Chạm tay vào hạnh phúc chương 1

Vũ Linh 313

Tác giả : An Yên
– Chị Hai ơi, hôm nay bên nhà bà nội dựng cái rạp to lắm, nhạc ầm ĩ. Vậy là ba lấy vợ khác thật ạ chị?

– Chị không quan tâm, và em cũng quên ông ấy luôn đi!

Nghe cuộc trò chuyện của hai cô con gáι, bà Hương Thảo khẽ thở dài. Chả còn gì đau đớn hơn khi thấy người chồng đầu gối tay ấp của mình hơn hai mươi năm nay, có với nhau hai cô con gáι tài sắc, nay ông bỏ ba mẹ con bà đi lấy người khác. Cái lí do mà ông chồng và cả gia đình họ nội đưa ra thật ấu trĩ – bà không sinh được con trai nối dõi. Nhà chồng bà giàu lắm, có thể nói là nhất cái vùng quê này, họ quen biết nhiều vị có ɱ.á.-ύ mặt ở thành phố C nữa. Chồng bà, ông Dương Tiến Đạt lại là con một nên được nuông chiều từ nhỏ. Tổ tiên nhà họ Dương vốn là đại địa chủ, dư thừa của cải và quyền lực ở vùng quê này . Đến tận bây giờ, làng tгêภ xóm dưới vẫn truyện tụng là nhà này giàu gia truyền.

Còn gia đình bà lại nghèo nhất nhì cái làng này. Thế mà cậu ấm họ Dương hơn hai mươi năm trước lại mê mẩn cái nhan sắc hiền thục, dịu dàng của bà mà đòi cưới cho bằng được. Hai đứa con gáι xinh xắn ra đời, giỏi giang, ngoan ngoãn, được bạn bè, thầy cô ngưỡng mộ nhưng lại bị chính bà nội hắt hủi. Cứ nhìn thấy hai đứa cháu, bà nội lại thở dài mỉa mai. Nếu ở thời phong kiến chắc bà đi hỏi vợ hai cho chồng đấy, nhưng thời nay làm gì có chuyện năm thê bảy thϊếp nữa chứ. Vả lại, chung gì chứ chung chồng ai chịu đựng nổi? Vì thế, bà Hương Thảo nhiều lần ʇ⚡︎ự trách mình không sinh nổi mụn con trai cho ông Đạt. Bà luôn nỗ lực làm tròn bổn phận làm dâu, làm vợ và làm mẹ trong cái nhà này. Thế nhưng có nằm mơ bà không dám nghĩ đến việc chồng nuôi bồ nhí bên ngoài hàng năm trời. Bà lấy về nhà giàu, ʇ⚡︎ự mình an phận. Bà chẳng khác gì một oshin không lương trong cái nhà ba tầng to nhất thị xã này. Kể cả chồng đi xuyên đêm hay cả tuần không về bà cũng đâu dám hỏi. Và rồi cái ngày tồi tệ ấy đã đến cách đây hai năm…
Lúc này, con gáι lớn của bà đã hai mươi tuổi, con gáι nhỏ mười lăm tuổi, vào một buổi gần trưa, ông Đạt ngang nhiên dẫn cô bồ về nhà và tuyên bố một câu xanh rờn khi thấy bà vừa đi chợ về:

– Bà Thảo, nhà họ Dương cần con nối dõi, bà không sinh được con trai nên từ nay chúng ta tạm thời ly thân. Tôi đã tìm được người giúp gia đình này tránh cảnh tuyệt ʇ⚡︎ự!

Bà Thảo nhìn chồng bằng ánh mắt vừa sửng sốt vừa đau đớn:

– Sao hai mươi năm nay ông không đòi con trai? Tôi cưới ông năm mười tám tuổi, nay ông mới cần con trai sao? Lâu nay chỉ mẹ nói thôi chứ?

Ông Đạt cười ha hả:

– Hai mươi năm nay đòi cũng có được đâu! Tôi đã im để xem bà có biết điều không, nhưng quả là bà biết làm mọi thứ trừ biết điều. Bà không thấy mẹ con tôi ngán bà tận cổ rồi sao? Đến mẹ tôi còn khó chịu khi thấy bà, thì tôi chịu sao nổi? Bà nhìn Lan đi, thua bà có bốn tuổi thôi mà trông mơn mởn, mông căng, eo thon, dáng này mới đẻ được con trai, bà hiểu không? Bà soi lại mình đi!
Lâu nay bà đã nghe người ta đồn đại rằng chồng bà nuôi gáι bên ngoài, nhưng bà không tin, cũng không dám hỏi. Đâu phải trẻ mỏ gì nữa, bà đã ba mươi tám tuổi, còn ông bốn mươi rồi, ai lại làm cái việc phi đạo đức ấy nữa. Kể cả khi ông đi biền biệt mấy ngày liền, chỉ một cái tin nhắn báo rằng đi công tác là xong. Bà chỉ biết nhắc nhở ông lo ăn uống điều độ, lo nghỉ ngơi cho khỏe. Bà nào ngờ được cơ sự này. Nhưng bây giờ thì trái tιм của và vụn vỡ mất rồi. Ông đã tán tỉnh, hứa hẹn đủ điều với bà…Hai mươi năm bà hi sinh cho cái nhà này, giờ đến lúc bà kết thúc kiếp làm dâu nhà giàu mà đúng ra là giúp việc không lương cho nhà họ. Trước đây, bà không chỉ xinh đẹp là còn khỏe khoắn, việc đồng áng cứ làm thoăn thoắt. Trước khi lấy ông, bà đi cấy thuê từ vùng này qua vùng khác, chưa ai cấy nhanh bắt kịp bà. Thành ra, lấy được bà, mẹ ông cho một loạt giúp việc nghỉ làm để bà quán xuyến việc nhà. Nói là ” quán xuyến ” nhưng thực ra chỉ là một dạng oshin cao cấp mà thôi. Và giờ đây, mọi thứ đã sụp đổ trước mắt bà, ông bỏ bà bởi bà không thể sinh quý ʇ⚡︎ử cho họ Dương.

Bà Thảo bần thần đứng giữa sân, ông Đạt đã kéo cô Lan vào nhà từ lâu mà bà vẫn chôn chân đứng đó. Cái nắng mùa hạ chiếu những tia gắt gao xuống thân hình nhỏ bé của bà. Hai mươi năm làm vợ, làm dâu , hai mươi năm thanh xuân của bà bị quên lãng trong cái vỏ bọc dâu nhà giàu. Ông Đạt nói đúng, so với cô kia, bà tàn tạ đi nhiều lắm, bàn tay bà chai sạn, gót chân bà sần sùi, khóe mắt bà đã in vết chân chim, da bà đã sạm đi. Đã bao lâu rồi bà không soi gương? Bà đâu còn là cô gáι Hương Thảo trắng trẻo ngày xưa khiến bao chàng trai mê đắm? Người ta nói đàn ông yêu bằng mắt, bà nhìn mình còn khó ưa kia mà, thời gian đã xóa đi mọi dấu vết xuân trẻ, ông Đạt là dân kinh doanh, sao dễ dàng chấp nhận chứ?

Đang miên man suy nghĩ, bà Thảo giật mình bởi giọng the thé của mẹ chồng:

– Chín giờ sáng rồi còn đứng như trời trồng thế hả? Không thấy nhà có khách sao? Không lo cơm nước đi à?
Bà Thảo gạt vội giọt nước mắt quay xuống bếp, mẹ ông Đạt gọi giật bà lại:
– Này, chuẩn bị nghỉ hè, con gáι lớn chị về, mẹ con chị tranh thủ dọn đồ ra khỏi đây đi! Tôi nói nhiều rồi, gà mái già thì phải thay lứa trẻ hơn, máy ђ-ư ђ-ỏ.ภ.ﻮ thì phải thay máy mới!
Chẳng phải bà Thảo luyến tiếc gì cái nhà này, mà bởi bà không đành lòng nhìn con cái phải chứng kiến cảnh ba mẹ bỏ nhau ở cái tuổi này. Nước mắt ngân ngấn, bà bước lại gần mẹ chồng:
– Mẹ, con vẫn là vợ anh Đạt mà. Vả lại, hai đứa còn học hành, con sợ sẽ ảnh hưởng đến…
Bà chưa nói hết câu đã thấy điệu cười nhạt mỉa mai của mẹ chồng:
– Đó là danh nghĩa thôi, còn giờ cái Lan nó sắp làm dâu nhà này thì cái danh của chị cũng vứt cho chó tha đi thôi. Chúng nó ăn ở với nhau gần hai năm rồi nhưng còn kế hoạch chưa sinh em bé. Vì con Lan nó là người có học, gia đình gia giáo, nó sợ chị bị bất ngờ lỡ sốc mà ૮.ɦ.ế.ƭ, nên nó để hai năm tìm hiểu rồi danh chính ngôn thuận mới sinh con. Thế cô định ở đây nhìn các con tôi hạnh phúc à? Mặt cô dày nên chả sao nhưng con trai, con dâu tôi nuốt không nổi khi nhìn cái bộ mặt rầu rĩ của cô đâu!
Bà Thảo sụt sịt:

– Mẹ, hai bé còn chưa biết gì, để từ từ con…
Mẹ chồng bà bật cười:
– Trời, chưa biết thì giờ biết, sao cô ngu thế? Con Linh học Đại học, còn hai năm nữa, con tôi cũng sẽ phụ cô nuôi nó học cho xong. Còn con Thư hết lớp chín thì cho nghỉ quách đi. Thằng Đạt nó ngu nên nghe cô cho con Linh học đại học chứ với tôi á, phụ nữ học làm gì cho lắm, tốn tiền tốn gạo chứ được cái gì? Là đàn bà chỉ cần biết nội trợ và đẻ con trai là được! Chữ có mài ra ăn được không? Có biến được thành con trai không?

Bà Thảo lắc đầu ngao ngán. Bà không đôi co với mẹ chồng nữa bởi cái tư tưởng cổ hủ đó chẳng thể thay đổi. Bà Thảo đã tiếc rẻ cái phận mình không được học hành đến nơi đến chốn nên quyết cho con học hành đàng hoàng. Dương Trúc Linh là con gáι lớn của bà, con bé xinh xắn, ngoan ngoãn lại giỏi giang. Linh đang là một sinh viên xuất sắc năm thứ hai của trường Đại học Kinh tế ở thành phố C. Con gáι út là Đan Thư cũng là một học sinh năng động, ưu tú. Vì thế, dù trời có sập xuống thì bà cũng không bao giờ để con thất học. Chúng sẽ viết tiếp ước mơ thời trẻ của bà. Cho nên, mỗi khi bà nội chúng bĩu môi trước những tấm bằng khen của cháu, bà Thảo chỉ biết động viên con cố gắng học tập để không chịu khổ như mẹ. Được cái hai đứa con của bà chẳng thèm để tâm đến những lời bà nội nói mà luôn chăm chỉ, luôn khiến bà mát mặt mỗi lần đi họp phụ huynh, hơn hẳn bao bạn nam khác chỉ lo chơi bời nghịch ngợm. Bà nghĩ sinh con trai làm gì khi mỗi lần đi họp, bố mẹ chúng lại phải muối mặt. Giờ đây, con đường trước mặt mẹ con bà sẽ khó khăn lắm đây, một mình bà sẽ gồng gánh hai con học hành. Bà Thảo vừa nấu bữa trưa vừa suy tính. Bao năm nay mẹ chồng bà luôn than thở con dâu không biết đẻ, vịt giời rồi cũng sẽ bay mất. Mẹ chồng đã mấy lần giục ông Đạt đi tìm con bên ngoài nhưng không hiểu sao đến giờ ông Đạt mới dắt cô ta về. Có thể ông ta còn một chút lương tâm nghĩ tới hai đứa con gáι, hay vì thể diện, cũng có thể những cô bồ nhí của ông cũng không sinh được con trai? Lần này có vẻ ông ta hí hửng chắc chắn cô Lan này đẻ được quý ʇ⚡︎ử cho nhà họ Dương nên mới ngang nhiên đưa cô ta về và đuổi ba mẹ con bà đi.

Cơm trưa vừa nấu xong, bà Thảo soạn bàn ăn, khẽ nhìn đồng hồ – đã mười một giờ. Ba mươi phút nữa Đan Thư mới đi học về. Bà đi lên phòng khách và nói:
– Mẹ, con nấu xong rồi ạ, nhưng bé Thư lát nữa mới về ạ!
Mẹ chồng bà khoát tay:
– Tôi nói chị làm cơm chủ yếu để Lan ra mắt nhà chồng, còn con vịt giời đó có cũng như không thôi! Ăn đi!
Rồi bà ta quay sang cô bồ nhí của ông Đạt:
– Lan, xuống ăn trưa kẻo đói con!

Lan khẽ liếc bà Thảo cất giọng thẹn thùng pha chút áy náy:

– Dạ, con cũng chưa đói, chờ bé một chút cũng được mẹ ạ!

Đúng lúc bà Thảo định xua tay từ chối cái nhã ý giả tạo đó thì một âm thanh vang lên phía sau lưng bà:

– Sao lại có một người lạ hoắc gọi bà nội tôi là mẹ thế nhỉ?

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất