Chạm tay vào hạnh phúc chương 24

Vũ Linh 595

Tác giả: An Yên

Bá Trọng nãy giờ đứng ở cửa dõi theo câu chuyện, giờ mới lên tiếng. Bà nội Trúc Linh lúc này mới để ý một người đàn ông cao lớn đang đứng phía sau cô. Bà ta nhếch mép:

– Cậu là ai? Đây là chuyện gia đình tôi, cậu chen vào làm quái gì?

Bá Trọng nhướn đôi mày rậm:

– Chuyện nhà bà? Theo tôi biết thì cô Thảo đã li hôn với con trai bà, ʇ⚡︎ự nhiên mẹ con bà kéo người đến đây, vậy mà giờ bảo chuyện nhà mình là sao?

Bà nội cô chỉ tay vào mặt Trọng:

– Cậu không liên quan, cút ra ngoài!

Bá Trọng kéo một chiếc ghế lại, ấn Trúc Linh ngồi xuống rồi nói:

– Tôi thích liên quan đấy, được không?

Rồi anh quay sang Lan:

– Cô nói là bị sẩy thai đúng không?

Lan nức nở, mặt tái dần đi khi nhìn thấy khẩu khí của Trọng:

– Vâng… tôi.. tôi…bị sẩy thai…

Bá Trọng lấy thêm chiếc ghế ngồi xuống trước mặt Lan:

– Đưa tay đây, tôi bắt mạch!

Ông Đạt trừng mắt:

– Cậu biết quái gì về y học mà dám chạm vào tay vợ tôi?

Trọng cười:

– Tôi chả biết gì về y học cả, chỉ từng học Y chín năm ở Pháp thôi !

Lan xua tay mù mịt, giọng lắp bắp:

– Không…không cần đâu, tôi…không muốn nhắc lại chuyện này nữa…

Rồi cô ta quay sang níu áo ông Đạt:

– Mình về thôi anh ơi, em sợ họ quá rồi, khéo họ hại cả nhà mình đấy anh!

Ông Đạt giọng bực dọc:

– Em sợ quái gì? Ở cái làng này, ai dám đụng đến nhà họ Dương chứ? Em cứ đưa tay cho anh ta bắt mạch xem nào!

Lan khóc to:

– Trời ơi là trời, con tôi mất rồi, mọi người để nó yên được không? Đừng đào bới lên nữa, tôi xin mấy người đấy!

Cô ta vừa khóc vừa đấm ռ.ɠ-ự.ɕ thùm thụp, ông Đạt vỗ vỗ lưng vợ:

– Được rồi, anh thương, nín đi, không nhắc nữa là được chứ gì?

Bà Thảo lặng người đi. Hơn hai mươi năm làm vợ ông Đạt, có bao giờ ông vỗ về bà bằng những câu nhẹ nhàng như thế. Mấy tháng đầu ông còn tếu táo vui vẻ, từ khi biết bà mang thai Trúc Linh thì ông lạnh nhạt dần rồi sang gắt gỏng. Ngày Linh và Thư còn bé đã chứng kiến bao lần ba cҺửι bới, ᵭάпҺ ᵭ.ậ..℘ mẹ sau khi uống ɾượu về, bị bạn bè chế giễu là không có người chống gậy.

Những trận đòn thừa sống thiếu ૮.ɦ.ế.ƭ mà mẹ hứng chịu, ba ᵭάпҺ, bà nội cҺửι… kí ức đó mỗi lần nhớ tới Linh lại rơi nước mắt. Giờ nghe những lời ông Đạt vỗ về vợ, Linh thấy lợm giọng còn bà Thảo dù không đau đớn nhưng thấy kiếp người sao bạc bẽo. Cùng là phận phụ nữ mà người thì được cưng chiều, kẻ lại bị hắt hủi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, may mắn cho bà rằng đã thoát khỏi đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌 ấy, may mắn cho bà là hai cô con gáι rất giỏi giang, bản lĩnh. Cuộc đời bà giờ chỉ cần vậy thôi.

Nhìn màn ôm ấp trước mắt, Trúc Linh mỉa mai:

– Cô thôi cái điệu khóc mưa dầm sùi sụt ấy đi, ở đây không có nhu cầu xem kịch!

Lan kéo tay ông Đạt:

– Về thôi anh!

Rồi cô ta quay sang mẹ chồng:

– Mẹ ơi, người ta đã như thế thì thôi mẹ ạ, đừng làm lớn chuyện nữa, để bé yên mẹ ạ. Nếu còn cơ hội có thai, con sẽ cố gắng giữ gìn ạ!

Cô ta đứng bật dậy định bước đi nhưng Bá Trọng lên tiếng:

– Không ai được ra khỏi đây khi chưa rõ sự việc!

Bà nội Linh cười phá lên:

– Này cậu, tôi chả biết cậu là đứa quái quỷ nào, nhưng tôi nhắc lại, cậu không rõ chuyện thì im miệng ngay! Con dâu tôi hiền nên mới bỏ qua, chứ tôi thì không nhé!

Bá Trọng không thèm đáp lại lời bà ta mà quay Linh:

– Em ra bảo bà con vào sân đứng, đừng ngó nghiêng ngoài đó, anh sẽ giải quyết!

Linh cũng răm rắp làm theo. Chỉ mấy phút sau, khoảnh sân nhà cô đã lố nhố người đứng ngồi. Ở trong nhà, Bá Trọng hỏi Lan:

– Cô sẩy thai cách đây bao lâu? Siêu âm ở Ьệпh viện hay phòng khám nào?

Lan sụt sịt:

– Tôi đã bảo là không truy cứu nữa!

Trọng đanh giọng:

– Không được! Đây là vấn đề danh dự. Cô Thảo là một con người chứ đâu phải cái gì mà ai muốn nói sao thì nói? Nếu cô ấy sai, tôi sẽ đứng ra đền bù cho cô, thậm chí thích kiện lên cấp nào tôi cũng chiều. Còn ngược lại, nếu cô ấy bị oan thì đề nghị gia đình cô phải tạ Ϯộι trước gia đình cô Thảo vì vu oan cho họ, tạ Ϯộι trước xóm làng vì gâγ ɾốι trật ʇ⚡︎ự trị an và cô Thảo sẽ đưa ra hình phạt. Đồng ý không?

Ông Đạt gật đầu:

– Được! Cây ngay không sợ ૮.ɦ.ế.ƭ đứng. Vợ tôi sẩy cách đây một tháng, siêu âm ở Ьệпh viện huyện, bác sĩ giỏi hẳn hoi.

Trọng nhíu mày:

– Cho hỏi bác sĩ nào đã siêu âm cho vợ ông?

Ông Đạt chau mày một giây rồi nói:

– Bác sĩ Cẩn, phó khoa Sản Bệnh viện Huyện!

Bá Trọng buông một tiếng:

– Được!

Rồi anh rút điện thoại ra bấm một dãy số và mở loa to cho mọi người cùng nghe. Sau một hồi chuông, đầu bên kia vang lên một giọng nam:

– Bác sĩ Bá Trọng, hôm nay đẹp trời hay sao mà rồng lại gọi cho tôm thế này?

Trọng mỉm cười:

– Mấy máy móc lần trước Bệnh viện Thiên Vĩ gửi tặng, bên ông vẫn dùng tốt chứ?

Người kia cười vui vẻ:

– Cảm ơn anh hỏi thăm, chúng tôi may mắn được Bệnh viện Thiên Vĩ ưu ái hỗ trợ thêm máy siêu âm và máy thở, công tác cấp cứu Ьệпh nhân thuận lợi hơn rất nhiều ạ. Tôi thân là Giám đốc Bệnh viện huyện thực sự chỉ biết nói cảm ơn các anh. Thế ra anh gọi để hỏi việc đó sao?

Trọng lắc đầu:

– Không, tôi có việc cần nhờ ông giúp!

Giám đốc Bệnh viện huyện cười:

– Ồ, anh nói đi, việc gì nằm trong phạm vi của tôi, tôi sẽ giải quyết ngay!

Bá Trọng nhàn nhã ngả người ra ghế và nói:

– Cách đây khoảng một tháng, có một Ьệпh nhân tên là Chu Linh Lan, người ở xã Y tới Bệnh viện Huyện siêu âm thai và được bác sĩ Cẩn ở khoa sản chẩn đoán là hư thai. Tôi muốn nhờ ông kiểm tra giúp tôi nguyên nhân sẩy thai là gì. Việc này có nằm trong phạm vi của ông không?

Giám đốc cười:

– À, đơn giản mà. Anh cho tôi mười phút nhé. Gặp bác sĩ không khó, nhưng để tìm lại hồ sơ thì cần chút thời gian!

Bá Trọng gật đầu:

– Được! Nhưng tôi cần chính ҳάc. Còn nếu ông thấy cái ghế Giám đốc Bệnh viện huyện ngồi hơi lâu rồi thì cứ nói để tôi biết!

Giám đốc Bệnh viện lau mồ hôi tгêภ trán dù đang giữa mùa đông:

– Anh yên tâm, tôi sẽ làm minh bạch!

Tắt điện thoại, anh quay sang ông Đạt:

– Mười phút nữa sẽ có câu trả lời!

Ba của Trúc Linh nãy giờ mắt tròn mắt dẹt, còn Lan thì tái mét mặt, thất thần nhìn Bá Trọng rồi quay sang ông Đạt:

– Anh… anh không nghe em sao? Con trai chúng ta không còn nữa, cớ gì anh phải đào bới lên? Anh muốn em đau khổ đến trầm cảm mà ૮.ɦ.ế.ƭ mới hài lòng sao? Hay anh còn lưu luyến chị Thảo nên bênh vực chị ấy?

Ông Đạt gắt nhẹ:

– Vớ vẩn! Anh đã cưới em thì còn lưu luyến cái gì nữa? Anh muốn đòi lại công bằng cho em và con chúng ta mà!

Bà nội Linh cũng nói vào:

– Đúng đấy Lan, cứ để mẹ đòi công bằng cho con và cháu đích tôn, không sao cả! Con cứ bình tĩnh ngồi đó!

Đúng mười phút sau, điện thoại Bá Trọng vang lên. Anh vội bấm nghe và vẫn không quên bật loa:

– Tôi nghe!

Giám đốc Bệnh viện huyện nói nhanh:

– Vâng, tôi đã tìm hiểu rồi, thực ra chuyện này hơi tế nhị…nên mong anh giữ kín nhé!

Bá Trọng gật đầu:

– Được!

Ông Giám đốc trình bày:

– Anh cũng biết là các Bệnh viện không được quyền cung cấp giới tính thai nhi, tránh trường hợp nhiều nơi tư tưởng phong kiến, biết giới tính nữ là bỏ nên Bộ Y tế đã ra quy định tгêภ. Cô Lan này là chỗ thân quen với bác sĩ Cẩn nên cũng có hỏi kín bác sĩ về giới tính bé khi thai nhi được hơn mười ba tuần tuổi. Sau khi biết là con gáι thì cô ấy yêu cầu ℘.ɧ.áI.Շ.ɧ.λ.ɩ. Vì tuổi cô này cũng không ít nữa nên bác sĩ đã khuyên răn nhưng cô Lan một mực đòi phá.

Cô ta khóc lóc bảo gia đình nhà chồng rất cổ hủ, gia trưởng và ᵭộc ác, nếu biết mang thai con gáι thì họ sẽ ﻮ.เ.+ế+..Ŧ cả mẹ lẫn con. Vì là chỗ quen biết nên bác sĩ Cẩn trực tiếp phẫu thuật lấy thai ra cho cô ấy và có cẩn thận siêu âm lại, viết kết quả là không còn túi thai trong ʇ⚡︎ử cung để nhà chồng cô ấy tin là sẩy thai. Anh nhớ giữ kín giúp tôi, lộ ra thì không chỉ Bệnh viện mất đi một bác sĩ giỏi mà đến chức Giám đốc của tôi cũng khó giữ!

Bá Trọng cười nhạt:

– Ông yên tâm, Bá Trọng tôi đã nói là giữ lời. Phiền ông gửi qua mail giúp tôi toàn bộ giấy tờ liên quan có dấu đỏ nhé!

Sau khi nhận được lời đồng ý của vị Giám đốc, Bá Trọng tắt máy và quét ánh mắt một lượt khiến Lan rét run. Bà nội Linh và ông Đạt há hốc miệng không nói nổi câu gì. Bà giúp việc nãy giờ mặt tái mét, cắt không ra giọt ɱ.á.-ύ. Bá Trọng lạnh giọng:

– Giờ ông muốn kiện lên cấp nào? Tôi chiều hết!

Mẹ ông Đạt mãi một lúc sau mới lắp bắp:

– Lan… Lan…những gì cậu này vừa nói … là thật sao?

Lan vội qùγ rạp xuống:

– Mẹ ơi, con xin mẹ, con lạy mẹ, mẹ tha cho con. Con biết mẹ mong ngóng cháu đích tôn, nếu con lại sinh con gáι, con sợ sẽ bị hắt hủi như chị Thảo. Con yêu anh Đạt lắm, con thương mẹ nữa, sợ mẹ buồn phiền mà ốm ra…

Ông Đạt sững sờ giây lát rồi nói:

– Nhưng đứa đầu không được thì mình chờ đứa sau, giờ y học tiến bộ, có thể can thiệp mà em? Sao em nỡ ﻮ.เ.+ế+..Ŧ con?

Mẹ chồng của Lan cũng lên tiếng:

– Đúng là nhà họ Dương cần con trai nối dõi, nhưng có bắt buộc phải là đứa đầu tiên đâu? Vả lại, làm gì mà cô nói với bác sĩ là nếu không có con trai thì nhà chồng ﻮ.เ.+ế+..Ŧ cả mẹ lẫn con? Nhà họ Dương bao đời nay không một tiếng nhơ, có làm việc thất đức bao giờ đâu? Vả lại, con Thảo là do thằng Đạt không nghe lời can ngăn từ đầu của mẹ. Nó đâu ngang hàng với cô được?

Lan qùγ lết lại ôm chân mẹ chồng:

– Con xin mẹ, con sai rồi, sai nhiều lắm. Mẹ tha cho con, con không dám làm điều dại nữa…

Bà nội Linh suy tính giây lát rồi gật đầu:

– Đứng dậy đi, mới sa sẩy đừng qùγ, họ nhìn vào lại nghĩ nhà họ Dương ᵭộc ác. Kể ra, con là đứa biết điều, nhìn con sắm sanh quà cho mọi người là ta hiểu con thương mẹ yêu chồng rồi. Lần này con dại nên ta tha, nhưng không có lần sau. Nhà họ Dương danh gia vọng tộc, không được làm việc bất nhân nghe chưa? Thôi, đi về!

Bà nói xong thì vẫy ông Đạt. Bà giúp việc nãy giờ qùγ dưới đất với Lan vội đỡ cô ta dậy. Ông Đạt đứng dậy nói:

– Thôi,đi về!

Nhưng họ chưa kịp bước thì một giọng nói vang lên:

– Khoan! Đến thì dễ nhưng đi hơi khó đây!

Bà nội Linh nghe thấy giọng Bá Trọng thì cúi đầu bối rối:

– Cậu thông cảm, tôi không biết cơ sự như thế nên lỡ trách oan cậu!

Bá Trọng đứng dậy, tiến tới trước mặt bà ta:

– Tôi không cần bà xin lỗi, nhưng cả nhà bà kéo tới đây làm loạn, ʋu ҟҺốпg cho cô Thảo ﻮ.เ.+ế+..Ŧ đứa bé vì tư thù, có tất cả bà con ở đây làm chứng, giờ muốn đi là đi sao? Tôi đã bảo rồi, nếu các người sai thì cúi đầu tạ Ϯộι với cô Thảo và toàn thể dân làng. Nếu không, đừng trách tôi ác!

Lan đứng dậy, cúi gằm mặt lí nhí:

– Chị Thảo, em sai rồi, em dại dột đổ oan cho chị vì em sợ bị đuổi đi nên mới bảo bác giúp việc làm trò tệ hại đó. Em xin chị tha cho em!

Cô ta nói xong thì lén nhìn Bá Trọng, thấy anh vẫn đứng thẳng tắp, khuôn mặt tỏ thái độ chưa hài lòng. Bà nội Trúc Linh cũng bối rối xoa hai tay vào nhau:

– Cô Thảo, mong cô nể tình trước đây là người một nhà mà tha cho nó. Tôi với thằng Đạt chẳng qua cũng nghe lại lời con dâu, nó còn dại nên có gì mong cô bỏ qua cho!

Bà Thảo đứng dậy và nói:

– Tôi cứ nghĩ mẹ con tôi ra khỏi cái nhà đó là sẽ được yên thân, tôi không hiểu sao các người kiếm chuyện với chúng tôi làm gì. Cô Lan là người thành phố, kém tôi có mấy tuổi thôi, lại làm kinh doanh, hiểu nhiều biết rộng sao gọi là dại dột được? Nhưng thôi, từ giờ mấy người đừng tới kiếm mẹ con tôi, vậy là được!

Nói rồi, bà khoát tay ra hiệu cho mấy người nhà họ Dương rời đi. Hàng xóm nãy giờ vẫn bàn tán xôn xao ngoài sân. Bá Trọng quả là người ϮιпҺ tường khi bảo Linh kéo toàn bộ hàng xóm vào tận nơi để chứng kiến. Phen này, cái mặt của nhà họ Dương thành mặt mo!

Thấy bà Thảo quay lưng, bà nội Trúc Linh đá mắt cho con trai và con dâu cùng người giúp việc đi ra ngoài. Ông Đạt bối rối quay sang Trọng:

– Cậu là…

Bá Trọng đanh giọng:

– Biến! Tôi là ai không liên quan gì tới nhà ông! Từ nay, nếu các người còn dám bén mảng tới đây, thì ҳάc định mấy cửa hàng kinh doanh quèn của ông cùng cái danh hão của nhà họ Dương tan thành khói đấy!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất