn thận rồi mới về ạ!
Nga nhìn cô đầy nghi ngờ:
– Có ai làm chứng không?
Trúc Linh lắc đầu:
– Lúc đó mọi người mệt cả rồi, tôi bảo để tôi lưu và đóng cửa. À, trước cửa và trong phòng đều có camera, nó có thể làm chứng tôi đã kiểm tra mọi thứ cẩn thận rồi mới về ạ!
Nga gật đầu:

– Được, chúng ta sẽ cùng kiểm tra camera!
Trợ lý Nga vội bấm điện thoại gọi nhân viên kĩ thuật của Công ty đến phòng kinh doanh và yêu cầu kiểm tra đoạn camera tối qua.Nhân viên ấy thao tác tгêภ máy tính rồi chiếu lên màn hình lớn đoạn camera từ chín giờ tối qua, lúc Nga chào mọi người ra về. Tuy nhiên, khoảng năm phút cuối cùng, khi còn ba người trong đó có Linh và chị Hằng thì đoạn camera bỗng dưng bị lỗi. Nhân viên kĩ thuật cố gắng khắc phục mà không được. Đoạn lỗi kéo dài tới tận ba mươi phút, khi tín hiệu bình thường lại thì cửa phòng đã mở toang, giấy tờ tung tóe tгêภ sàn. Vậy là, từ chỗ chị Hằng cùng một nhân viên ra về, quá trình Linh sao lưu bản kế hoạch và đóng cửa ra về đều không thể xem được.

Trúc Linh nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt. Chuyện gì lạ vậy? Sao lỗi đúng lúc thế chứ? Cô không hiểu điều gì đang diễn ra. Khi màn hình tắt đi, Linh bắt gặp ánh mắt soi xét của Nga. Cô cố bình tĩnh và nói:
– Tôi không hiểu, sao lại vô lí vậy? Nó hỏng ngay đoạn tôi lưu tài liệu và khóa cửa.
Nga nhướn đôi mày cong cong:
– Là camera lỗi hay có người cố tình phá thì tôi không rõ. Nhưng mọi bằng chứng đang chống lại cô đấy. Người lưu tài liệu, người về cuối cùng cũng có thể chính là người đã ôm bản kế hoạch ra ngoài!
Trúc Linh xua tay:
– Không, tôi không bao giờ làm thế. Công ty này là nơi tôi làm việc và cống hiến, mọi người đều tốt với tôi, tại sao tôi lại phải làm cái trò thất đức đó. Tôi không có lí do làm việc đó.
Phương Nga lắc đầu:

– Cô Linh, con người ta có một thứ không có giới hạn, cô biết là gì không? Đó là lòng tham. Bản kế hoạch đó nếu lọt vào tay đối thủ của chúng ta thì toàn bộ chiến lược kinh doanh, việc ҳάc định thị trường, nội lực của công ty và cả phương hướng trong hợp đồng lần này đều lộ hết. Tôi nghĩ một người như cô đủ thông minh để hiểu tầm quan trọng của nó.
Linh lắc đầu:
– Không, tôi đã nguyện gắn bó với công ty này và chẳng ai lôi kéo được tôi phản lại Công ty cả!
Nga nhếch môi:
– Cái đó chỉ có cô và người hợp tác với cô biết chứ ai rõ đâu!
Linh nhíu mày:
– Trợ lý Nga, tôi không làm, sao cô cứ nhằm vào tôi thế? Bao nhiêu người khác sao cô không nghi ngờ?

Nga tức giận ᵭ.ậ..℘ bàn:
– Bây giờ tôi hỏi cô, nếu cô là tôi, nhân viên lưu hồ sơ cũng là người cuối cùng rời khỏi phòng, camera lại bị lỗi chính khúc đó, vậy theo cô, tôi nên nghĩ thế nào đây?
Không khí đang căng như dây đànf thì một giọng nói vang lên:
– Chào mọi người!
Cả phòng nhìn ra, giám đốc Trung vội vã bước vào:
– Tôi đã nghe trợ lý Hùng trình bày sự việc. Bây giờ, Trúc Linh đang ở trong diện tình nghi vì Linh về sau cùng, lại là người lưu bản kế hoạch vào máy cũng như cất vào tủ hồ sơ. Tôi đề nghị mọi người không bàn tán bởi nghi ngờ không có nghĩa là buộc Ϯộι, không có nghĩa là Linh làm việc đó. Em vào Công ty nửa năm rồi nhưng ai cũng ᵭάпҺ giá em là nhân viên có năng lực và nhiệt tình với công việc. Vì thế, khi mọi chuyện chưa rõ ràng, tôi không muốn chúng ta quá căng thẳng và nghi ngờ lẫn nhau.
Mọi người giãn cơ mặt trước những lời của giám đốc Trung. Thực ra, phòng kinh doanh rất đoàn kết và không ai nghĩ Trúc Linh làm việc đó bởi trong mắt mọi người, Linh là cô gáι thật thà và chăm chỉ. Không gian đang loãng ra được một chút, Nga nghiêm giọng:

– Thông thường, kẻ ác sẽ rải mật ngọt trước khi tung trái đắng!
Linh siết chặt hai bàn tay. Cô không hiểu vì sao chị Nga lại tỏ ra khắt khe với cô như vậy. Sự việc quả thực rất nghiêm trọng, nhưng cứ bình tĩnh tìm hiểu như Giám đốc Trung chẳng phải hay hơn sao? Chị ấy học ở nước ngoài về, lại mới vào công ty, cô tưởng chị ấy phải cư xử nhã nhặn mới đúng chứ? Vả lại, những lời chị Nga nói cứ như muốn trút hết lỗi lên đầu Linh. Nhưng lúc này, cô không có bất cứ một bằng chứng nào để biện minh cả, thật khó giải quyết!
Đang suy nghĩ mông lung, cô nghe giám đốc Trung gọi tên mình:

– Linh, em lên phòng gặp tôi!
Cô gật đầu rồi đi theo giám đốc. Nhưng chưa kịp ra khỏi phòng thì tiếng chị Nga vang lên:
– Giám đố Trung, tôi thực sự không nghĩ một Công ty lớn như thế này, trực thuộc Tập đoàn nông sản lớn nhất Việt Nam mà lại làm việc thiếu chuyên nghiệp như vậy! Mọi thứ rành rành ra đó, sao lại phải giải quyết riêng? Cần xử lý rõ ràng trước mặt mọi người để những kẻ có tư tưởng phản bội phải rút kinh nghiệm chứ?
Giám đốc Trung dừng chân và xoay người lại:
– Trợ lý Nga, tôi thấy cô hơi mất bình tĩnh rồi đấy. Cô có học ở đâu thì vẫn là người Việt Nam, cô nên hiểu người Việt luôn giải quyết mọi việc bằng cả lý lẫn tình. Nguyên tắc sẽ tạo ra tính kỉ luật, nhưng quá nguyên tắc trong một số trường hợp sẽ phản tác dụng đấy. Cô mới làm việc ở công ty hai ngày, làm sao hiểu hết được nhân viên? Nếu cô Linh gây ra chuyện đó cũng cần cách giải quyết êm đẹp, không nên làm gay gắt, vừa ảnh hưởng đến uy tín công ty lại vừa mất tình người.
Nga nhếch miệng cười:

– Có vẻ như ngoài quαп Һệ Giám đốc với nhân viên, Giám đốc Trung còn nhìn cô Linh đây bằng một tình cảm riêng tư khác? Tôi chưa thấy Giám đốc nào nặng tình như thế!
Trung cười:
– Vậy thì cô cứ cố trau dồi chuyên môn và làm tốt việc của mình ở đây, dần dần cô sẽ thấy giám đốc công ty này nặng tình với tất cả nhân viên. Nguyên tắc làm việc của tôi là sự nhiệt huyết, chăm chỉ sẽ được đền đáp xứng đáng không chỉ bằng tiền mà còn bằng niềm tin của Ban lãnh đạo công ty và đồng nghiệp. Công ty phải là ngôi nhà lớn chứ không phải nơi bóc lột sức lao động.
Rồi anh quay sang Linh:
– Linh, lên phòng tôi!

Linh líu ríu đi theo giám đốc Trung. Lên đến nơi, Trung chỉ chiếc ghế đối diện, ra hiệu cho Linh ngồi xuống rồi nói:
– Tôi không tin em làm việc đó, nhưng bây giờ đang là thời điểm ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ. Tôi nghĩ em nên tạm nghỉ ít ngày trong khi tôi điều tra vụ này.
Linh nhìn Giám đốc Trung:

– Cảm ơn sếp đã tin tôi. Tôi không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Vì hầu hết mọi người trong phòng kinh doanh đã có gia đình, hôm qua đã gần mười giờ, tôi chỉ có ý muốn mọi người về với gia đình thôi, cả trưa đã ở lại công ty rồi, một số bạn lại có hẹn nên tôi nhận nhiệm vụ lưu bản kế hoạch. Tôi không nghĩ có kẻ ăn cắp nó!
Trung gật đầu:
– Được rồi, em bình tĩnh đi! Việc các đối thủ ᵭάпҺ cắp bản kế hoạch kinh doanh không phải chưa từng xảy ra tгêภ thương trường, nhưng ở Công ty F thì đây là lần đầu. Kẻ này khá ϮιпҺ vi và rất hiểu chúng ta nên mới ngắt camera đúng vào thời điểm đó. Còn trợ lý Nga cũng quen với lối làm việc nhanh gọn ở nước ngoài nên nhìn chưa toàn diện. Thực ra, cô ấy có thể học cao nhưng chưa ɔ.ọ ჯ.áʈ nhiều, em đừng suy nghĩ.
Linh run run:
– Giám đốc… tôi… tôi không bị đuổi việc chỉ vì một việc mình không làm chứ ạ?
Trung lắc đầu và cười:
– Dĩ nhiên là không rồi. Tôi sẽ tìm hiểu việc này và chưa để côпg αп vào cuộc vội vì có thể khiến rút dây động rừng. Tôi nghĩ kẻ đó ở trong nội bộ công ty thôi, nhưng cần bí mật điều tra. Em nghỉ ngơi ít ngày để tránh người ta xì xào thôi, một nhân viên tốt như em, ai dại gì mà đuổi chứ!

Linh mỉm cười:
– Hi vọng Giám đốc sớm tìm ra kẻ đó để tôi sớm quay trở lại làm việc cùng mọi người ạ!
Trung gật đầu:
– Yên tâm đi, tôi luôn công bằng, em về nghỉ đi!
Linh xin phép giám đốc Trung rồi mở cửa đi ra ngoài. Gần về tới phòng kinh doanh, cô chợt thấy trợ lý Nga đang bước về phía mình. Vì không muốn đôi co nên Linh cúi chào và định bước tiếp. Nga chợt cười:
– Trúc Linh, không phải chị khắt khe với em, nhưng trong công việc, người ta phải dẹp tình riêng qua một bên. Em là tình mới của Bá Trọng, là người đến với cậu ấy sau chị, nên chị cũng đâu mong em gặp chuyện vì chị sợ Trọng lo lắng. Nhưng em thấy đấy, nhìn một cách khách quan thì chỉ em là người có khả năng nhất. Chị cũng mong người đó không phải em, bởi nếu em làm ra cái việc này thì chị xót cho Bá Trọng khi đã nhìn nhầm người.
Linh cảm thấy mặt mình đang nóng dần lên giữa trời đông, nhưng cô chỉ nói nhỏ nhẹ một câu:

– Cảm ơn chị đã nhắc nhở!
Linh rảo bước đi, còn Phương Nga dõi theo bóng dáng nhỏ bé của cô và nở một nụ cười nham hiểm…
Vừa về tới phòng, chị Hằng đã quay sang hỏi cô:
– Sếp Trung bảo sao em?
Linh nói qua về quyết định của Giám đốc Trung. Chị Hằng gật gù:
– Ừ, chả ai nghĩ em xấu đâu nhưng lúc nãy không ai có chứng cứ cả, trợ lý Nga lại cứng nhắc như muốn ép em nhận Ϯộι vậy. Chị thấy sếp Trung nói đúng đấy em, nghỉ ít hôm cho khỏe, sếp đã nói thế nghĩa là có cách giải quyết đấy, yên tâm đi!
Linh cũng lặng lẽ gật đầu rồi chào mọi người và ra về. Cô không gọi cho Bá Trọng vì sợ anh lo lắng, Linh ghé qua siêu thị mua ít đồ ăn rồi trở về phòng trọ. Mọi người đi làm, đi học hết, cô bước vào phòng rồi nằm phịch xuống giường, hai hàng nước mắt cố kìm nén từ khi gặp chuyện, giờ lăn dài tгêภ gò má xinh đẹp. Oan ức quá khiến cô không biết làm gì lúc này ngoài việc khóc một trận đã đời. Rồi Linh ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.

Đến khi cô nghe tiếng điện thoại reo vang mới giật mình tỉnh dậy. Linh nhíu mày nhìn màn hình điện thoại – là Bá Trọng. Cô hít một hơi sâu rồi lấy giọng vui vẻ nghe máy:
– Em đây ạ!
Bá Trọng mỉm cười:
– Vợ anh đang làm gì đấy? Ăn chưa em?
Linh ngồi dậy, ʇ⚡︎ựa lưng vào tường và nói:
– Em chưa ăn ạ. Mấy giờ rồi anh?

Bá Trọng giọng trách móc:
– Em làm gì mà không để ý cả thời gian vậy? Em đang ở đâu?
Linh nhanh trí nói:
– Dĩ nhiên là ở Công ty rồi ạ!

Bá Trọng nhíu mày:
– Vậy anh đưa em đi ăn nhé! Em xuống đi!

Chết rồi, sao dạo này anh bác sĩ rảnh thế nhỉ? Linh nhìn đồng hồ – đã mười một rưỡi rồi, chắc mọi người đã nghỉ ăn trưa rồi, cô không ở Công ty nên để ý gì đâu. Linh lắc đầu:
– Dạ thôi ạ, em ăn ở căng – tin rồi lên làm việc luôn ạ!

Bá Trọng lại nói:
– Vậy anh vào căng – tin ăn với em! Anh sợ ở đó có nhiều kẻ nhìn ngó em, mệt lắm!
Linh cười trước sự dí dỏm của anh:
– Thôi mà, tối gặp đi anh, cơm căng – tin anh ăn không quen đâu ạ!

Bá Trọng giọng chắc nịch:
– Ăn tốt!
Hết đường chối, cô không biết nói dối, trước anh lại càng không thể. Biết làm gì bây giờ đây? Chưa biết giải quyết thế nào thì cô nghe tiếng Bá Trọng:
– Em đang giấu anh chuyện gì sao?
Trúc Linh hỏi một câu chẳng cần nghĩ:
– Sao anh biết ạ?
Trọng mỉm cười:
– Em vừa nói đấy thôi! Đang ở phòng trọ đúng không?

Linh gật đầu:
– Dạ, tối qua có người ᵭάпҺ cắp bản kế hoạch kinh doanh, em là người về cuối cùng sau khi lưu vào máy, camera đoạn đó lại bị lỗi nên Giám đốc bảo em tạm nghỉ ít ngày để điều tra ạ!
Bá Trọng thở hắt ra một tiếng rồi nói:
– Anh đến ngay!
Linh chưa kịp ngăn thì anh đã tắt máy. Anh quá bận rộn rồi, cô không muốn anh lo lắng thêm cho cô nữa.
Tắt máy xong, Bá Trọng bấm cho một dãy số quen thuộc. Chỉ sau một tiếng chuông, phía bên kia đã nghe máy:
– Cậu chủ gọi tôi!
Trọng mấp máy môi:

– Tôi cho ông hai tiếng để tìm ra kẻ đã lấy cắp bản kế hoạch kinh doanh tối qua tại Công ty F. Nếu nó ngoan cố, tay nào cầm tài liệu thì chặt tay ấy!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất