Tác giả : An Yên
Tú Vi nhíu mày. Nghĩ lại những gì trước giờ Hoài An nói với mình thì có thể đây chỉ là chiêu khích tướng mà thôi. Trước mặt chị ấy, Thiên Vĩ vẫn thân mật với cô, vậy thì rõ ràng anh với chị An đâu có ý gì? Nhưng Vi nhìn thấy trong mắt chị ấy khi nhìn Vĩ là cả một tình yêu đến mê muội. Chắc chị ấy si tình quá mà ảo tưởng chăng? Nghĩ vậy, Tú Vi mỉm cười:
– Có sao đâu ạ, ai cũng có một quá khứ mà chị. Anh Vĩ cũng không phải là người đầu tiên của em, nhưng chắc chắn sẽ là người cùng em đi đến cuối đời ạ. Như vậy sao gọi là thế thân được? Chỉ là đến với nhau muộn một chút thôi!
Hoài An nở một nụ cười vừa như kiêu hãnh, vừa như mỉa mai pha chút đố kị:
– Nhưng cô ấy đã mất!
Tú Vi gật đầu:
– Chàng trai em yêu đầu tiên cũng không còn sau một vụ tai пα̣п. Anh Vĩ rất rõ điều này vì người đó được đưa vào Ьệпh viện này cấp cứu. Chính những ngày đau đớn đó, ngoài hai gia đình thì Thiên Vĩ là người đã giúp em vượt qua nỗi đau. Và giờ chúng em hiểu rằng chẳng thể nào trốn tránh nhau được nữa. Hai người ᵭộc thân đến với nhau có gì là không được ạ?
Hoài An lắc đầu:
– Nhầm rồi em gáι ơi, em không sợ người ta dị nghị hai người từng gọi nhau là anh em kết nghĩa giờ lại vợ vợ chồng chồng sao?
Tú Vi mỉm cười:
– Chúng em không cùng huyết thống nên chả sợ loạn luân, cũng không pháp luật nào cấm cản cả. Huống hồ quy luật tình cảm lại không thể cưỡng cầu.
Hoài An vẫn không chịu thua:
– Cô gáι ấy mất vì một tháng trời không liên lạc được với Vĩ. Hai người yêu nhau thắm thiết ở Anh, cái gì cần trao cũng trao cả rồi. Vĩ bận công trình nghiên cứu phẫu thuật пα̃σ và phải ở trong môi trường không có sóng điện thoại, nhưng cô ấy không tin nên tìm Vĩ và dọa sẽ ʇ⚡︎ự ʇ⚡︎ử. Chờ không được, tìm không thấy, dọa không xong nên cô ta ʇ⚡︎ự vẫn thật. Em có tin không? Phụ nữ mà, trao tất cả những gì quý giá đi rồi mà không liên lạc được với người yêu thì thế thôi!
Việc Thiên Vĩ bận tới một tháng trời ở trong khu vực nghiên cứu và không thể dùng điện thoại thì Tú Vi biết. Vì lúc đó chính anh đã báo với cô Trinh và cô ấy có kể cho bố mẹ Tú Vi nghe mà. Cô còn nhớ thời gian đó anh bị mất điện thoại nữa. Nhưng chuyện cô gáι ʇ⚡︎ự vẫn đó thì Vi không hề hay biết. Anh từng nói chín năm ở Anh chẳng hề yêu ai.
Dường như nhận ra nét mặt bần thần của Vi, Hoài An rút điện thoại và chìa ra trước mặt cô một bức hình:
– Em có tin có người giống người không?.
Cô gáι trong bức hình xinh đẹp, toát lên vẻ trong sáng nhưng lại đượm buồn. Cô nhìn chằm chằm bức hình rồi nói:
– Một bức ảnh chả chứng minh được gì cả! Chị đừng nói linh ϮιпҺ!
Hoài An nhếch mép :
– Em không thấy cô ấy có nụ cười giống em à?
Tú Vi nhìn kĩ, quả là cô gáι đó có nụ cười và ánh mắt hao hao giống cô nhưng lại phảng phất một nỗi buồn bã, u uẩn. Tú Vi lắc đầu:
– Nó cũng đâu liên quan đến chuyện của em và anh Vĩ! Người giống người là bình thường mà chị!
Hoài An lại mở một trang faceboook- là facebook của cô gáι đó:
– Cô ấy là bạn bè facebook với Thiên Vĩ, du học ở Anh cùng thời với anh Vĩ đấy!
Tú Vi lắc đầu:
– Chị mất thời gian như thế để làm gì ạ? Bạn bè facebook thì sao ạ? Anh Vĩ có vô số bạn học cùng thời ở Anh ạ! Không lẽ cứ bạn bè facebook là yêu nhau sao? Mà em nhắc lại, nếu anh Vĩ trước đây có yêu ai thì đó cũng là việc rất bình thường. Một người như anh ấy không có ai yêu mới lạ đấy ạ!
Hoài An thu lại nụ cười, đanh giọng:
– Vậy thì em cứ chờ anh Vĩ về và hỏi anh ấy xem cô gáι tên Trang mất cách đây năm năm là ai nhé! Em để ý xem thái độ của Vĩ thế nào nha em gáι!
Trang? Cái tên này Tú Vi chưa bao giờ nghe Thiên Vĩ nhắc tới. Và cô cũng không hiểu sao chị Hoài An lại biết nhiều chuyện về Thiên Vĩ như vậy. Hai người du học ở hai nước khác nhau và Thiên Vĩ lại không phải tuýp người hay kể lể chuyện riêng tư. Tú Vi nhìn Hoài An:
– Tại sao chị biết những điều này? Chị nói với em để làm gì? Người mất cũng đã mất rồi, chị đừng dày vò họ nữa. Em không quan tâm quá khứ anh ấy, em chỉ nghĩ tới hiện tại và tương lai thôi.
Hoài An dịu giọng:
– Vì chị thương em, thấy em thánh thiện thế kia mà lại bị Thiên Vĩ lừa gạt. Chị rất ghét sự dối trá. Anh ta không hề yêu em, chỉ vì em có nét giống cô ấy và lại là người bên Vĩ từ nhỏ nên anh ta muốn gắn bó với em thôi. Chiều nay chắc chắn Vĩ về quê của Trang, em dám cá với chị không? Còn chị, cái gì chị quan tâm thì sẽ biết bằng được! Cái gì chị cần có, chị cũng sẽ giành giật bằng được!
Lời nói của An vừa như khẳng định, vừa như đe dọa khiến Tú Vi thấy rõ hơn mục đích của cuộc trò chuyện. Tuy nhiên, Vi vẫn vui vẻ:
– Chị làm gì là quyền của chị ạ. Em bận lắm, không có nhiều thời gian đứng đây đôi co với chị. Chào chị.
Hoài An lắc đầu chậc lưỡi:
– Em không tin thì tiếc thật đấy. Chị chỉ sợ khi mọi chuyện bại lộ, chắc em cũng có kết cục như cô gáι kia mà thôi!
Tú Vi cười:
– Em không bao giờ ૮.ɦ.ế.ƭ vì tình!
Nói xong, cô quay lưng đi thẳng ra phía cổng Ьệпh viện. Cô lái xe đưa tập hồ sơ về căn hộ của Vĩ. Thực ra, những lời chị An nói đâu phải không tác động đến cô. Bởi có những điều chị ấy nói, cô không phủ nhận được. Rõ ràng chị ấy bằng một cách nào đó đã biết không ít về cuộc sống của Thiên Vĩ ở Anh dù lúc đó hai người chưa từng quen biết. Tuy không đặt trọn niềm tin vào những lời An nói nhưng thực sự lòng Vi dấy lên những ρhâп vân mơ hồ.
Chiều hôm đó, Vi xin phép bố mẹ ở lại nấu cơm cho Thiên Vĩ vì lo anh về muộn. Cô ghé siêu thị mua đồ về nấu nướng. Mọi thứ vừa xong thì Vi nghe tiếng mở cửa. Vừa bước vào, anh đã thốt lên:
– Chà, thơm quá! Tôi có đang nằm mơ không đây? Có một cô Tấm hiện ra nấu ăn cho mình đây này. Cái vỏ thị ở đâu nhỉ? Phải xé ngay nó mới được!
Những lời nói của Thiên Vĩ phần nào xoa dịu những băn khoăn trong lòng Vi. Cô cố tỏ ra vui vẻ:
– Anh về rồi ạ? Mệt không anh? Nắng quá lại đi xa nữa, em sợ anh về muộn lại không ăn uống ʇ⚡︎ử tế nên ở lại nấu ăn nè, không được chê nha!
Thiên Vĩ hôn chụt lên má cô:
– Anh có điên đâu mà chê cô tiên nấu nướng chứ!
Thiên Vĩ đi vào tắm rửa trong khi Tú Vi dọn bàn ăn. Xong xuôi, cô thấy anh đang nhắn tin cho ai đó rồi mới đi lại bàn cùng cô ăn tối. Bình thường Vi không để ý mấy chuyện nhỏ đó, nhưng hôm nay, nghe những lời chị An nói, bỗng nhiên cô thấy hình như mình ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ hơn.
Ăn uống xong xuôi, cô thoải mái ngồi trong lòng Thiên Vĩ ăn táo:
– Em để hồ sơ tгêภ bàn làm việc của anh đấy!.
Thiên Vĩ day day thái dương, chắc là anh đi đường xa nên mệt:
– Ừ, lát anh xem!
Tú Vi nhíu mày:
– Anh mệt lắm sao? Có thể nghỉ khi khác xem không? Hôm nay anh đi đâu vậy ạ?
Thiên Vĩ vuốt vuốt mái tóc cô:
– À, anh đi giải quyết chút việc thôi. Hồ sơ này anh phải xem để mai trình lên khoa mà!.
Tú Vi đăm chiêu suy nghĩ, cái cảm giác Vĩ đang giấu mình chuyện gì đó đang lớn dần trong cô. Thiên Vĩ thấy sắc mặt của Tú Vi không được ʇ⚡︎ự nhiên nên hỏi:
– Em ốm à? Sao ngồi bần thần ra thế?
Tú Vi cúi mặt:
– À không, em đang nghĩ tới chuyện của bạn em!
Vĩ nhíu mày:
– Chuyện của bạn em? Bạn em có việc gì sao?
Tú Vi ngập ngừng:
– À… anh Vĩ này.. em hỏi anh một việc được không ạ?
Thiên Vĩ gật đầu:
– Em hỏi đi!
Vi chầm chậm nói:
– Em…à, một đứa bạn của em yêu một chàng trai vừa đẹp lại giỏi nữa. Anh ấy nói bạn em là người yêu đầu đời của anh ấy. Nhưng mới đây, đứa bạn em phát hiện ra anh ta chỉ xem cô ấy là vật thế thân cho một cô gáι khác. Trước đây anh chàng đó yêu một cô gáι hao hao giống bạn em, nhưng cuộc tình đó chẳng đi tới đâu. Giờ thấy bạn em có điểm giống người cũ nên mới yêu. Vĩ, nếu là anh, anh có làm thế không?
Thiên Vĩ lắc đầu:
– Dĩ nhiên là không!
Tú Vi ngạc nhiên:
– Chả phải như vậy thì giống cảm giác nhìn thấy người cũ sao?
Thiên Vĩ đăm chiêu nói:
– Trong tình yêu không thể thay thế người giống người được. Cách làm đó không những tổn thương cả người cũ lẫn người mới mà chính anh ta cũng sống trong sự dối trá cả đời.
Tú Vi gật đầu:
– Nếu em là bạn ấy, em cũng sẽ không bao giờ chấp nhận là vật thế thân!
Thiên Vĩ nhìn Tú Vi:
– Vi, anh thấy em hôm nay lạ lắm. Có việc gì sao?
Vi xua tay:
– Dạ không, em có gì lạ đâu. Có lẽ anh ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ rồi. Anh làm việc đi. Em về đây ạ!
Tú Vi định đứng dậy thì Thiên Vĩ kéo tay cô:
– Vi, anh yêu em nên không muốn em giấu diếm điều gì cả. Hôm nay em đến Ьệпh viện lấy hồ sơ có chuyện gì không?
Tú Vi đáp lại anh bằng sự im lặng. Thực ra trong cô đang dấy lên những hoài nghi mà không biết mở lời như thế nào cả. Anh nói cô cứ tin ở anh, mọi chuyện để anh lo nhưng sao anh lại giấu diếm cô một việc như thế? Cô không thể cấm cản việc anh yêu ai đó trước cô bởi cô và anh đều lớn lên bên nhau nhưng lại đều không phải người đầu tiên của nhau. Nhưng có lẽ tình yêu khiến con người ta ích kỉ hơn thì phải, Thiên Vĩ càng hỏi, cô lại càng có cảm giác anh đang dò xem cô biết những gì. Cái điều đó thật sự khó chịu, muốn nói ra tất cả nhưng lại sợ câu trả lời làm mình tổn thương, cô không muốn nghe những gì mình đang nghĩ, đang phỏng đoán. Nghĩ vậy, Tú Vi rút tay ra khỏi bàn tay Thiên Vĩ và khẽ nói:
– Anh xem tài liệu rồi nghỉ sớm nhé!
Lời vừa dứt, cô xoay người bước ra cửa trước ánh mắt ngạc nhiên đến thẫn thờ của Vĩ. Cô lao tới thang máy và bấm nút. Khi tiếng ” ting” vang lên, Tú Vi thở nhẹ một tiếng và bỗng cảm nhận một giọt nước mắt trong veo lăn xuống gò má mình…