Chạm tay vào hạnh phúc chương 25

Vũ Linh 414

Tác giả : An Yên

Khi gia đình họ Dương đã cun cút ra về, mấy người hành xóm mới bàn tán to hơn:

– Ôi trời, chắc gì đã là con lão Đạt. Nó có gan ςư-ớ.ק được chồng người ta thì mắc mớ gì không lang chạ chứ!

– Nhìn con đó lẳng lơ thế kia mà!

– May có anh kia quen giám đốc Ьệпh viện, nếu không phen này Ϯộι nghiệp cô Thảo ghê. Người hiền lành rồi cứ bị bọn nó lấn át, bỏ rồi cũng chả yên!

Thực ra, chả ai tin bà Thảo làm việc đó, nhưng họ cũng chỉ là nông dân thấp cổ bé họng, dù là thời hiện đại rồi nhưng cũng không thể giúp mẹ Linh minh oan trước nhà ông Đạt. Sáng nay nghe tiếng ồn ào, mấy bác lớn tuổi qua can ngăn nhưng bị mẹ con ông Đạt cҺửι tới tấp nên họ chỉ dám đứng ngoài và lo lắng. Nghe họ nói ra nói vào, bà Thảo chép miệng:

– Thôi chuyện qua rồi, kệ họ đi các bác ạ! Phiền các bác quá!

Trúc Linh mời mọi người vào uống nước nhưng trời cũng trưa rồi, bà con ai nấy vội vã ra về. Khi chỉ còn lại ba mẹ con và Bá Trọng, Linh quay sang anh:

– Bá Trọng, xin lỗi vì lần đầu về nhà em lại để anh chứng kiến chuyện không vui!

Bá Trọng xoa đầu cô:

– Ngốc, nhà em chả phải cũng là nhà anh sao?

Lúc này bà Thảo mới bối rối nhìn sang anh:

– Cậu này là…

Trúc Linh nhoẻn cười:

– Dạ đây là anh Bá Trọng, người yêu của con đó ạ! Anh ấy làm bác sĩ ở Bệnh viện Thiên Vĩ ạ!

Ánh mắt bà Thảo xen những tia ngạc nhiên lẫn ngại ngùng:

– Ồ, ra thế. Xin lỗi cậu, cậu về chơi mà…

Bá Trọng cười:

– Không sao đâu bác gáι, chuyện đó là bình thường thôi mà bác. Con yêu Linh, việc của Linh cũng là của con ạ. Bác đừng suy nghĩ gì hết nhé!

Nhìn chàng trai cao lớn, đẹp đẽ đứng cạnh con gáι mình, lòng bà Thảo ấm lên giữa trời đông. Vậy là con gáι bà trưởng thành thật rồi, biết chọn một chàng trai bản lĩnh vững vàng để yêu. Dù chưa hiểu gì về Bá Trọng, nhưng xem cách sứng xử vừa rồi của anh với gia đình họ Dương, bà Thảo biết đây không phải là người bình thường. Phải là một người có quyền và có bản lĩnh mới cứng cỏi đối đáp với nhà ông Đạt như thế. Tuy nhiên, lòng người mẹ đã đổ vỡ hôn nhân sau hơn hai mươi năm vun đắp, bà Thảo không thể tránh những âu lo. Trông cậu này sang trọng, lại đi chiếc ô tô đẹp như thế, chắc là gia thế tốt đẹp lắm, liệu rồi nhà họ có nhìn đến xó xỉnh nhà bà?

Bá Trọng đăm chiêu nhìn ánh mắt của mẹ Trúc Linh rồi bật cười xua tan không gian im ắng. Anh cầm lấy bàn tay chai sạn của người phụ nữ hiền lành:

– Bác gáι, bác đừng nghĩ gì cả. Linh đã gặp mẹ của con rồi và bà rất yêu thương em ấy. Hôn nhân là từ tình yêu và sự đồng cảm chứ không liên quan gì đến hoàn cảnh gia đình. Chúng con trưởng thành cả rồi, sẽ không khiến bác phiền lòng đâu ạ!

Bà Thảo ngỡ ngàng trước những câu nói đó, có vẻ chàng thanh niên này rất hiểu lẽ đời, chắc hẳn là người từng trải. Bà Thảo mỉm cười sau mấy phút căng thẳng:

– Ừ, thế mà con bé Linh chẳng nói trước với mẹ, chả chuẩn bị gì cả…

Linh ríu rít:

– Chúng con quen nhau một năm rồi, nhưng yêu thì mới đó mẹ. Con đã cho người ta về đâu mẹ, cứ đòi về bằng được cơ!

Mọi người cười nói vui vẻ. Đan Thư lên tiếng:

– Hóa ra đây là anh rể, chị Hai giỏi ghê, anh rể ngầu quá!

Trúc Linh chỉ vào em gáι:

– Bá Trọng, đây là…

Cô chưa nói dứt câu, anh đã ngắt lời:

– Là Đan Thư đúng không?

Thư cười:

– Anh rể biết hay vậy? À, chắc xem hình em tгêภ facebook của chị Linh đúng không ạ?

Bá Trọng lắc đầu:

– Cần gì, cứ thấy khẩu khí của em khi cãi nhau của bà ban nãy là biết em của Linh rồi!

Đan Thư rôm rả :

– Chuẩn ạ, lúc đó em tức điên ý!

Bà Thảo lên tiếng:

– Hai đứa này ở nhà là chí chóe cả ngày đó con. Con bé Linh nó bướng bỉnh, con gáι gì mà chẳng dịu dàng gì cả, con chắc mệt với nó đấy!

Bá Trọng bật cười:

– Không đâu ạ, con thích sự mạnh mẽ của Linh. Linh như thế sẽ bảo vệ được bản thân và những người thân yêu, không dễ bị ЬắϮ пα̣t bác ạ.

Rồi anh ngừng mấy giây như suy nghĩ điều gì rồi nói tiếp:

– Bác gáι, hay là bác chuyển xuống thành phố ở đi ạ! Việc nhà cửa bác không phải lo đâu, đằng nào thì kiếp này con cũng chỉ cưới Trúc Linh làm vợ. Em Thư sang năm sẽ vào Đại học, xuống đó chúng con có cơ hội chăm sóc bác hơn ạ, bác cũng đỡ phải giáp mặt nhà kia. Bác hiền lành thế này, em Thư đi học lỡ họ kiếm chuyện thì biết làm sao ạ!

Bà Thảo lắc đầu:

– Cảm ơn ý tốt của con, ông bà, bố mẹ bác đều ở đây, bác quen rồi. Còn bà con làng xóm bao nhiêu năm, còn ruộng vườn, bác túc tắc làm việc. Xuống thành phố chả có việc gì làm, bác buồn tay chân lắm con!

Hiểu những suy nghĩ của bà Thảo, Bá Trọng gật đầu:

– Con hiểu ạ, thực ra theo con nghĩ thì thời gian tới họ chả dám đến đây đâu, chỉ là con sợ Linh lo lắng thôi!

Rồi anh rút chiếc card visit đưa cho Đan Thư:

– Bé Thư, em cầm cái này, đây là số điện thoại và địa chỉ làm việc của anh. Nếu có vấn đề gì, em cứ gọi cho anh. Riêng nhà đó, dù không có mặt ở đây, anh cũng sẽ giải quyết trong ʋòпg năm phút.

Đan Thư cầm lấy rồi cất cẩn thận và cười:

– Em nhớ rồi anh rể!

Bá Trọng gật đầu rồi quay sang Linh:

– Em ra giúp anh đưa đồ vào nhé!

Ba anh em đi ra xe và chỉ một lát sau, hai chiếc bàn của nhà bà Thảo đã chật ních đồ. Bà ngạc nhiên:

– Trời, con làm gì mà mua nhiều thứ thế?

Bá Trọng vừa tiến lại trước bàn thờ ông bà ngoại Trúc Linh, dùng khăn mềm lau sạch những tàn hương vừa nói:

– Không có gì đâu bác ạ. Mùa đông nên con mua ít đồ cho bác và em, không biết có vừa không ạ. Có thêm một ít sách ôn thi cho bé Thư thôi ạ!

Nhìn Bá Trọng cẩn thận lau bàn thờ mà không cho mình nhúng tay vào, lòng Linh thấy ấm áp. Cô không nghĩ một người như anh lại để tâm đến mọi thứ, từ việc thiêng liêng đến việc nhỏ nhặt, từ đồ lễ thắp hương tới từng cuốn sách, tấm áo cho mẹ con cô như vậy.

Anh lau dọn xong thì cùng cô soạn lễ thắp hương cho ông bà ngoại. Thấy Bá Trọng chỉn chu đứng trước bàn thờ, Linh cũng làm theo. Cô nghe tiếng anh rất chân thành:

– Thưa ông bà ngoại, con là Trương Bá Trọng, người yêu của em Trúc Linh. Hôm nay, chúng con về đây thắp hương cho ông bà, cầu mong ông bà phù hộ cho gia đình Trúc Linh thật bình an và cả cho tình yêu của chúng con nữa ạ!

Trong ngôi nhà nhỏ, người đàn ông cao lớn làm mọi việc thật ʇ⚡︎ự nhiên khiến mẹ con bà Thảo cảm động. Bữa trưa hôm ấy lại rôm rả tiếng cười nói. Giữa mùa đông, ngọn lửa tình yêu thương ấm áp len lỏi trong trái tιм mỗi người.

Đầu giờ chiều, Linh tỉnh giấc sau khi tranh thủ nghỉ ngơi một chút, nhìn ra chiếc giường phía ngoài, cô không thấy Bá Trọng đâu cả nên trở dậy và đi ra sân. Chợt Linh nghe tiếng mẹ cô:

– Con trồng khéo quá! Bác cứ nghĩ bác sĩ chỉ biết cầm dao mổ thôi đấy!

Linh chạy ra phía sau vườn. Đập vào mắt cô là hình ảnh Bá Trọng đang cùng mẹ cô trồng mấy cây chuối. Anh mặc bộ đồ thể thao ở nhà và đang thoăn thoắt đào đất trồng cây. Cô trố mắt:

– Ồ, gì thế này? Thiếu gia nhà họ Trương tính làm vườn hả?

Bá Trọng quay lại mỉm cười:

– Ừ, anh phải biết trồng cây, sau này về già còn trồng hoa cho em ngắm và cây ăn quả cho con cháu chúng mình về ăn!

Trúc Linh thoáng đỏ mặt:

– Cái miệng vừa vừa thôi nha!

Bá Trọng lắc đầu:

– Không được, anh phải trau dồi vốn ngôn từ để còn cãi nhau với em nữa !

Bà Thảo nhìn một màn trước mắt, trong lòng ánh lên những tia vui vẻ. Bá Trọng trồng xong mấy gốc chuối thì rút điện thoại gọi cho ai đó:

– A lô, tôi là Bá Trọng lúc trưa có nhắn tin cho anh đấy. Giờ anh rảnh không, tới nhà cô Thảo ở xã Y xem giúp tôi nhé!

Chờ anh tắt máy, Linh tò mò hỏi:

– Gì vậy anh?

Bá Trọng quay sang cô:

– À, lúc trưa anh thấy mái ngói này lâu quá rồi. Mùa đông ở vùng này vừa rét lại mưa bão và gió lạnh nên không an toàn cho mẹ. Anh liên hệ bên xây dựng đến dỡ mái này đi và thay lại mái khác cho chắc chắn.

Trúc Linh há hốc miệng:

– Cả trưa anh không ngủ sao? Mà anh biết ai làm xây dựng vùng này mà gọi?

Bá Trọng cười:

– Anh có ngủ mà, chỉ là dậy trước em chút thôi. Anh không quen ở đây, nếu gọi từ thành phố lên thì hơi xa, việc vận chuyển vật liệu sẽ khó khăn nên anh hỏi ông Chủ tịch huyện, ông ấy kiếm người giúp anh!

Bà Thảo xua tay:

– Trời, thôi con ạ, việc này…

Bá Trọng nhìn bà:

– Bác gáι, con làm với tư cách con rể lo cho mẹ vợ, bác đừng suy nghĩ gì cả. Họ đến đây làm, nếu bác rảnh thì nấu giúp họ ấm nước mà bận thì không sao vì con khoán trắng cho họ cả rồi, bác không phải lo gì hết!

Khoảng mười lăm phút sau, có một người đi ô tô đến. Anh ấy dừng sau xe của Trọng và bước vào. Bá Trọng bắt tay người đó và nói:

– Như tôi đã trao đổi qua với anh lúc trưa đấy. Hiện tại, tôi cần bên anh dỡ hết ngói đi và đóng trần rồi thay mái khác chắc chắn hơn, tránh gió lùa vào mùa đông. Vì giờ gần Tết, lại mùa mưa gió nên chỉ làm vậy. Qua tháng giêng, tôi sẽ chọn ngày đẹp để xây lại nhà mới. Bản thiết kế tôi gửi anh lúc trưa, anh xem cần chỉnh sửa gì không, yêu cầu của tôi là mát mẻ về mùa hè và ấm áp về mùa đông. Tất cả mọi việc anh cứ trao đổi với tôi nhé, cứ làm những gì tốt nhất là được, vì tôi không ở đây thường xuyên, mẹ và em tôi lại không rành mảng này!

Người đàn ông kia cười:

– Anh yên tâm đi, Chủ tịch huyện đã lên tiếng thì anh không phải lo!

Mẹ con bà Thảo ngạc nhiên đến mức cứ đứng ngơ ra nhìn Trọng và người đàn ông đó trao đổi. Khoảng ba mươi phút xem xét, người đó hẹn sáng ngày mai sẽ bắt đầu công việc rồi chào gia đình bà Thảo ra về. Lúc này, mẹ Trúc Linh mới hỏi Trọng:

– Bá Trọng, sao con định…

Bá Trọng quay sang, anh lại nắm lấy bàn tay gầy guộc của bà:

– Cho con được gọi bác là mẹ. Con biết nếu con nói ra những điều định làm, mẹ sẽ không đồng ý vì đây là lần đầu con về đây, mẹ chưa hiểu về con. Cho nên con đành ” tiền trảm hậu tấu”, mẹ đừng giận con. Mẹ đã sinh ra và nuôi em Linh, cho con được yêu em ấy, những gì con làm chưa thấm vào đâu so với những điều đó ạ!

Bà Thảo bỗng thấy khóe mắt mình cay cay. Có lẽ con gáι bà đã thiệt thòi quá nhiều nên ông Trời đã ban cho nó người đàn ông tốt. Chẳng phải vì những thứ anh mua cho bà, càng không phải vì những việc mà anh đã làm cho mẹ con bà, mà do những lời nói chân thành, những suy nghĩ thấu đáo của người thanh niên ấy khiến bà tin tưởng. Đã từng làm dâu nhà giàu bà hiểu những trở ngại trong kiểu hôn nhân không cân xứng. Nhưng Bá Trọng lại tỏ ra rất thấu hiểu gia cảnh nhà bà, hiểu một cách tường tận khiến bà tin Trọng yêu con bà chân thành. Lòng người mẹ hiền bớt đi chút lo âu cho đứa con gáι bé nhỏ…

Chiều hôm đó, bà Thảo giục hai con gáι nấu cơm sớm hơn để Trọng và Linh ăn tối rồi mới xuống thành phố. Vì sẵn ô tô của anh nên đi muộn một chút cũng không đáng lo ngại. Những tia nắng hiếm hoi của mùa đông đã tắt, ánh đèn trong mỗi ngôi nhà được thắp lên. Trong ngôi nhà nhỏ ở cuối làng vẫn vang lên tiếng cười đùa vui vẻ. Ngoài kia, màn đêm buông xuống, Bá trọng và Trúc Linh tạm biệt mẹ con bà Thảo để về lại thành phố. Dù lần ra mắt gia đình nhà vợ của anh chàng bác sĩ điển trai có đụng độ với nhà họ Dương, nhưng kì thực, chính những điều đó khiến anh càng thêm yêu thương người con gáι nhỏ bé của mình..

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất