Chạm tay vào hạnh phúc chương 14

Vũ Linh 517

Tác giả : An Yên

Sáng hôm sau…

Linh lờ mờ mở mắt, mùi tђยốς khử trùng xộc thẳng vào mũi khiến cô nhíu mày khó chịu. Đôi đồng ʇ⚡︎ử bắt đầu động đậy, cô mở mắt ra rồi nhắm lại. Một lát sau, Linh mở to mắt, nhìn một màu trắng xóa trước mặt, cô đảo mắt một ʋòпg. Căn phòng này quen quá, bộ sofa nhỏ, Ьệпh viện ư? Linh vỗ vỗ trán, chuyện tối qua dần hiện lên trong đầu óc cô… Cô nhớ mình bị bọn Vinh ” sẹo ” ᵭάпҺ, sắp bị chúng làm ทɦụ☪ nữa và…Bá Trọng đã cứu cô. Anh ta ᵭάпҺ rất hay, lại ngầu nữa. Cô vẫn nhớ mang máng những câu anh dọa bọn kia, cứ như mấy soái ca trong truyện ngôn tình ấy, khác hẳn cái giọng mỉa mai giễu cợt thường nói với cô, hay anh ta mắc chứng đa nhân cách thật nhỉ?

Ánh mắt Linh chạm phải một khuôn mặt đẹp như tạc đang gục lên tay ngay sát chỗ cô nằm. Bá Trọng – anh ta đến ngủ cũng đẹp, đúng là hàng cực phẩm. Đôi mi dài phủ xuống, chiếc mũi cao và đôi môi mỏng phong tình. Linh cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó, khi ngủ, trông anh ta hiền thật, chả giống bình thường tẹo nào. Cứ nghĩ chẳng bao giờ gặp lại, vậy mà giờ cô lại nằm đây, lại đối mặt với gã bác sĩ biếи ŧɦái, này. Mà kể ra, anh ta đã giúp cô hai lần, lần thứ hai này chả khác gì ơn cứu ๓.ạ.ภ .ﻮ, có vẻ như ấn tượng trong cô về Trọng đã khá hơn nhiều. Chỉ là không biết lát nữa mở mắt ra anh ta có gây chuyện không đây…

Cơ thể rã rời, Linh cố nhích người vào trong một chút, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Trọng nên cô ᴅịcҺ thật khẽ. Chai nước truyền sắp hết, phải gọi γ tά đến rút kim, làm sao nhỉ?

Đang ρhâп vân suy nghĩ, cô thấy cặp mi dài động đậy, Bá Trọng mở mắt, day day thái dương. Anh không nhìn Linh ngay mà đưa mắt lên chai nước truyền treo đầu giường. Chiếc áo Blouse trắng trông anh thanh cao hơn chứ không ngầu như tối qua. Bá Trọng đưa tay vặn tắt đường truyền nước rồi nhìn xuống tay Linh và va phải ánh mắt cô đang nhìn mình. Anh ngạc nhiên:

– Em tỉnh rồi? Rút kim nhé!

Linh ngạc nhiên đến mức miệng cứng đờ ra, không biết nói năng kiểu gì, đành lặng lẽ gật đầu. Anh ta nói với cô như dỗ dành một đứa trẻ vậy! Chắc nhân cách thứ hai vẫn còn nên anh ta chưa đến giờ trêu điên cô đây mà. Bá Trọng nhẹ nhàng rút kim truyền cho Linh rồi nhìn sang cô:

– Em đau ở đâu? Giờ nghỉ một lát, tý nữa ăn sáng xong sẽ kiểm tra lại nhé! Hôm nay là thứ bảy, không cần xin nghỉ ở Công ty đúng không?

Linh vẫn trơ trơ mắt nhìn Trọng, chả nói năng gì khiến anh cũng phì cười. Bá Trọng đưa tay sờ lên trán cô rồi tủm tỉm:

– Không sốt, sao lại có vẻ không bình thường thế nhỉ? Đáng lẽ ra em phải hỏi sao anh lại ở đây? Ai cho anh rút kim? Ai cho phép anh hỏi tôi? Đáng lẽ phải hỏi thế chứ nhỉ?

Lúc này, Linh không thắc mắc nữa. Rõ ràng vẫn là Bá Trọng, chỉ là chắc lúc nãy thấy cô thảm hại vừa mới tỉnh nên giả vờ nhẹ nhàng, giờ mới bắt đầu lộ bản chất, cũng có thể là nhân cách thứ nhất đã quay trở lại. Haizz, chả biết đường nào mà lần. Hôm nay, cô định sẽ về chơi với mẹ và bé Thư xem con bé học hành thế nào, định hướng gì chưa, nhưng giờ thế này thì làm sao về được đây? May là cô chưa gọi về thông báo, tính về bất ngờ…

Nhìn biểu hiện của Linh, Trọng mỉm cười:

– Anh bình thường, kiểm tra thần kinh rồi, yên tâm đi, không phải đa nhân cách đâu!

Ơ, sao anh ta đọc được suy nghĩ của Linh nhỉ? Cô cũng phì cười rồi nói:

– Bác sĩ, cảm ơn anh chuyện tối qua, nếu không có anh…

Trọng đưa tay lên miệng ra dấu cho cô im lặng:

– Không nhắc lại chuyện không vui nữa, qua cả rồi!

Bởi chính anh cũng không muốn nhắc lại chuyện đó. Linh gật đầu, rồi như sực nhớ ra điều gì, cô quay sang Trọng :

– Ôi, chiếc xe của tôi…

Trọng cong khóe môi:

– Không sao, anh bảo bọn Vinh ” sẹo ” gửi ở Chung cư cao cấp gần chỗ em trọ rồi. Khi nào em ra viện thì tới lấy nhé!

Linh trố mắt. Hắn ta xưng ” anh ‘ với cô nhẹ nhàng thế nhỉ? Hay tối qua gã này va đầu vào đâu nhỉ? Nghĩ tới hội Vinh ” sẹo “, cô dẹp thắc mắc đó sang một bên và nói:

– Ơ, tụi nó là phường trộm ςư-ớ.ק, anh bảo chúng gửi khác gì biếu chiếc xe cho chúng? Mấy chục triệu đấy, mới đi có mấy tháng thôi…

Trọng bật cười:

– Nó dám nuốt chiếc xe của em thì phải có gan bước qua ҳάc anh, mà việc đó thì chúng không thể, nên em yên tâm đi. Mất xe, anh đền được chưa? Vả lại, xe đó là do em trúng thưởng chứ có phải mua đâu?

Linh ngạc nhiên:

– Sao anh biết là tôi trúng thưởng?

Trọng nhìn Linh:

– Biết là biết, quan trọng là anh nói đúng, vì sao biết thì em quan tâm làm gì?

Đấy, lại giọng đanh đá ra rồi, mà công nhận rằng Bá Trọng phải có một uy lực nào đó nên lời anh ta vừa nói ra, bọn Vinh ” sẹo ” đã hσảпg hốϮ qùγ lết. Chắc là gia thế anh ta ҡıṅһ ҡһủṅɢ lắm. Mà thôi, mới gặp bốn lần, lần nào cũng có chuyện hết nên chả tìm hiểu làm gì. Hết lần này, thề không thèm ốm nữa.

Đang suy nghĩ mông lung, Linh giật mình bởi tiếng Trọng vang lên:

– Linh, em nghĩ ra câu trả lời chưa?

Linh ngơ ngác:

– Trả lời cái gì? Anh vừa hỏi tối cái gì sao?

Trọng nhíu mày:

– Em sao thế? Câu anh hỏi cách đây hai tháng em đã trả lời đâu?

Linh chau mày suy nghĩ rồi ” à ” lên một tiếng, là câu hỏi nợ nần đây mà. Bác sĩ gì mà nhớ lâu thù dai. Linh xịu mặt :

– Xin lỗi anh, thú thực tôi không nhớ mình đã nợ anh cái gì. Tôi gặp anh lần đầu khi cùng mọi người tới đây kiểm tra sức khỏe, tính tới lần này là bốn lần, tôi có vay gì của anh đâu mà nợ?

Đôi mắt Trọng lóe lên mấy tia thú vị rồi anh tủm tỉm:

– Không phải nợ tiền mà là … nợ tình!

Linh trố mắt:

– Nợ tình á? À, ý anh là anh giúp tôi nên cần đền ơn đúng không?

Trọng lắc đầu:

– Không phải!

Linh càng tỏ ra khó hiểu:

– Vậy thì là cái gì? Anh nói thế làm sao tôi hiểu được?

Trọng hít một hơi sâu rồi thở hắt ra:

– Chúng ta có thể thành … một đôi không?

Câu hỏi này quen quá, ” Paris ” đã từng hỏi và tới giờ cô đã trả lời đâu. Nhưng Trọng và ” Paris ” khác nhau quá đỗi, ʇ⚡︎ựa như hai thái cực kia mà. Với ” Paris “, cô có thể thoải mái trò chuyện, đâu như người này, thoắt ẩn thoắt hiện, cô không biết đường nào mà đối phó cả. Linh bặm môi suy nghĩ rồi nói:

– Anh đừng đùa như thế… tôi… có bạn trai rồi!

Ánh mắt Trọng ngập tràn những tia thất vọng пα̃σ nề. Anh thở dài rồi nói :

– Anh xin lỗi, anh không biết! Nhưng, em đừng bảo là … chuyện em bị ᵭάпҺ đêm qua, những gì họ nói…

Linh vội xua tay:

– À không, dĩ nhiên là không rồi. Tôi ghét nhất mấy thể loại trà xanh phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Tôi tôn trọng Giám đốc Trung vì anh ấy giỏi và quan tâm tới tất cả nhân viên nhưng yêu thì không bao giờ. Tôi và anh ấy chả có mối quαп Һệ nào khác ngoài Giám đốc và nhân viên cả!

Trọng gật đầu:

– Ừ, anh không tin em là kiểu người đó, vậy bạn trai em…

Linh vân vê tà áo rồi cố ngồi dậy. Trọng thấy vậy liền đỡ cô ngồi dựa vào đầu giường. Linh không biết những lời Trọng vừa nói là đùa hay thật, không lẽ anh ta trúng tiếng sét ái tình? Hễ cứ gặp là có chuyện, sao thành đôi được? Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trọng, Linh quyết định nói ra suy nghĩ của mình. Nếu anh ta chỉ trêu đùa, cùng lắm cô cho anh ta một trận tanh bành rồi không gặp lại là xong, cô đau người chứ có đau miệng đâu :

– Thực ra, bạn trai của tôi … chúng tôi quen nhau tгêภ ๓.ạ.ภ .ﻮ, thường tâm sự cùng nhau, anh ấy rất hiểu tôi, đồng cảm với nhau … chứ chưa gặp…

Khuôn mặt đang căng như dây đàn của bác sĩ Trọng bỗng giãn ra. Ánh mắt anh đi từ hồi hộp đến ngạc nhiên rồi sung sướиɠ. Anh ngồi ℓêп gιườпg, nắm lấy bàn tay đang vân vê tà áo của Linh đưa lên môi mình. Cô ngạc nhiên rồi vội vàng rụt tay lại, nhưng Bá Trọng lại kéo cả thân hình đang run lên của cô áp vào vòm ռ.ɠ-ự.ɕ ấm. Anh cất giọng khàn khàn nói lên những điều đang chất chứa trong lòng:

– Cuộc đời anh đáng lẽ chỉ ʇ⚡︎ựa như một dòng sông phẳng lặng, không màu sắc, không thanh âm … cho tới khi anh quen em…

Linh ngỡ ngàng tột độ. Câu nói này … chẳng phải ” Paris ” đã thổ lộ với cô sao? Hai người đàn ông tính cách khác biệt, sao lại có những lời lẽ giống nhau thế nhỉ? Linh vẫn ở yên trong vòm ռ.ɠ-ự.ɕ ấy, ấm quá… Cái cảm giác căm ghét hình như đang tan dần đi, bỗng nhiên cô cảm nhận thấy một điều gì đó thân quen lạ thường…

Linh chưa biết phải nói gì thì điện thoại của Trọng reo vang, cô bối rối đẩy anh ra. Trọng vẫn nắm tay cô, tay còn lại nghe máy:

– Vĩ, hết giờ gọi hay sao?

Vì loa của điện thoại khá to nên Linh nghe tiếng người bên kia cười:

– ” Paris “, cậu đừng nói đang ở phòng VIP của khoa Ngoại tiêu hóa nhé!

Trọng liếc nhìn ánh mắt kinh ngạc của Trúc Linh rồi gật đầu ҳάc nhận:

– Dĩ nhiên!

Thiên Vĩ xuýt xoa:

– Ấy ૮.ɦ.ế.ƭ, xin lỗi, tôi vô ý quá. Thế hai người đến giai đoạn nào rồi?

Trọng thở hắt ra một tiếng rồi nói:

– Cậu nói đi!

Vĩ đi thẳng vào vấn đề:

– À, sáng nay có ca mổ cắt bỏ khối u trong dạ dày, người nhà Ьệпh nhân muốn nhờ đích thân cậu mổ. Bảy giờ hội chẩn, tám giờ mổ!

Trọng gật đầu :

– Được. Nhưng đáng lẽ sáu giờ rưỡi hãy gọi chứ không phải giờ này!

Thiên Vĩ cười xòa:

– Sáu giờ rồi còn gì, tôi sợ cậu đêm qua mệt nên ngủ quên. Xin lỗi nhé, chúc vui vẻ!

Nói xong, vị Chủ tịch tắt máy cái phụp. Trọng nhìn sang Linh vẫn đang ngơ ngác. Một lúc sau, cô mới lắp bắp:

– Anh … anh … chính là ” Paris ” ư?

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất