Cả bầu trời thương nhớ – Chương 18

Vũ Linh 310

Tác giả : An Yên

Thiên Vĩ sững người. Anh không ngờ một cô gáι trông mảnh mai, có phần yếu đuối và dễ tổn thương như Trang lại có thể mạnh dạn nói lời tỏ tình với một người đàn ông mới gặp gỡ ba lần dù nhắn tin qua lại khá nhiều. Có lẽ cô ấy mạnh mẽ hơn anh tưởng. Thiên Vĩ ngạc nhiên:
– Tại sao lại là anh?

Trang mỉm cười:
– Anh thấy lạ lắm sao? Vì anh là người duy nhất không ca thán khi em nhắc đến chuyện gia đình. Không chỉ khi gặp mặt mà nhắn bao nhiêu tin anh cũng không cáu. Trước đây, có vài chàng trai nói lời yêu em, khi em bảo gia đình mình phức tạp, họ đều bảo chẳng sao cả. Tuy nhiên, chỉ một vài lần em buồn, em tâm sự sau khi xem video bố dượng ᵭάпҺ mẹ em, những câu nói trong nước mắt của em lại không khiến họ kiên nhẫn được như anh. Họ xa em dần dần và em chấp nhận. Bởi không ai có thể bắt em vui vẻ khi chứng kiến mẹ mình như vậy được. Nếu có thể về, em đã không ngồi yên như thế này…
Thiên Vĩ nhíu mày:
– Hai năm qua em chưa từng về thăm nhà sao?

Trang lắc đầu:
– Em không thể! Mẹ con em đã cố gắng để em rời khỏi Việt Nam, giờ nếu chưa thành công, em không về!
Vĩ gật đầu thấu hiểu. Mẹ cô đã cố gắng cho con gáι có một cuộc đời mới. Thế nhưng sự 𝔱𝔯𝔞 𝔱ấ𝔫 bằng video của bố dượng liệu có để cô được yên?
Anh đang chìm trong suy nghĩ lại thấy Trang lên tiếng:

– Anh không giống họ, dù thời gian ngắn nhưng em tin điều đó. Anh có thể giúp em ʇ⚡︎ựa vào một cách vững chãi, nên dù biết anh thích mẫu con gáι dịu dàng thùy mị, anh bảo yêu tà áo dài Việt Nam mà, chắc anh sẽ thấy buồn cười khi thấy một cô gáι bình thường như em lại dám nói lời tỏ tình đúng không ạ? Nhưng theo em nghĩ, dù gáι hay trai một khi đã yêu thì cứ bộc lộ ra, không nên giữ trong lòng, sau này lại hối tiếc vì bỏ qua cơ hội.

Cô ấy suy nghĩ không sai, một lối nghĩ rất hiện đại và hoạt bát. Rõ ràng Trang rất thông minh. Một vẻ ngoài có phần yếu đuối nhưng tính cách lại mạnh mẽ như vậy, chỉ tiếc là một mảng trong trái tιм ấy đã nhuốm màu tổn thương…
Nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của Trang, Thiên Vĩ nhìn sang cô nói:
– Xin lỗi, anh không thể!
Trang gật đầu:

– Em hiểu! Em đã biết trước câu trả lời này!

Thiên Vĩ không biết phải nói sao nữa. Anh chưa yêu bao giờ nên cũng không hiểu rõ cảm giác yêu nó như thế nào cả. Thế nhưng có một điều anh chắc chắn là khi bước vào con đường tình yêu, phải có nhớ nhung, phải có xao xuyến. Và anh không có cảm giác ấy với Trang. Anh chỉ muốn an ủi để cô vượt qua nỗi đau, chỉ muốn động viên cô tin yêu vào cuộc sống bởi Trang còn quá trẻ và chắc hẳn cô là niềm hi vọng lớn nhất của người mẹ đáng thương. Vì thế, Trang tỏ tình chắc chắn là hành động nằm ngoài sự tưởng tượng của Vĩ.
Thấy Thiên Vĩ trầm ngâm im lặng, Trang tiếp tục:
– Anh không hỏi vì sao em đoán được câu trả lời ư?
Vĩ lắc đầu:

– Không, vì em là cô gáι rất ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ nên chắc chắn em cảm nhận được sợi dây tình cảm của chúng ta chưa đủ để gọi là tình yêu.
Trang cười:
– Nhưng em muốn đó là tình yêu. Em nghĩ hai người yêu nhau trước hết phải hiểu nhau.
Thiên Vĩ nhìn xa xăm, trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh cô bé mê kẹo mút vị dâu chứ không phải người đứng bên cạnh:
– Anh lại nghĩ rằng yêu xuất phát từ cảm xúc. Đó mới là nền tảng để họ tìm hiểu nhau và yêu nhau.
Trang tò mò:
– Phải chăng em không đủ hấp dẫn? Và gia đình em không tương xứng với anh?

Thiên Vĩ lắc đầu:
– Khái niệm về một cô gáι hấp dẫn không bao giờ là tuyệt đối em ạ. Tùy vào quan điểm về sự hấp dẫn của mỗi người, có người xem đó là vẻ đẹp ngoại hình, người lại xem đó là cái đẹp về lối sống. Vì thế, không thể có một định nghĩa cụ thể cho một người con gáι hấp dẫn. Còn sự tương xứng, anh nghĩ nó không liên quan đến tình yêu và hôn nhân. Nếu hai gia đình giàu có kết tình thông gia thì anh nghĩ đó là sự trùng hợp thôi, bởi bố mẹ nào cũng tôn trọng tình cảm riêng tư của con cái.

Trang dường như vẫn không bỏ cuộc:
– Vậy tại sao không phải là em? Hay anh có người yêu rồi ạ?
Thiên Vĩ bật cười. Anh không nghĩ rằng Trang lại mạnh dạn đến thế, cảm giác như anh đang bị hỏi cung vậy:
– Đúng ra là anh chưa yêu ai. Còn lí do vì sao anh không yêu em thì anh không giải thích được, vì tình cảm rất khó nói.
Trang gật đầu:
– Em hiểu, cũng bởi em nói ra điều này quá đường đột. Không sao, em sẽ chờ ngày anh yêu em!

Thiên Vĩ lại á khẩu. Những tưởng vậy là Trang sẽ bỏ cuộc, nào ngờ từ tấп côпg chuyển sang phòng thủ đợi chờ cơ hội mới. Trong bốn năm đại học ở Anh, đây không phải lần đầu tiên Thiên Vĩ nhận được tình cảm từ một bạn nữ. Thậm chí, nhiều cô sinh viên người Anh còn sẵn sàng trút bỏ trang phục để gạ tình Thiên Vĩ nhưng tất cả đều bị anh cự tuyệt. Nhiều người còn cho rằng chắc Thiên Vĩ là ” gay ” nên mới không yêu phụ nữ. Họ thắc mắc rằng cả khi tỉnh táo hay khi uống thêm mấy ly ɾượu cũng chẳng khiến Vĩ thay đổi thái độ. Tuy nhiên, Trang là cô gáι Việt Nam đầu tiên không chỉ mạnh dạn tỏ tình mà còn hỏi đến tận cùng lí do Vĩ từ chối mình, nên anh cũng hơi ngạc nhiên. Vả lại, Trang lại là cô gáι dễ tổn thương nên Thiên Vĩ không muốn cô bị ҳúc ᵭộпg.

Hít một hơi, Vĩ quyết định kết thúc mọi chuyện nên anh nói:
– Trang, anh nghĩ chuyện yêu đương hay hôn nhân là do duyên phận. Đôi khi chỉ một vài lần gặp gỡ cũng nên duyên, cũng có khi là cả những năm tháng dài lâu. Thế nên, anh không thể nhận vơ được. Hai tiếng ” người yêu” với anh không hề dễ dàng em ạ. Em là cô gáι tốt, sẽ có những người đàn ông tốt hơn anh xứng đáng với tình cảm của em, đem lại hạnh phúc cho em. Chúng ta cứ là anh em, là đồng hương nơi xứ người, có gì khó khăn thì cùng giúp nhau vượt qua. Nếu em buồn cứ tâm sự, anh sẵn sàng nghe em nói!

Trang lắc đầu:
– Anh yên tâm đi, thứ khiến em tổn thương nhanh nhất chỉ là những trận đòn roi mà mẹ em phải gánh chịu thôi. Ông ấy biết mẹ là điểm yếu của em nên mới làm thế để em xuất hiện, để bắt mẹ chứng kiến cảnh ông ấy 𝔱𝔯𝔞 𝔱ấ𝔫, ħàɲħ ħạ em. Lâu nay bộ mặt đạo đức giả bị mẹ em gỡ xuống rồi nên ông ta mới làm thế. Em đã từng nghĩ chặn mọi sự liên lạc với ông ta để không phải nhận những video ấy nữa. Thế nhưng, em chưa kịp thực hiện thì ông ấy đã đe dọa nếu em không nhận video và xem nó thì sẽ không bao giờ được gặp mẹ nữa. Dù không dám xem nhưng em không thể chặn ông ta. Em tìm được ở anh sự thấu hiểu nên mới muốn có một điểm ʇ⚡︎ựa, vì thực sự em gồng hết nổi rồi…

Giọng Trang nghẹn lại. Thiên Vĩ định giơ bàn tay ra nắm lấy bờ vai đang run lên của cô ấy, nhưng rồi cάпh tay anh giơ ra giữa không trung rồi lại buông thõng xuống. Anh đã không đáp lại tình cảm của cô thì cũng không nên gieo thêm cho cô hi vọng. Nghĩ thế nên khi những giọt nước mắt lăn dài tгêภ gò má của Trang, Thiên Vĩ vỗ vỗ sau lưng cô:
– Anh hiểu, nhưng sao mẹ em không báo chính quyền mà cứ để ông ấy hoành hành vậy?
Trang lắc đầu:
– Không, mẹ em hiền lắm, cam chịu thôi. Bà nói bà khổ thế nào cũng được nhưng riêng em thì phải gắng học để thoát hẳn khỏi cảnh đó và phải lấy một người thực sự thương mình.

Thiên Vĩ nhìn cô:
– Một người hiểu và thương mình thực sự không dễ, nhưng anh tin khi em học hành thành đạt rồi ʇ⚡︎ự khắc duyên lành sẽ đến với em. Anh xin lỗi vì không thể là người đó nhưng sẽ có người khác yêu em. Còn bố dượng em thì nên cho vào ngục mới ổn!
Trang nhìn xa xa, dòng nước sông Thames đã về khuya, cái tĩnh lặng như khiến lòng người lắng đọng:

– Mẹ em có lí do mà…
Thiên Vĩ nghĩ mình không nên hỏi sâu quá làm gì vì dẫu sao đó cũng là nguyên do khó nói. Nhưng anh vẫn cố gắng để ϮιпҺ thần Trang ổn hơn:
– Anh không biết đó là việc gì nhưng em đừng sống vì những điều không tốt trong quá khứ. Đừng để bóng đen của quá khứ xâm lấn hiện tại và tương lai của em. Anh nghĩ sẽ ổn cả thôi!
Trang cười:
– Anh yên tâm, em không ૮.ɦ.ế.ƭ vì thất tình đâu mà anh lo! Anh không yêu thì cứ xem em là bạn hay em gáι, em vẫn vui mà!

Thiên Vĩ nhẹ cả người:
– Ừ, em gáι ngoan!
Đêm hôm đó, cả hai lại vui vẻ trò chuyện, đủ mọi chuyện linh ϮιпҺ – từ mấy anh chành người Anh ở lớp Kinh tế đối ngoại cho đến bác chủ trọ vui tính, từ việc đi siêu thị đến những người vô gia cư. Trang kể một cách vô tư hồn nhiên, cô còn hát cho Vĩ nghe nữa. Điều đó khiến anh thấy yên tâm rằng từ nay mình có thêm một cô em gáι. Với nhiều cô gáι Anh quốc, khi bị từ chối, họ sẽ từ bỏ một cách thoải mái. Nhưng phụ nữ Việt lại rất nặng tình, đặc biệt ở nơi xa xứ, người ta dễ cô đơn và đặc biệt là người có hoàn cảnh như Trang. Vì thế, Vĩ nghĩ rằng anh nên tạo một khoảng cách nhất định với cô, không nên để Trang nuôi hi vọng.
Đêm đã khuya lắm rồi. Thiên Vĩ vội giục Trang ra về. Cô mỉm cười gật đầu, một nụ cười rất nhẹ như có như không. Môi Trang lẩm bẩm chỉ một mình cô nghe thấy:

– Vĩ, thực ra…em rất khó từ bỏ…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất