Cả bầu trời thương nhớ – Chương 23

Vũ Linh 382

Tác giả : An Yên

Ánh mắt của Hoài An nhìn chằm chặp vào Tú Vi khiến cô khó che giấu được cảm xúc của mình. Cô cúi đầu chào An:
– Dạ em xin phép về kẻo trưa ạ!
An cười:
– Ừ, em đi cẩn thận nhé. Chắc từ giờ cũng khó mời em ly cà phê, anh Vĩ lại càng bận. Hôm nào bọn chị cưới, em nhớ làm phù dâu đấy!

Tú Vi gượng cười:
– Vâng, em nhớ rồi ạ!
Cô nhanh chân quay bước đi, còn Hoài An hả hê lẩm bẩm:
– Con ranh, mày chống mắt lên mà xem, ai mới là người ở bên anh ấy suốt đời nhé!
Lời lẩm bẩm vừa dứt, An bỗng nghe tiếng Thiên Vĩ:
– Tú Vi, sao lại về?
Vi đã đi được một đoạn, nghe thấy tiếng Vĩ vội quay lại cười:
– Hì, em khám thấy không có vấn đề gì, anh lại bận như thế nên

Thiên Vĩ kéo tay cô:
– Em không nghe lời từ bao giờ thế? Xem nào, sao gầy thế này. Em có đau ở đâu không?
Tú Vi xua xua tay:
– Dạ không ạ, em khỏe re mà, có gầy đâu, béo nữa em thành heo đấy!
Thiên Vĩ búng mũi cô như hồi còn bé:
– Em đến đây bằng gì?

Vi cười:
– Dạ em đi taxi để về cho chủ động vì anh hai đi làm ạ!
Vĩ vuốt vuốt mấy sợi tóc của cô bị gió thổi bay:
– Ừ, về cẩn thận. Thứ bảy về anh dẫn đi chơi!
Tú Vi mỉm cười rạng rỡ định đồng ý, nhưng lại nhớ đến những lời ban nãy của chị An nên cúi mặt:
– Dạ…chắc là em không về ạ!
Thiên Vĩ nhíu mày:
– Hình như em có chuyện gì à? Anh nhớ là nhà Bảo Nam không làm khó em, sao nhìn em cứ ρhâп vân thế?

Vi xua tay:
– Dạ không ạ, họ tốt với em lắm. Chỉ là em nghĩ anh nên dành thời gian cho…
Cô chưa dứt câu đã nghe giọng Hoài An vang lên:
– Hai anh em nói chuyện gì đấy?
Vi vội rút tay mình khỏi bàn tay Thiên Vĩ:
– Dạ không ạ, thôi anh chị làm việc đi, em về đây ạ!
Nói xong, cô cúi chào Vĩ và An rồi rảo bước đi về phía cổng Ьệпh viện trước ánh mắt khó hiểu của Vĩ . Hoài An lên tiếng:
– Sao Vi nó vội thế nhỉ? Em còn chưa kịp hỏi thăm con bé!
Thiên Vĩ nhìn cô:
– Bác sĩ An đi đâu về sao?

Hoài An cười:
– À dạ, em sang khoa xét nghiệm có chút việc ạ.
Thiên Vĩ gật đầu rồi đi vào khoa, An nhếch mép cười rồi tíu tít đi theo.

Ngồi trong xe taxi rồi mà Tú Vi vẫn thấy trống ռ.ɠ-ự.ɕ mình ᵭ.ậ..℘ loạn xạ. Vi không hiểu đó là kiểu cảm xúc gì. Chẳng hiểu sao khi nghe Hoài An nói, cô cảm giác co rút ở l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ và trước sự quan tâm như thường lệ của Thiên Vĩ, cô lại muốn giận dỗi. Cố gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu, Tú Vi vỗ vỗ khuôn mặt cho mình thật vui vẻ để về nhà.

Sau bữa cơm trưa, Vi thơ thẩn đi lên phòng nằm nghỉ để chiều lại lên trường. Điện thoại bỗng rung lên báo tin nhắn đến – là Thiên Vĩ:
– Vi, em ăn chưa? Sáng nay sao trông em lạ thế?
Không trả lời lại sợ anh lo, trả lời thì lại chẳng biết nói thế nào cả nên Tú Vi cứ tần ngần cầm điện thoại. Cuối cùng, cô đáp lại:
– Dạ em ăn rồi ạ. Em sợ anh bận nên về thôi, có sao đâu anh!
Cô tò mò định hỏi về tình yêu của anh và chị An nhưng quyền gì mà hỏi đây? Từ bao giờ cô lại khó nói chuyện với anh như thế? Sao cô không chí chóe với anh như trước được nhỉ? Thế nên, tin nhắn soạn rồi lại xóa và cuối cùng cô quyết định tắt máy nằm ngủ trưa.
Chiều hôm đó, Tú Vi được bố Vũ Phong chở lên trường. Đang đi, bất chợt bố hỏi:

– Con gáι có chuyện gì suy nghĩ sao?
Bố Phong luôn ϮιпҺ tế như thế. Thảo nào khi Vi bảo sẽ đi xe buýt, bố lại cứ nằng nặc chở đi. Tú Vi nhoẻn cười:
– Đâu ạ, con bình thường mà bố. Bố lại ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ rồi!
Vũ Phong bật cười:
– Không phải ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ mà là ϮιпҺ ý.

Tú Vi trầm ngâm nói:
– Bố ơi, nếu sau này con yêu người đàn ông khác, anh Bảo Nam chắc không trách con đâu bố nhỉ?
Vũ Phong gật đầu:
– Ừ, tất nhiên rồi. Nam luôn mong con hạnh phúc, mong con có người chở che cho con thay cậu ấy. Cũng hơn một năm rồi, bố nghĩ con cũng nên nhìn mọi thứ nhẹ nhàng đi.
Thực lòng lâu nay Tú Vi đã thấy lòng nhẹ nhõm hơn nhiều. Cô hiểu rằng đời vô thường lắm và thay vì đau buồn thì nên sống thật vui, thật khỏe để Bảo Nam cũng yên tâm về cô. Nay nghe bố nói, Tú Vi đáp:
– Dạ con ổn mà bố, chỉ là…nếu như…con nói ví dụ như là…
Vũ Phong cười:
– Trời, Tú Vi lém lỉnh của tôi đâu mất rồi? Trước đây có việc gì chưa thấy người đã thấy tiếng cơ mà. Sao giờ ngập ngừng ấp úng thế hả? Đời người chỉ sống một lần, hãy sống thật với chính mình, với tình cảm của mình, chẳng việc gì phải “nếu như” với cả ” ví dụ như” cả.

Hít một hơi, Tú Vi nói:
– Không, ý con là nếu hai người có tuổi thơ bên nhau, người ta gọi là thanh mai trúc mã đó bố, sau này mà yêu nhau thì sao ạ?
Vũ Phong hơi ngạc nhiên trước câu hỏi đó. Thanh mai trúc mã, không lẽ là con bé và Thiên Vĩ??? Nhưng gạt đi mọi thắc mắc, ông bố cα̉пh sάϮ quay sang hỏi lại cô:
– Thế bố và mẹ chả thanh mai trúc mã là gì? Chả sao cả, đỡ phải tìm hiểu chi cho mệt vì đã quá hiểu nhau. Thế là vui vẻ vẹn toàn, hạnh phúc tràn đầy, có sao đâu?
Tú Vi cảm thấy lòng mình như được củng cố thêm một chút niềm tin, cô nhìn sang hàng cây hai bên đường và ” vâng ” một tiếng khe khẽ . Bố Phong giọng tò mò:
– Tại sao con lại hỏi thế?

Tú Vi giật mình xua tay như người xấu bị phát hiện:
– Dạ không ạ, con hỏi giúp bạn con thôi ạ!
Rõ ràng con gáι của Vũ Phong không biết nói dối nên rất khó vượt qua ánh mắt dày dặn kinh nghiệm đã bao lần điều tra Ϯộι phạm của bố Phong. Nhưng ông bố không hỏi dồn con bé vì ông chờ đợi con gáι trực tiếp nói ra với mình.
Còn Tú Vi, cô hỏi mà chẳng biết mình nói đúng hay sai, cũng không biết đó có phải tình yêu hay không. Biết đâu những lời chị An nói là sự thật, nếu thế thì cô không thể là trà xanh phá đám được. Nhưng cô lại không thể mở miệng hỏi anh Vĩ được. Một mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu khiến cô thấy thật khó chịu.
Hai tuần sau đó, Tú Vi không về thành phố mà ở lại trường, một phần vì bài vở cuối kì, một phần cô bỗng nhiên có cảm giác muốn tránh mặt Thiên Vĩ. Thế nhưng lòng vẫn mong chờ những cuộc gọi, những tin nhắn hàng ngày của anh.

Còn Thiên Vĩ, ngoài những giờ miệt mài trong phòng mổ, tгêภ bàn làm việc, anh có thói quen nhắn tin hay gọi video cho Tú Vi. Nhiều lần cô không bắt máy, anh lại nhắn để nhắc nhở cô ăn uống. Nếu không làm việc đó mỗi ngày, Thiên Vĩ cảm thấy thiêu thiếu điều gì đó. Không lẽ anh đang yêu? Nhưng liệu sau những gì đã diễn ra với Nam, Tú Vi đã sẵn sàng đón nhận một tình cảm mới? Còn anh, những ám ảnh về sự ra đi của Trang dường như không còn nữa. Việc cô nhờ năm năm về trước, anh đã lo vẹn toàn nhờ sự giúp đỡ của chú Vũ Phong. Người cha dượng кнốикιếρ ấy đã bị bỏ ngục, mẹ cô về nhà ngoại chăm sóc ông bà và hương khói cho cô. Bức thư tuyệt mệnh đó, Thiên Vĩ đã đốt sạch khi tới thăm mộ Trang, thắp cho cô gáι xấu số nén hương từ biệt. Mọi thứ đã là quá vãng rồi, có lẽ đã đến lúc anh nên sống cho tương lai. Ấy vậy mà bác sĩ Vĩ vẫn chẳng thể thoải mái mở lời. Mấy tuần không gặp Tú Vi, anh lại nhớ ánh mắt trong veo, nụ cười thiên thần cùng cái điệu bộ nhí nhảnh dễ thương của cô. Nếu đây là cái mà nhân loại gọi là tình yêu thì chắc là anh vướng vào lưới tình từ lâu lắm rồi, từ ngày Vi vẫn là một cô bé nghịch ngợm. Nhưng có lẽ trong vai trò người anh trai, Thiên Vĩ đã không nhận ra điều đó và để lỡ mất cô…
Thứ bảy tuần đó, Vĩ tranh thủ về thành phố B thăm gia đình. Đón anh vẫn là bữa cơm ấm áp, mấy câu chí chóe của Đan Nhi.
Sau bữa cơm, Thiên Vĩ nhâm nhi tách trà cùng ba Vũ:
– Tập đoàn vẫn ổn chứ ạ ba?

Ba Vũ cười:
– Ừ, ba đang tập cho Đan Nhi quán xuyến. Là con gáι nhưng con bé mạnh mẽ, lại nhanh nhẹn tháo vát nên ba không lo lắm. Ít lâu nữa, nếu nó tìm được người phù hợp cùng nó gánh vác thì tốt. Còn con dạo này thế nào?
Thiên Vĩ gật đầu:
– Dạ, con bình thường thôi, chỉ là…
Thấy con trai ngập ngừng, ba Vũ nhìn thẳng Vĩ:
– Con đang định hỏi ba chuyện gì sao?
Vĩ cúi đầu :
– Dạ…

Ba của anh cười:
– Từ bao giờ con trai của tôi lại lúng ta lúng túng trước một vấn đề thế này? Chắc chỉ có thể là yêu.
Vĩ bật cười theo:
– Chả có gì qua được mắt ba!
Ba Vũ ngồi thẳng lưng, khuôn mặt nghiêm túc lắng nghe:
– Con nói đi, cô gáι đó là ai?
Vĩ ngập ngừng:
– Ba…nếu là anh em kết nghĩa… liệu có yêu nhau được không ba?

Một tia ngạc nhiên lóe lên trong mắt người cha từng trải – Tú Vi ? Con bé đã trải qua một cú sốc tình cảm và giờ con trai ông đang yêu cô bé ấy? Thiên Vũ nhìn con trai:
– Con đang nói đến Tú Vi?
Vĩ đan hai tay vào nhau:
– Con chưa yêu bao giờ nhưng…con cảm nhận cô ấy đặc biệt hơn người khác, không gặp thì nhớ, không nhắn tin thì thấy thiếu, đó có phải là yêu không ba? Mà thôi, đã biết người ta thương mình hay không đâu!
Nhìn bộ dạng của con trai, Thiên Vũ cười:
– Yêu là khi mình chỉ nghĩ tới người đó, muốn chở che cho người đó và không ai thay thế được dù ở bất kì hoàn cảnh nào. Đó là quan niệm của ba. Tình cảm Tú Vi dành cho con ra sao thì ba không rõ, nhưng nếu con muốn có người mình yêu thì phải mạnh dạn tỏ bày. Đừng để đến lúc mất đi lại tiếc.

Thiên Vĩ nhìn ba:
– Nhưng…con và cô ấy là..anh..em…
Thiên Vũ nhướn mày:
– Này bác sĩ Vĩ, anh em kết nghĩa thì liên quan gì? Có luật pháp nào cấm những người không cùng huyết thống yêu nhau không? Vớ vẩn! Phí chín năm học tập ở Anh! Hay là ngay ngày mai, anh đi xét nghiệm ADN hộ tôi xem Trịnh Thiên Vĩ và Đinh Tú Vi có quαп Һệ gì không? Rồi rà pháp luật Việt Nam xem có yêu nhau được không nhé!
Những lời ba nói khiến Thiên Vĩ thấy nhẹ nhõm với suy nghĩ và quyết định của mình. Ba Vũ nói đúng, không thử sao biết được…

Đúng lúc đó, điện thoại của Thiên Vĩ reo lên, là bác sĩ Hoàng:
– Dạ em nghe đây anh!
Giọng bác sĩ Hoàng gấp gáp:
– Vĩ, thành phố E bùng nổ ᴅịcҺ Covid, ngày mai Ьệпh viện sẽ cử một đoàn tình nguyện đến đó. Ban giám đốc giao cho cậu dẫn đầu vì còn trẻ, chưa lập gia đình lại có kinh nghiệm chuyên môn . Cậu chuẩn bị đi nhé!
Thiên Vĩ ” dạ ” một tiếng nhưng trong lòng thấy một chút hẫng hụt dâng lên…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất