Chạm tay vào hạnh phúc chương 16

Vũ Linh 232

Tác giả : An Yên.

Chẳng cần nhìn, chỉ nghe giọng nói cũng đủ biết ai đang phát ngôn rồi. Còn chưa biết hẹn gặp thế nào để làm rõ chuyện thì chị ấy lại ʇ⚡︎ự đến đây, đã tới lúc kết thúc mọi thứ vớ vẩn này rồi. Linh đứng dậy, chìa tay về bộ sofa:
– Chào chị, mời chị ngồi!
Đáp lại thái độ nho nhã của Linh, Nhung liếc mắt một ʋòпg quanh căn phòng rồi bĩu môi:
– Được, gáι quê các cô giỏi lắm! Mưu mẹo khó lường. Đóng vai sinh viên nghèo vượt khó, xin vào Công ty, mồi chài giám đốc, giờ hở chút là nằm viện để khỏi đi làm, phòng Ьệпh còn sang gấp vạn lần cái phòng trọ quỷ quái của cô.
Linh thủng thẳng ngồi xuống ghế sofa rồi nói:
– Mưu mẹo thì chưa rõ ai hơn ai đâu chị Nhung ạ!
Nhung nhếch môi:
– Tôi còn lạ gì các cô, đưa đôi mắt nai tơ ra nhìn thế giới nhưng lại chứa cả một bồ mưu toan trong пα̃σ. Các cô còn dùng cả bùa ngải để lôi kéo đàn ông kia mà, đúng không?

Linh mỉm cười:
– Chắc chị xem phim nhiều quá nên bị ảnh hưởng đấy!
Nhung phá lên cười:
– Cô bản lĩnh lắm, ngồi trước mặt tôi mà dám tỏ thái độ đó, khá khen đấy!
Linh liếc nhìn Nhung rồi thoải mái dựa vào sofa:
– Tôi cũng là con người như chị, cũng có học thức, chỉ là chị lập gia đình rồi còn tôi lại chưa, tại sao tôi lại không dám bày tỏ chính kiến trước mặt chị?
Nhung gật đầu:
– Đúng rồi đấy, cô có học mà làm những việc đ-.ồ.ḭ̃ ๒.ạ.เ đạo đức như kẻ vô học. Vì cái điểm khác nhau mà cô vừa nói nên cô bỏ bùa chồng tôi, giờ xúi anh ấy về bỏ tôi đúng không?
Linh lắc đầu:
– Chị thật đáng thương Nhung ạ. Dù trí tưởng tượng của chị có tốt cỡ nào thì trong mắt tôi, chị vẫn là người thất bại. Tôi không vênh váo hay ʇ⚡︎ự hào gì nhưng tôi chắc chắn sẽ chẳng bao giờ làm mấy cái trò như chị nghĩ. Dĩ nhiên, nghĩ là quyền của chị, nhưng tôi khuyên chị, thời gian làm những việc vô bổ ấy, chị nên xem lại chính mình và tìm cách bảo vệ hạnh phúc gia đình đi!
Nhung trợn mắt :
– Cô là cái thá gì mà dám dạy khôn tôi? Tôi đang bảo vệ gia đình mình bằng cách loại mấy con trà xanh giẻ rách như cô ra khỏi cuộc sống của tôi đấy!
Linh bật cười:
– Thứ nhất, tôi không phải trà xanh trà đỏ gì cả, thứ hai, tôi chẳng phải giẻ rách. Chị dùng từ cho cẩn thận, kẻo tôi sẽ kiện về Ϯộι ҳúc ρhα̣m nhân phẩm đấy!
Nhung cười mỉa mai:
– Tôi phải công nhận cô tốt số, đến bọn Vinh ” sẹo ” mà cô vẫn thoát được, bọn này tắc trách quá!
Linh cười nhạt:

– Vậy là chị thừa nhận tối qua cho người ɧà.ήɧ ɧύ.ήɠ tôi, định ς./ư/.ỡ..ภ.ﻮ ๒.ứ./ς tôi nhưng không thành đúng không? Thế bọn kia đã nói lại với chị vì sao thất bại chưa?
Mắt Nhung vằn lên những tia lửa, cô ta chỉ vào mặt Linh:
– Đúng, tao thuê bọn chúng dằn mặt mày đấy. Lần trước tao thấy mày vẫn không biết sợ nên lần này thuê hẳn bọn chuyên nghiệp để xử mày. Vậy mà rốt cuộc mày vẫn được ai đó đưa vào đây, thoát bọn chúng!
À, vậy ra chị ta chưa rõ ngọn nguồn câu chuyện. Có thể bọn Vinh ” sẹo ” không dám nhắc tới Trọng với chị ta, vì thế nên Nhung vẫn chưa biết vì sao Linh lại ở đây. Theo như cô suy đoán, bọn Vinh ” sẹo ” chưa gặp lại Nhung, có lẽ vì cô ta muốn rõ tình trạng của Linh nên bọn chúng chỉ cho Nhung tới đây thôi. Quả thực, Trọng phải có một thế lực nào đó ҡıṅһ ҡһủṅɢ lắm nên đến cả băng nhóm lớn như Vinh ” sẹo ” cùng không dám đụ.ภ.ﻮ ς.ђ.ạ.๓ vào.
Linh mỉm cười:
– Chị nhầm rồi, căn bản là tôi không làm việc khuất tất nên chẳng ai xử được cả!
Nhung nghiến răng:
– Mày quyến rũ chồng tao, tới mức anh Trung không cần ở lại Công ty nhưng vẫn cố tăng ca cùng nhân viên để gần mày, xe máy cũng cho mày, đến cả chế độ phòng VIP của lãnh đạo mà mày cũng được hưởng. Tao hỏi mày, nếu không vì mê mày thì làm gì có những chuyện tốt đẹp đến với mày như thế? Nhân viên nào cũng như mày thì công ty phá sản à?
Linh cười khổ. Sếp tăng ca hay không cô nào biết, chỉ mấy lần tình cờ ra về gặp sếp ở cổng Công ty thôi mà. Xe là do cô may mắn, phòng VIP là do người yêu cô sắp xếp mà, sao lại đổ thừa cho giám đốc Trung cả vậy? Kể ra, anh Trung cũng đau đầu với bà vợ này đây. Linh nhỏ nhẹ:
– Chị có bị Ьệпh hoang tưởng không Nhung? Bệnh viện này có khoa thần kinh đấy! Hay chị không hiểu thế nào là bốc thăm trúng thưởng.? Tôi may thì tôi trúng, còn chồng chị tăng ca với cả công ty chứ với mình tôi đâu, làm sao tôi biết được?

Nhung bỗng dịu giọng:
– Linh, xem như là tôi xin cô, là phụ nữ với nhau, chồng tôi đẹp trai thật đấy, thành đạt thật đấy nhưng là người có gia đình rồi. Bao nhiêu đứa tơ vương rồi chứ không phải mình cô đâu! Con gáι tôi ba tuổi rồi, nó không thể suốt ngày phải nghe những lời cãi vã của bố mẹ. Nếu cô có dùng bùa ngải gì đó, cô giải cho anh ấy đi, con tôi cần một gia đình trọn vẹn.
Linh cảm thấy Nhung hết tђยốς chữa rồi, chị ta hết đe dọa rồi sang van xin trong khi Linh chả để ý gì đến chồng chị ta cả. Đẹp trai, thành đạt ư? Cô thấy Giám đốc Trung cũng chững chạc nhưng đâu đẹp trai bằng Bá Trọng của cô nhỉ? Chị ta có ảo tưởng quá không? Nực cười thật đấy!
Đang suy nghĩ mông lung thì Linh nghe một giọng nói vang lên:
– Nhung, em làm loạn đủ chưa?
Là Giám đốc Trung, Linh đứng dậy chào Trung, anh ấy gật đầu nói:
– Xin lỗi Linh, vợ tôi ghen tuông vớ vẩn, cô nằm viện mà còn tới gây chuyện, thật phiền quá.
Linh lắc đầu:
– Dạ thực ra tôi chẳng làm gì sai nên chả sợ gì hết. Tôi nghĩ hai người nên giải quyết việc gia đình cho ổn thỏa, tôi tới Công ty để làm việc kiếm sống chứ không phải để dính dáng tới những ồn ào không đáng này!
Nhung mỉa mai:
– Cô ăn nói nghe thanh cao lắm. Tôi lạ gì, cô cũng như mấy con d᷈-i᷈ đứng đường giả nai để mồi chài đàn ông thôi, cao quý nỗi gì? Giờ gia đình tôi tan nát, cô vui lắm nhỉ?

Trung lớn tiếng:
– Nhung, anh yêu cầu em ra khỏi đây! Việc chúng ta li hôn không liên quan gì tới Linh. Hai năm nay em ghen tuông vớ vẩn, tiếng xấu đồn lên cả Tổng Công ty, anh nói bao nhiêu lần rồi, giờ em vượt quá sức chịu đựng của anh rồi, em hiểu không?
Li hôn? Vợ chồng họ li hôn sao? Thảo nào lần này chị ấy trực tiếp đến gặp cô và tức giận l*иg lộn lên như thế. Dù tiếp xúc không nhiều nhưng Linh thấy được Giám đốc Trung là người trầm tĩnh, có lẽ, để đi đến quyết định này, anh đã phải suy nghĩ rất mệt mỏi. Hôn nhân quả là bức tranh muôn màu, gia đình cô vì những định kiến cổ hủ và trà xanh quấy phá mà tan, còn như gia đình Giám đốc thì chả cần trà xanh vẫn tan. Chính chị Nhung đã ʇ⚡︎ự tạo ra những con giáp thứ mười ba không hề tồn tại bằng trí tưởng tượng của mình. Hôn nhân sẽ là bức hình đẹp khi có niềm tin. Một khi niềm tin đã mất thì chẳng sợi dây kết nối nào níu giữ được nhau. Sự ghen tuông mù quáng chính là liều tђยốς ᵭộc ﻮ.เ.+ế+..Ŧ ૮.ɦ.ế.ƭ hôn nhân và tình yêu.
Thấy mặt Linh ngơ ngác, Nhung nhếch môi:
– Cô hài lòng chưa?
Linh còn chua kịp đáp trả thì một thanh âm vang lên:
– Việc cô ấy hài lòng hay không có liên quan đến cô sao?
Bá Trọng nhàn nhã bước vào, nhìn thấy anh, lòng Linh lại nở hoa bung bét, tâm trạng bực bội nãy giờ tan biến. Giám đốc Trung vội vã lại bắt tay Trọng:
– Bác sĩ Trọng, lại để anh thấy việc không hay rồi!
Bá Trọng nhìn Trung:
– Tôi nhắc lại, đây là Bệnh viện chứ không phải công viên và Linh cũng chẳng phải quả bóng để các người đá qua đá lại!
Giám đốc Trung xua tay:
– À không, vợ tôi đùa thôi mà!
Nhung nãy giờ lại dán mắt vào khuôn mặt Bá Trọng, giọng thỏ thẻ vang lên:
– Em xin lỗi, em làm ồn quá!

Trọng đến liếc Nhung một cái cũng không thèm, anh ngồi xuống cạnh Linh:
– Cô không làm ồn, mà cô tính làm loạn, chỉ là loạn không nổi thôi!
Mặt Giám đốc Trung bỗng tái đi, anh quay sang Trọng:
– Bác sĩ Trọng, tôi sẽ giải quyết dứt điểm mọi chuyện, anh yên tâm, Nhung sẽ không bao giờ tới gặp Linh gâγ ɾốι nữa đâu ạ!
Trọng nhìn sang Giám đốc Trung:
– Thứ nhất, việc nhà hai người thì đưa về nhà giải quyết, còn đây là nơi Ьệпh nhân tĩnh dưỡng, chữa trị. Thứ hai, cái gì cũng nên có giới hạn của nó. Nguyên tắc của tôi, vượt qua giới hạn đồng nghĩa với trả giá!
Giám đốc Trung gật đầu lia lịa:
– Tôi hiểu, tôi hiểu. Cảm ơn bác sĩ, chúng tôi xin phép về ạ!
Nói xong, Trung kéo tay Nhung đi, nhưng cô ta vẫn cố giằng lại và chỉ vào Linh:
– Tôi nhắc lại một lần nữa, cô nên đứng đúng chỗ của mình, chưa xong đâu, tôi sẽ kiện cô!
Linh mỉm cười giơ chiếc điện thoại vẫn để chế độ ghi âm:
– Chị kiện hộ tôi đi! Tôi đang muốn xem chị viết đơn kiểu gì đây!
Trọng nhếch môi:
– Nếu còn để tôi thấy cô cùng cái lũ cặn bã tối qua đụng đến Linh, thì cô nên ҳάc định rằng cả dòng họ nhà cô sẽ biến mất khỏi thành phố C sau một tiếng đồng hồ!

Trung nghe vậy lại rối rít xin lỗi Trọng và kéo Nhung đi một mạch ra ngoài trong khi mặt cô ta còn ngơ ngác chưa tiêu hóa nổi câu vừa rồi. Ra đến hành lang, Trung rít lên:
– Cô thôi được chưa? Cô biết gia đình anh ta cỡ nào không mà dám to tiếng?
Nhung nhíu mày:
– Chỉ là một gã bác sĩ quèn mà sao anh phải khúm núm thế nhỉ?
Trung cười:
– Cô không tin thì cứ hỏi mọi người xem Trương Bá Trọng là ai, xem lũ lâu la kia có dám đụng đến không? Sáng nay, nếu trợ lý không báo cho tôi tới lôi cô về thì ngày mai cô ra đường mà ở đấy! Anh ta đã nói là không sai đâu!
Nhung trố mắt:
– Có chuyện đó sao?
Trung nhìn Nhung rồi thở dài:
– Tôi nhắc lại, việc chúng ta li hôn là do tôi quá mệt mỏi rồi, không liên quan tới Linh hay bất kì cô gáι nào hết. Vì thế, muốn cho con gáι có cuộc sống yên ổn thì cô đừng làm loạn nữa, để cho tôi làm việc nuôi con.
Trung nói xong thì bước đi, Nhung chỉ biết lẽo đẽo theo sau dù trong lòng vẫn mang nhiều thắc mắc về người đàn ông tên Bá Trọng.

Trong phòng VIP, Linh trố mắt khi nhìn cảnh Trung sợ hãï trước Trọng. Đến khi hai người kia đi rồi, cô mới quay sang anh:
– Uầy, anh ngầu thế! Anh làm sao mà Giám đốc Trung có vẻ sợ anh nhỉ?
Trọng nhìn cô với ánh mắt cưng chiều:
– Em không cần quan tâm đến bọn họ làm gì cho mệt. Em chỉ cần nhớ hai việc thôi – thứ nhất là thật vui vẻ, mạnh khỏe và thứ hai là YÊU ANH, thế thôi!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất