Tác giả: An Yên
Tắt điện thoại một lúc lâu mà Lệ Thủy cứ ngỡ mình đang mơ, tay cô khẽ chạm lên môi và cười mãi. Vậy là anh sẽ không xa mẹ con cô, anh sẽ trở về làm chú rể của cô, cùng cô xây dựng một mái ấm.
Mẹ Lệ Thủy bước vào thấy con gáι ôm điện thoại cười ngây ngốc thì hốt hoảng:
– Lệ Thủy, con làm sao vậy? Con không khỏe chỗ nào?
Thấy mẹ rưng rưng nước mắt ôm lấy mình, Lệ Thủy giật mình. Cô đang đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào nhưng hình như mẹ lại tưởng cô có vấn đề tâm lý. Cảm nhận bờ vai run run của người mẹ hiền, cô lại ân hận, xót xa. Nhưng trước sau gì bố mẹ cũng biết, giờ cô cần bình ổn sức khỏe để chờ Tuấn Khang trở về. Nghĩ vậy, cô nói nhẹ:
– Con không sao mà mẹ. Con buồn buồn nên mở truyện cười tгêภ ๓.ạ.ภ .ﻮ ra đọc và thấy hay nên cười thôi mà.
Mẹ cô lúc này mới giãn cơ mặt, ᵭάпҺ nhẹ vào lưng cô rồi cười:
– Cha bố cô, làm mẹ hết hồn. Ừm, con cứ làm những gì mình thấy thoải mái là được con ạ.
Ngày hôm sau, Lệ Thủy xuất viện về nhà. Lệ Thanh và Triệu Đạt sợ chị buồn nên cứ ríu rít kể đủ thứ chuyện. Nằm nhà mãi cũng chán, Lệ Thủy lên ๓.ạ.ภ .ﻮ tìm xem có việc gì để làm thêm hay không. Thấy một công ty may cần tuyển nhân viên, cô liền hỏi thủ tục hồ sơ bởi ngoài bằng tốt nghiệp cấp ba thì cô chưa có bằng cấp gì. Nhà Lệ Thủy có một chiếc máy may, hồi chị em cô còn nhỏ, mẹ vẫn thường may đồ cho mấy đứa. Đồ mẹ may khéo lắm, bạn nào cũng khen. Vì thế, Lệ Thủy từng xin mẹ học may để ʇ⚡︎ự may đồ mặc ở nhà và may cho mấy em búp bê nữa. Nghĩ vậy, cô liền xuống xin phép bố mẹ:
– Bố mẹ, bây giờ con ở nhà cũng buồn và hay suy nghĩ linh ϮιпҺ. Con muốn xin vào làm ở công ty may mặc cho khuây khỏa, cũng để kiếm thêm tiền trang trải cuộc sống. Năm sau con có thể thi lại ạ.
Bố cô nhìn con gáι với ánh mắt ngạc nhiên. Ông không nghĩ đứa con bé bỏng lại có suy nghĩ ʇ⚡︎ự lập như vậy. Lệ Thủy giống mẹ cô quá. Ngày trước, xưởng gỗ nhà ông làm ăn khấm khá lắm, ông muốn rước bà về sớm hơn nhưng bà vẫn một mực muốn học hành có nghề nghiệp ổn định rồi mới lấy chồng. Giờ đây, Lệ Thủy lỡ kì thi Đại học mà lại sợ phiền lụy đến bố mẹ. Nhưng ông cũng xót xa khi con gáι mình sớm muốn bước vào đời:
– Con cứ ở nhà nghỉ ngơi. Nhà mình không giàu nhưng chưa nghèo đến mức con phải bươn chải như thế . Làm công ty cực lắm, phải may theo dây chuyền công nghiệp, sức khỏe con như vậy không trụ nổi đâu.
Mẹ cô cũng gật đầu:
– Đúng vậy, con chưa cần nghĩ đến việc kiếm tiền. Mười bảy tuổi còn ăn học, cứ nghỉ đi, buồn thì đi chơi đâu đó cũng được, đang nghỉ hè mà, con rủ hai em về quê hay đi đâu đó. Bố mẹ còn lo cho các con được mà.
Nhưng Lệ Thủy giờ đây đâu chỉ lo cho mình, cô còn phải lo cho đứa bé trong bụng. Dù nhà Tuấn Khang có giàu cỡ nào, họ có chấp nhận mẹ con cô thì Lệ Thủy vẫn muốn có vốn liếng của riêng mình. Cô không muốn bị phụ thuộc rồi bị người ta khinh bỉ, rẻ rúng. Cô cần ʇ⚡︎ự lập, phải lo được cho bản thân và con của mình. Vì thế, cô quả quyết:
– Không sao đâu ạ, kiến thức con cũng khá vững nên năm sau đến trước kì thi, con ôn lại vẫn kịp. Con không thấy mất sức đâu ạ, chơi cũng nhiều rồi. Con muốn đi làm. Mẹ cũng thường dạy con cắt may rồi nên bố mẹ cứ cho con đi, con hứa nếu mệt thì con sẽ nghỉ ạ.
Sợ con căng thẳng, bố mẹ Lệ Thủy đồng ý với con. Công ty cách nhà cô mười cây số nên ngày hôm sau, cô bắt xe buýt tới phỏng vấn. Vì công ty may công nghiệp theo dây chuyền, lại đang cần người, trông cô nhanh nhẹn, biết cắt may nên quản lý nhận cô ngay và còn căn dặn Lệ Thủy vừa làm vừa học những chị em có kinh nghiệm. Cô vui vẻ cảm ơn chị quản lý và về nhà chuẩn bị bắt đầu công việc mới từ ngày hôm sau.
Mấy ngày đầu, vì chưa quen việc nên cô làm hơi chậm. Nhưng Lệ Thủy vốn ngoan ngoãn, chịu khó nên các chị ở đây chỉ bảo rất tận tình. Cô nhanh chóng làm quen với công việc. Ở công ty, Lệ Thủy quen với Cẩm Vân. Chị ấy hơn cô ba tuổi, nhà cách công ty năm cây số thôi nhưng đi cùng tuyến xe buýt với cô. Vân đã giúp đỡ cô rất nhiều nên dần dần hai người hay trò chuyện thành thân thiết. Cô ấy cũng là người duy nhất ngoài Tuấn Khang biết cô đang mang thai, vì thế Vân luôn giúp cô làm việc nặng. Trong tuần đầu tiên đi làm, Lệ Thủy không hề nói với Tuấn Khang về việc mới của mình. Cho đến một hôm, đang giờ ăn trưa, Tuấn Khang gọi vi deo và cô không giấu được nữa. Khi anh ngạc nhiên thấy cô đang ngồi trong nhà ăn của nhân viên, cô rụt rè trả lời:
– Em.. em… đi làm… công nhân may ạ!
Tuấn Khang lớn tiếng:
– Em nói gì cơ? Sao em lại đi làm? Anh bảo em chỉ cần ăn no ngủ ngon chờ anh về cơ mà!
Cô hơi giật mình. Một phần vì anh nói to, ở đây lại đông người, vài người quay lại nhìn cô, một phần vì chưa bao giờ cô thấy anh bực bội như vậy. Tuấn Khang cảm nhận được điều đó nên nhẹ giọng:
– Anh xin lỗi, nhưng anh không muốn em vất vả, anh lo được cho hai mẹ con mà!
Lệ Thủy nhoẻn cười:
– Em có vất vả đâu, chỉ ngồi may thôi mà anh. Anh yên tâm đi, không mệt chút nào cả. Em ở nhà chán ૮.ɦ.ế.ƭ đi được ý.
Tuấn Khang ngao ngán với cô người yêu cứng đầu:
– Chán sao em không đi chơi? Đang hè mà!
Lệ Thủy lại bật cười:
– Người già nói chuyện sao giống nhau thế nhỉ? Anh nói y hệt bố mẹ em.
Tuấn Khang chau mày:
– Đấy, em thấy chưa, em bướng quá cơ!
Lệ Thủy phụng phịu:
– Anh bảo chỉ cần em thấy thoải mái là được cơ mà, anh không giữ lời.
Tuấn Khang lại vỗ về:
– Anh nói thế vì anh lo em đi như vậy, ăn uống có đảm bảo không? Con có mệt không?
Cô dẩu môi:
– Anh đâu có lo cho em, lo cho bé con thôi đúng không?
Tuấn Khang lại sợ cô giận nên vội vã ρhâп bua:
– Em nói hay chưa, anh lo cho con cũng là lo cho em mà. Không có em làm sao mà có con chứ?
Thấy thái độ hσảпg hốϮ của anh, cô cười lớn:
– Em đùa mà sao anh cuống lên thế? Em đi làm thế này sẽ gặp gỡ nhiều người, có thêm bạn mới, em vui lắm, ăn uống cũng được, em có nghén ngẩm gì lắm đâu ạ.
Tuấn Khang tỏ vẻ mặt bất lực:
– Thôi được rồi, anh chịu thua, miễn em vui là được nhưng không được làm quá sức nha. Anh về nếu thấy em gầy , anh sẽ phạt nghe chưa?
Lệ Thủy gật đầu:
– Em tăng hai kilogam rùi. Anh về, em sẽ thành thùng phi di động đó.
Tuấn Khang bật cười:
– Nói được làm được nha cô bé. Amh sẽ dùng ʋòпg tay để kiểm chứng đấy.
Cô lại gật đầu. Những câu chuyện của hai người ngày nào cũng diễn ra vui vẻ như vậy. Thấm thoắt thoi đưa, cô đã đi làm được ba tuần- sáng sáng ra bắt xe buýt, chiều chiều lại cùng Cẩm Vân ra bến chờ xe. Có hôm mẹ sợ cô đói còn bắt cầm theo thức ăn, bữa trưa của cô và Cẩm Vân lại thêm phong phú. Càng ngày,Lệ Thủy càng cảm nhận được sinh linh bé nhỏ đang lớn dần trong bụng. Bé đã được tám tuần, nghe tιм thai rõ rồi. Cô vui lắm, cái chấm bé nhỏ tгêภ màn hình siêu âm khiến cô thấy thiêng liêng vô cùng. Những tờ kết quả siêu âm đều được Lệ Thủy cất giữ cẩn thận để chờ Tuấn Khang về khoe. Cũng đã gần đến ngày anh về, hôm nào Tuấn Khang cũng gọi và câu cuối cùng luôn là” anh đang cố gắng làm việc ngày đêm để sớm về với mẹ con em”. Lệ Thủy không nghén gì cả nên gia đình không biết cô mang bầu. Lòng cô luôn vui vẻ đón chờ ngày gặp lại anh. Còn Tuấn Khang, anh nhớ Lệ Thủy đến phát điên, lần đi Đà Nẵng này một phần vì công việc, một phần cũng để tránh xa sự quấy nhiễu của Trúc Thy và sự thúc giục của gia đình. Nhưng anh nhớ Lệ Thủy không chịu nổi. Giờ cô lại mang bầu con của anh, Tuấn Khang sẽ đối mặt với tất cả để bảo vệ tình yêu của mình.
Buổi trưa hôm đó, vừa ăn trưa xong, Lệ Thủy nhận được cuộc gọi của Tuấn Khang nhưng hôm nay anh không gọi vi deo:
– Vợ đang ở đâu vậy?
Cô cười:
– Em mới ăn trưa ở công ty xong ạ. Sao anh không gọi video, không muốn nhìn thấy em nữa à?
Anh cười:
– Không muốn thấy thì anh còn muốn nghe vợ nói sao? Anh đang ra ngoài, chỗ này không có Internet.
Lệ Thủy ” à” một tiếng rồi cười:
– Em mới đi khám hôm qua, bé con đã có tιм thai và phát triển khỏe mạnh lắm nha.
Dù không nhìn thấy cô nhưng Tuấn Khang vẫn nở một nụ cười ấm áp, ánh mắt hoen đỏ vì ҳúc ᵭộпg, giọng nói lộ rõ vẻ cưng chiều:
– Anh nhớ em! Anh sẽ có một món quà bất ngờ cho mẹ con em…
Lệ Thủy reo lên:
– Thật hả anh? Anh gần về chưa ạ?
Tuấn Khang không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô mà cười nhẹ:
– Đợi anh để nhận quà nha vợ yêu!
Điện thoại đã ngắt mà Lệ Thủy vẫn đứng đó cười rạng rỡ một mình.