Chạm tay vào hạnh phúc chương 19

Vũ Linh 693

Tác giả : An Yên

Trúc Linh nhìn người phụ nữ đài các trước mặt, chả biết trả lời thế nào. Cả hai cứ đứng nhìm nhau đến mấy giây, cuối cùng, cô lắp bắp:

– Dạ chào cô ạ, cháu… cháu…

Người phụ nữ nhíu mày:

– Cô làm sao mà run rẩy thế kia? Tôi đã làm gì cô đâu?

Linh nghe thế lại càng tỏ ra lúng túng, đến nỗi cô chả nhớ nổi cái việc đơn giản nhất là mời khách vào nhà. Hai tay cô bấu vào nhau đến đỏ ửng, rồi thấy tay chân như thừa thãi cả, cô giữ chặt chiếc tạp dề đang đeo tгêภ người. Người phụ nữ rất sang trong, toàn thân toát lên một vẻ quyền quý. Nhưng Linh vẫn cảm nhận có nét gì đó quen quen, dường như cô đã gặp người này ở đâu rồi thì phải. Nhưng giờ phút này run quá, Linh đâu nhớ ra cái gì nữa. Đến cuối cùng, vẫn là người phụ nữ lên tiếng:

– Bá Trọng đâu?

Bà vừa nói vừa đưa cặp mắt sắc sảo liếc vào phía trong, Linh ngơ ngác:

– Dạ… cô biết anh Trọng ạ?

Người đứng trước mặt Linh gật đầu:

– Dĩ nhiên!

Rồi bà nhìn Linh một lượt từ tгêภ xuống dưới với ánh mắt thăm dò. Người đó ” à ” lên một tiếng rồi nói:

– Chắc Bá Trọng thuê cô tới dọn dẹp cuối tuần đúng không?

Lần đầu tiên trong Linh thấy cái ngoại hình cùng cách ăn mặc quan trọng đến thế. Sáng nay cô vẫn theo phong cách cũ , áo sơ mi cùng quần âu giản dị. Cô thích mặc như thế, vừa thoải mái lại lịch sự, vả lại ai cũng khen lối ăn vận này tôn thêm dáng người cao ráo của cô. Nhưng giờ đây, dường như nó trở nên quê mùa trước người phụ nữ quý phái kia. Thảo nào cô ấy nghĩ Linh là người giúp việc theo giờ cũng phải. Linh còn chưa kịp trả lời, người đó lại hỏi:

– Cô đang là sinh viên hả?

Linh vội xua tay:

– Dạ không ạ, cháu đi làm rồi ạ. Hôm nay thứ bảy, anh Trọng…

Lời cô chưa dứt, người phụ nữ lên tiếng:

– Tôi hiểu rồi, cô làm thêm ngoài giờ đúng không? Cũng tốt, lao động là vinh quang mà. Tôi vào được chứ?

Lúc này Linh mới ngớ người ra. Nãy giờ cô vẫn đứng ngay cửa ra vào và để khách đứng đến mỏi cả chân ở bên ngoài. Linh vội nép sang một bên và nói:

– Cháu xin lỗi ạ, vì cháu mới tới đây lần đầu, chưa gặp cô bao giờ nên hơi bất ngờ ạ. Mời cô vào ạ!

Người đó bước vào, quan sát căn hộ một lượt. Bà có vẻ hài lòng với không gian sống của Bá Trọng rồi lặp lại câu ban nãy:

– Bá Trọng đâu?

Linh lúc này đã bình tĩnh hơn, vội rót nước mời bà và nói:

– Dạ, anh Bá Trọng có cuộc họp đột xuất ở Bệnh viện, chắc anh ấy sắp về rồi đấy ạ. Cháu mời cô uống nước ạ!

Người phụ nữ gật đầu rồi nhìn Linh:

– Cô làm việc ở đâu? Mà sao trông cô sợ sệt vậy, tôi có làm gì đâu? Ngồi xuống đi!

Linh nhẹ nhàng ngồi đối diện bà và nói :

– Dạ cháu làm ở phòng kinh doanh Công ty F ạ!

Người phụ nữ chằm chặp nhìn Linh như để quan sát kĩ lưỡng hơn rồi gật đầu:

– Ừ, lương thấp quá không đủ chi tiêu hay sao mà lại đi làm thêm thế này?

Trúc Linh lại bấu chặt tay vào nhau, chưa bao giờ cô thấy thiếu ʇ⚡︎ự tin đến thế. Cô chẳng biết người trước mặt là ai, nếu cô giới thiệu mình là người yêu Bá Trọng, liệu họ có tin không? Dù chưa rõ về gia cảnh của anh, nhưng cô chắc chắn anh có một gia thế tốt đẹp và cao quý, không nghèo khổ như cô. Nhìn cách anh sống, cách mọi người trọng vọng anh, cô hiểu điều đó. Nếu người ngồi trước mặt cô là chỗ quen thân với anh, nhìn cô trong bộ dạng này, bà ấy có khinh anh yêu một cô gáι quê mùa không?

Đang suy nghĩ mông lung, Linh giật mình khi người đối diện lên tiếng:

– Có gì khó nói sao?

Linh nhìn người phụ nữ ấy, rồi lặng lẽ lắc đầu:

– Dạ không ạ, lương không thấp so với một sinh viên mới ra trường như cháu ạ!

Cô ấy đang định hỏi tiếp điều gì đó thì cάпh cửa bật mở, Bá Trọng vừa khép cửa lại vừa gọi:

– Trúc Linh!

Nhưng chỉ một giây sau, ánh mắt anh lóe lên những tia ngạc nhiên vui vẻ khi thấy người phụ nữ ngồi vắt chéo chân tгêภ ghế:

– Mẹ!

Hả? Đây là mẹ anh sao? Ánh mắt Linh kinh ngạc tột độ. Nãy giờ cô đang nói chuyện với mẹ Bá Trọng ư? Mẹ chồng tương lai đây sao? Thảo nào cô thấy quen quen, Bá Trọng có đôi mắt y hệt mẹ. Vả lại, ban nãy dọn dẹp căn hộ, cô thấy bức ảnh gia đình anh chụp cùng một người đàn ông toát lên vẻ nghiêm nghị nhưng hiền lành và một người phụ nữ sang trọng. Cô đoán đó là bố mẹ anh, giờ ngẫm lại thì quả không sai, người đang ngồi trước mặt cô chính là người trong bức ảnh. Trúc Linh ngơ ngác, không biết làm thế nào, chẳng mở nổi miệng, cứ hết nhìn Bá Trọng lại sang nhìn mẹ anh. Trọng vẫn cười:

– Mẹ đến sao không báo với con một tiếng!

Bà Minh Châu – mẹ Bá Trọng nhìn con trai một lượt rồi nói:

– Mẹ phải đến bất ngờ mới biết được một số chuyện hệ trọng mà con tính giấu nhẹm đi chứ?

Chết rồi, lịch sử chắc chưa ghi nhận lần ra mắt mẹ chồng nào thảm như Trúc Linh. Người ta ra mắt thì quần là áo lượt, nói năng nho nhã, đâu như cô ăn vận bình thường, lại còn đeo tạp dề, ăn nói lắp ba lắp bắp như người giúp việc ngại giao tiếp. Lúc này, Linh chỉ muốn sàn nhà nứt ra một cái lỗ để cô chui xuống cho xong. Bá Trọng ngồi xuống cạnh cô, nhìn biểu hiện của Linh thì phì cười:

– Em làm sao thế? Đây là mẹ anh, cũng là mẹ chồng tương lai của em, tên là Minh Châu!

Trúc Linh giật mình, vội đứng dậy cúi chào:

– Cháu xin lỗi cô, cháu không biết cô là mẹ anh Bá Trọng, cháu thất lễ quá, cháu…

Cô vừa nói vừa gãi đầu gãi tai khiến Bá Trọng bật cười:

– Em sao thế? Tự tin đâu cả rồi? Sao cứ xin lỗi rối rít vậy?

Linh chẳng biết giải thích thế nào cả. Mãi một lúc sau, cô mới cúi đầu đáp:

– Dạ, em nghĩ cô ấy là khách của anh, cô ấy lại nghĩ em là người giúp việc nên…

Bá Trọng cười phá lên:

– Rồi mẹ hỏi em liên tục như hỏi cung đúng không?

Linh thoáng đỏ mặt:

– Dạ … không phải hỏi cung… chỉ là em bất ngờ nên để cô đứng ngoài hơi lâu ạ!

Nãy giờ bà Minh Châu vẫn im lặng, giờ bỗng cất tiếng hỏi con trai:

– Thế anh định giấu chúng tôi đến bao giờ?

Linh lại giật mình thon thót như người làm việc xấu bị phát hiện. Chết nữa rồi, kiểu này thì nguy to rồi. Gia đình cô nghèo khó, ba mẹ lại li dị nhau. Những gia đình quyền quý như nhà Bá Trọng đời nào chấp nhận? Họ chỉ muốn tìm cho con trai những gia đình môn đăng hộ đối. Nhà nội cô đấy thôi, dù so với nhà Bá Trọng không là gì, nhưng ở quê cô, nhà họ Dương nổi tiếng giàu có.

Bà nội từng chê mẹ cô là dòng liu điu, không xứng với con nhà rồng phượng còn gì. Cảm giác thất vọng tràn trề khiến Linh rưng rưng muốn khóc. Cô chỉ yêu bằng tình cảm chân thành mà không nghĩ đến ngáng trở về gia cảnh. Thực ra, Bá Trọng đã rõ về gia đình cô đâu. Bởi anh không quan tâm tới điều đó nên cô mặc sức tận hưởng tình yêu của anh.

Bao hi vọng tràn trề trong một mối quαп Һệ mới mẻ giờ đang biến thành thất vọng пα̃σ nề trong lòng cô. Chẳng lẽ tình yêu được hun đúc cả năm trời nay, mới thực sự gặp gỡ giờ phải tan vỡ sao? Nhìn thái độ của mẹ anh, cô đoán bà đã biết chuyện anh yêu một người như cô và đang tức giận. Trúc Linh cúi gằm mặt, không dám ngước lên. Cô nghe tiếng Bá Trọng :

– Mẹ làm Linh sợ sắp khóc rồi đấy!

Bà Minh Châu nghiêm nghị nhắc lại câu hỏi:

– Thế định giấu đến bao giờ?

Bá Trọng ngả người ra ghế sofa. Linh chẳng hiểu sao lúc này mà anh vẫn tỏ ra thoải mái như vậy. Anh nói:

– Cái gi cũng từ từ chứ mẹ, mẹ cứ làm như cháy nhà đến nơi không bằng ý!

Mẹ anh mỉm cười:

– Cháy gần hết nhà rồi đấy!

Rồi bà quay sang Trúc Linh:

– Cô gáι, sao tái mặt thế kia?

Linh ngước lên nhìn mẹ anh, ánh mắt bà không còn sắc sảo như ban nãy nhưng Linh vẫn không đủ can đảm nhìn lâu. Cô chưa kịp nói gì thì cảm nhận bàn tay Bá Trọng đang nắm chặt tay mình, anh cười:

– Mẹ!

Bà Minh Châu nhìn sang con trai:

– Anh đấy, tôi đang hỏi con dâu tôi kia mà, ai cho anh chen vào? Tôi phải tới đây, chứ chờ anh đưa con bé về thành phố B ra mắt và làm đám cưới thì chắc tôi và bố anh chỉ có nước chống gậy. Chúng tôi không muốn có người dìu lên lễ đường nhé!

Hả? Gì nữa đây? Con dâu? Đám cưới? Linh cảm thấy đầu óc mình xoay ʋòпg ʋòпg, ban nãy mẹ anh mới gọi cô là người giúp việc, rồi trách Bá Trọng giấu diếm, giờ lại gọi cô là con dâu? Là sao nhỉ?

Trong lúc Linh đang nghệt mặt ra thì Bá Trọng lại ôm bụng cười. Cái đồ mắc ᴅịcҺ này, người ta bị dồn nãy giờ mà còn cười được.

Mẹ anh bỗng đứng dậy, đi lại ngồi cạnh cô, người phụ nữ ấy cầm lấy bàn tay của Linh lắc lắc:

– Con không khỏe hả? Sao mồ hôi rịn ra nhiều vậy?

 

Dù đã bình tĩnh hơn nhưng Linh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ vài chục phút mà cảm xúc của cô lên xuống còn nhanh hơn sàn chứng khoán. Hồi hộp có, lo lắng có, bất ngờ cũng có…Bàn tay mẹ anh ấm lắm, ánh mắt nhìn cô đã bớt sắc hơn. Cô ấy đẹp và quý phái thật, Linh cứ để yên tay mình như vậy. Bá Trọng sau một trận cười thì quay sang Linh:

– Em đừng sợ, mẹ trêu em đấy! Mẹ trước đây là sinh viên xuất sắc của trường Đại học Sân khấu – Điện ảnh. Nhưng đóng phim được mấy tháng thì bà mê vẻ đẹp trai của bố anh nên theo chồng bỏ cuộc chơi, về làm kinh doanh!

Linh lại há hốc miệng ra, hết nhìn mẹ anh lại qua nhìn Bá Trọng. Thế ra nãy giờ cô ấy đang diễn sao? Dường như đọc được thắc mắc của Trúc Linh, mẹ anh thay đổi hẳn nét mặt, bà cười ngất rồi gật đầu:

– Bá Trọng nói đúng đấy, là ta đùa con chút thôi! Con bé xinh xắn quá, cái thằng con trai mẹ trông thế mà lại cua được cô gáι xinh ghê, lại còn lễ phép, thật thà nữa! Nãy giờ sợ lắm hả con?

Rồi không đợi cô trả lời, bà quay sang Trọng:

– Kể ra mẹ không tiếp tục sự nghiệp cũng hơi phí nhỉ? Nãy giờ mẹ diễn tốt đấy chứ? Con bé sợ thật này!

Bá Trọng xua tay:

– Thôi thôi mẹ ơi, mẹ diễn từng ấy là đủ rồi đấy! Giờ mẹ mà quay lại nghiệp diễn chỉ làm Ϯộι bố con chạy theo giữ vợ mệt lắm. Công việc ở hai Tập đoàn đã hao công tổn sức rồi, mẹ cứ yên ổn làm phu nhân của bố con đi!

Hai tập đoàn á? Nhà anh giàu vậy ư? Chắc mẹ anh vẫn chưa biết về gia cảnh của cô nên còn vui vẻ vậy. Có lẽ cô nên nói thật, nếu mẹ anh không ưng thì để cô còn biết, thà đau sớm còn hơn đau dài đau lâu. Linh nhìn mẹ anh:

– Cô đi đường có mệt không ạ? Cô trẻ quá, cháu không nỡ gọi bác ạ!

Mẹ Trọng lắc đầu:

– Không con, máy bay đi chứ mẹ có đi đâu mà mệt. Mẹ nghe Thiên Vĩ kể về con, mừng quá nên chỉ trông đến cuối tuần tới xem mặt mũi con ra sao đấy!

Mẹ anh trở nên gần gũi quá khiến Linh thấy ҳúc ᵭộпg. Cô bắt đầu mở lòng:

– Dạ, con không phải người thành phố C đâu ạ, con ở quê xuống ạ!

Mẹ Trọng cười hiền:

– Ôi dào, không có quê sao có thành phố hả con? Cứ dẹp cái tư tưởng môn đăng hộ đối đó đi con. Thực ra, thông gia giàu có mà biết điều thì được, chứ nhà giàu mà kênh kiệu lắm lễ nghĩa thì mệt lắm con ơi! Mẹ cứ thích quê kiểng cho nó thanh bình. Đúng ra Thiên Vĩ cũng cứng đầu lắm cơ, không chịu khai đâu. Nhưng mẹ dọa nó nếu không giục Bá Trọng cưới vợ thì mẹ đến Bệnh viện làm loạn nên nó phải khai đấy!

Trúc Linh bật cười. Sau hơn ba mươi phút đối mặt với nhiều thứ cảm xúc, giờ đây lòng cô đã thực sự ấm áp rồi….

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất