Ba lần lỡ nhịp – Chương 61

Vũ Linh 387

Tác Gỉa : An Yên

Lúc này, Lệ Thủy không có thời gian để nghĩ nữa. Cô vội vã bắt xe về nhà. Lên đến xe rồi mà cô vẫn còn run sợ. Hơn một ngày ngồi ô tô mệt mỏi, có phải bịt kín mặt đề người khác không tò mò về những vết thâm tím hiện lên tгêภ nước da trắng ngần ấy.
Vừa về đến nhà, nhìn thấy mẹ đang chơi cùng Khang Viễn và An An trước sân, cô bỗng nghẹn giọng:

– Me… Mẹ cô ngước lên, nhíu mày nhìn như thế không tin người đứng ở cổng là con gáι mình. Cũng phải, vì mới mấy ngày trước đó cô còn vội vã vào Đồng Nai để chuẩn bị cho đơn | hàng mới của công ty cơ mà, Rồi bà ngạc nhiên:

– Lệ Thủy phải không con? Hôm nay là chủ nhật nên cả Khang Viễn và An An đều ở nhà. Khang Viễn đang học lớp năm còn An An học lớp hai. Cả hai đứa khi nghe tiếng mẹ thì cùng reo lên:
– Mẹ Lệ Thủy về! Mẹ Lệ Thủy về rồi! | Lệ Thủy trào nước mắt. Hạnh phúc giản dị ở đây mà sao cô lại chạy tít hàng trăm cây số vào Đồng Nai để xây dựng gia đình với một tên lòng lang dạ thú như Khải Minh.
Cô ôm lấy hai con và nói với mẹ mình đang há hốc miệng ngạc nhiên:
– Mẹ, chúng ta vào nhà nói chuyện!
Vào đến nhà, khi Lệ Thủy cởi lớp khẩu trang che mặt, mẹ cô bịt miệng hét lên:
– Trời ơi Lê Thủy con bị làm sao thế này?
Cả Khang Viễn và An An cũng tròn mắt. Sau một giây suy nghĩ, Khang Viễn lay tay mẹ:
– Mẹ Lệ Thủy, có phải chú Khải Minh ᵭάпҺ mẹ không?
Hôm thăm mộ bố Tuấn Khang, rõ ràng con nghe giọng chú ấy trong điện thoại mà con kể bà ngoại lại không tin. Mẹ Lệ Thủy lay vai cô:
– Lệ Thủy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lệ Thủy nấc lên:

– Mẹ, Khải Minh chơi ma túy…anh ta.. пghιệп bao nhiêu năm nay rồi.. anh ta… ᵭάпҺ con….
Mẹ cô buông thõng hai tay rồi ngồi phịch xuống ghế. Bà bất ngờ đến mức không thốt nên lời. Lệ Thủy ôm hai con và từ từ ngồi xuống kể mọi chuyện cho mẹ nghe, những lời đe dọa, những trận đòn ghen, những nỗi lo sợ…Tất cả được nói ra trong nước mắt. Hai đứa bé ngơ ngác sờ tay lên những vết bầm tím tгêภ mặt mẹ, còn mẹ cô gục đầu khóc nức nở:

– Tội nghiệp con tôi, sao nó khổ thế này? Mẹ biết ngay là con không yêu nó mà, tại sao con lại cố chấp như vậy. Cuộc sống hôn nhân không có tình yêu có khác gì đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌 đầu, đây lại với một thằng пghιệп nữa thì sống không bằng ૮.ɦ.ế.ƭ con a. Lệ Thủy sai rồi và cô đang phải trả giá đấy thôi- một ς.-ơ τ.ɧ.ể bầm dập, một trái tιм tan nát, một tâm hồn đớn đau. Đó là sự lựa chọn sai lầm của cô. Cha ông ta nói rồi mà ” sai một li đi một dặm” là quả chính ҳάc. Cô đã nghĩ sẽ lấy một tấm chồng để làm bình phong che chắn quá khứ, che chắn tình yêu đích thực, hợp pháp hóa một người cha cho con mà không hề nghĩ đến những tổn thương cho những người xung quanh và cho chính bản thân mình. Lệ thủy lo sợ, không biết khi được thả ra, Khải Minh sẽ điên dại như thế nào nếu không thấy cô. Nhưng trái lại với suy nghĩ của cô, mẹ cô cứng cỏi:

– Con chả việc gì phải sợ. Ở đâu cũng có chính quyền, có pháp luật. Nó thấy con hiền lành thì dọa chứ không lẽ nó định đến đây làm loạn. Mẹ sẽ nói mẹ con thuê vệ sĩ. Xưởng mộc nhà mình bao lâu nay làm ăn đàng hoàng, Khải Minh có thể làm tướng ở Đồng Nai chứ ra đây nó dám làm gì?
Mẹ cô vừa nói đến đó thì sau lưng cất lên một âm thanh quen thuộc:
– Bà vừa nói gì? Sao lại phải thuê vệ sĩ? Thằng Khải Minh làm gì Lệ Thủy? Rồi ông đưa mắt nhìn sang con gáι, sững người khi thấy khuôn mặt bầm tím của con:
– Lệ Thủy, có chuyện gì thế? Sao trông con tả tơi thể này? Hai đứa trẻ nhào vào lòng ông ngoại: – Là chú Khải Minh ᵭάпҺ mẹ, ông ngoại ạ!
Mẹ cô kể tuần ʇ⚡︎ự mọi chuyện cho chồng. Bổ Lệ Thủy ᵭ.ậ..℘ bàn quát lên:
– Khốn пα̣п! Nó dám làm thế sao? Con cứ yên tâm ở lại đây, không ai dám động đến một sợi lông của con!
Lệ Thủy biết, bố mẹ cô sẽ làm tất cả để bảo vệ mình. Nhưng cô vẫn thực sự lo sợ.Tối đó, cô ᵭάпҺ bạo gọi điện thoại cho mẹ chồng:

– Mẹ ơi, mẹ thế nào rồi ạ?

Giọng bà run run:
– Lệ Thủy…mẹ không sao…con ở đâu rồi? Ông bà thông gia….
Bà vừa nói đến đó, Lệ Thủy bỗng nghe giọng Khải Minh vang lên trong điện thoại:
– Bà gọi cho ai đấy? Con đi ấy đúng không? Đưa máy đây!
Rồi cô nghe giọng mẹ chồng:

– Khải Minh…mẹ xin con…tha cho con bé…
Giọng Khải Minh giận dữ:

– Bà điên à? Con mình không lo lại đi xót con thiên hạ. Bà có biết nó theo trai không? Đưa điện thoại đây!
Lệ Thủy run run định tắt máy thì nghe giọng Khải Minh vang lên:

– Tao nói cho mày biết, mày đừng tính đến chuyện li hôn. Mày có hóa thành tro thì tao cũng sẽ lôi mày về chôn cạnh tao. Cả nhà mày và thằng chó đó nữa.
Cô sợ hãï dập máy, bó gối ngồi tгêภ giường. Chắc hẳn hắn ta đã ᵭ.ậ..℘ phá, thậm chí có thể đáng cả mẹ chồng cô. Cô hoảng sợ, tay chân run rẩy không biết làm gì. Điện thoại lại reo lên, là số của mẹ chồng cô. Chắc là Khải Minh gọi, cô không dám nghe máy. Chuông điện thoại cứ kêu, cả từ số hắn và mẹ hằn. Lệ Thủy vội vàng tắt nguồn. Không gian rơi vào im lặng. Bỗng một tiếng “cạch”, cάпh cửa phòng bật mở, Lệ Thủy vô thức hét lên:

– Aaaaa! Cút đi!
Mẹ cô ngạc nhiên lao lại:
– Lệ Thủy! Có chuyện gì vậy? Mẹ đây, đừng sợ
Cô ôm chặt lấy mẹ, người run lên, nức nở:
– Mẹ …mẹ ơi… anh ta được thả rồi, anh ta ᵭ.ậ..℘ phá…còn gọi điện thoại dọa sẽ
Mẹ Lệ Thủy vỗ vỗ lưng cô:
– Không sao cả đâu con, nó không dám làm gì đâu, Để mẹ nói Khang Viễn và An An ngủ với ông ngoại, tối nay mẹ sẽ ngủ với con nhé!

Sao Lệ Thủy gật gật đầu. Cô sợ những lời đe dọa ấy sẽ biến thành cơn ác mộng trong những giấc mơ của cô. Mẹ cô dỗ dành Lệ Thủy một chút rồi đi xuống nhà nhắc hai cháu đi ngủ cùng ông ngoại. Tối đó, bà ôm cô, dỗ cô vào giấc ngủ như hổi thơ bé. Sáng hôm sau gần chín giờ Lệ Thủy mới tỉnh dậy sau một đêm ngủ chập chờn trong lo sợ. Cô vệ sinh cá nhân rồi đi xuống nhà Ánh nắng ban mai dịu dàng ấm áp khiến lòng người nhẹ nhõm hơn Không gian yên tĩnh, chắc hai con đã đi học. Lệ Thủy đi ra sân, hít thở không khí trong lành chốn quê nhà. Bỗng cô ngạc nhiên khi thấy ngoài cổng có mấy người mặc đồ vệ sĩ đi đi lại lại. Bố mẹ cô thuê vệ sĩ thật sao? Vậy cho yên tâm. cũng được. Trường học của Khang Viễn và An An cũng đăng kí người nhà đón bé rất nghiêm ngặt nên cô không lo phải Minh có thể đột nhập vào. Với lại, nếu mới ra khỏi phòng tạm giam thì anh ta cũng phải chơi tђยốς cho đã chứ chưa hành động gì đâu. Những lúc như thế này, cô nên bình tĩnh đối ngạc nhiên khi thấy ngoài cổng có mấy người mặc đồ vệ sĩ đi đi lại lại. Bố mẹ cô thuê vệ sĩ thật sao? Vậy cho yên tâm cũng được. Trường học của Khang Viễn và An An cũng đăng kí người nhà đón bé rất nghiêm ngặt nên cô không lo phải Minh có thể đột nhập vào. Với lại, nếu mới ra khỏi phòng tạm giam thì anh ta cũng phải chơi tђยốς cho đã chứ chưa hành động gì đâu. Những lúc như thế này, cô nên bình tĩnh đối phó thì hơn. Bỗng điện thoại Lệ Thủy vừa mở nguồn đã có tin nhắn báo đến- là Khải Minh:
– Tao nói cho mày biết, mày đừng bao giờ nghĩ đến chuyện li hôn. Tao sẽ bắt mày về đây phục vụ tạo, гêภ rỉ dưới thân tao, rõ chưa?

– Nếu mày im lặng thì ngày trở về bên tao sẽ càng nhanh đấy!
– Mày đừng hòng nhờ vả ai, tạo sẽ cho mày nếm mùi sống không bằng ૮.ɦ.ế.ƭ nếu mày ngoan cố…
Dồn dập các tin nhắn khiến bao cứng rắn trong Lệ Thủy lại bay đâu mất. Cô lại lo sợ. Đang định bấm xóa tin nhắn bỗng mẹ cô lên tiếng:

– Có chuyện gì vậy Lệ Thủy? Nó lại gọi điện thoại ư? Cô run rẩy đưa máy cho mẹ. Mẹ cô không tỏ ra sợ hãï mà bình tĩnh nói:
– Con hãy đơn phương li hôn đi. Lấy những tin nhắn này làm bằng chứng trước tòa. Không việc gì phải sợ! Nếu ra tòa, mẹ tin bà thông gia sẽ làm chứng cho con. Ừ, sao cô không nghĩ ra nhỉ?
Nhưng Lệ Thủy vẫn lo lắng:

– Nhưng mẹ ơi, lỡ anh ta đến phả nhà mình thì sao?
Mẹ vẫn vẫn cứng cỏi:
– Sao con lại dại dột vậy? Còn pháp luật mà con! Con không phải lo gì cả. Cứ li hôn đi đã!
Lệ Thủy làm theo lời mẹ. Cô soạn đơn li hôn, kí rồi chuyển phát nhanh tới Tòa án nhân dân tỉnh Đồng Nai.
Tối hôm ấy, khoảng một tuần sau khi phải Minh nhắn tin đe dọa, cô thấy mẹ chồng chủ động gọi điện thoại cho mình. Lo Sợ bà gặp chuyện, Lệ Thủy vội bắt máy:
– Mẹ ơi, có chuyện gì vậy ạ? Anh ta làm mẹ sao ạ?

Mẹ chồng cô giọng run run:
– Lệ Thủy…Khải Minh…Khải Minh … ૮.ɦ.ế.ƭ rồi…nó bị sốc tђยốς… Lệ Thủy bàng hoàng. Anh ta bị sốc tђยốς sao? Cô lắp bắp: – Mẹ…bao giờ…bao giờ … vậy mẹ? Mẹ chồng cô nức nở:
– Tối qua nó không về nhà. Mẹ sợ nó đến tìm con nhưng máy me hết tiền nên sáng nay mẹ mới định gọi hỏi con thế nào. Nhưng chia kịp gọi thì côпg αп bảo nó bị ૮.ɦ.ế.ƭ do sốc tђยốς ở bãi tha ma. Cả ngày nay họ khám nghiệm hiện trường… Lệ Thủy ơi, chắc ông ấy sẽ trách mẹ không dạy được nó…

Lệ Thủy an ủi bà:
– Không sao đâu mẹ, sáng mai con sẽ bay vào đó. Mẹ yên tâm đi, bổ sẽ không trách mẹ đâu, mẹ đã làm hết sức vì anh ấy rồi
An ủi mẹ chồng xong, cô cũng kể mọi chuyện với bố mẹ mình và soạn đổ để sáng mai đi Đồng Nai. Cô đến Đồng Nai vào một buổi chiều nắng ấm áp. Cảm giác nhẹ nhõm và khá thoải mái. Chẳng phải vì không còn phải Minh mà bởi cô đã suy nghĩ thấu đáo mọi việc và bình tĩnh hơn. Cảnh vật vẫn thế, chỉ có lòng người đã đổi thay. Căn nhà hai tầng – nơi cô đã nghĩ sẽ là mái ấm ấy giờ lạnh lẽo, hoang vắng. Chiếc bàn thờ đã lập, di ảnh Khải Minh vẫn với nụ cười hiền lành ấy. Lần thứ hai cô đứng trước cỗ quan tài của một người đàn ông trẻ. Nhưng trái với trái tιм vỡ vụn trước sự ra đi của Tuấn Khang thì lúc này , trước quan tài của Khải Minh, nhìn khuôn mặt hiền khô ấy, Lệ Thủy cảm thấy tiếc nuối. Cô tiếc cho một tương lai rộng mở, cô tiếc cho một đời thanh xuân, tiếc cho cái cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh … Nhưng quá muộn rồi, nhìn khuôn mặt thất thần của mẹ Khải Minh, cô chỉ biết bật khóc:

– Mẹ, mẹ đừng buồn, mẹ còn có con mà…
Mẹ chồng cô nhìn Lệ Thủy:
– Tòa án gửi giấy triệu tập li hôn rồi. Mẹ cũng đồng ý cho con ʇ⚡︎ự do. Con yên tâm, nó đi rồi, không ai quấy nhiễu con và gia đình con đâu…
Lệ Thủy ôm lấy bà:
– Mẹ! Dù thế nào Lệ Thủy vẫn là con của mẹ. Mẹ cho Lệ Thủy được phụng dưỡng mẹ. Khải Minh đi cũng là cách giải thoát cho anh ấy khỏi những cơn thèm tђยốς. Mẹ cô gật đầu:

– Ừ, nó đi sẽ giải thoát cho tất cả. Chỉ là… đáng lẽ ra nó đã có một cuộc đời khác nếu không đi vào con đường đó… Lệ Thủy an ủi bà rồi cùng bà lọ tang lễ cho Khải Minh. Anh em họ hàng biết hoàn cảnh đơn chiếc của bà nên cũng về đông đủ. Chiều hôm sau, Lệ Thủy đến chùa Đại Giác – một ngôi chùa nổi tiếng linh thiêng ở Đồng Nai để nhờ các sư thầy tụng kinh cầu siêu, sám hối Ϯộι lỗi cho Khải Minh. Có lẽ đây là nghĩa cử cuối cùng cô làm cho anh, như mẹ chồng cô từng nói – một ngày nghĩa vợ chồng một đời nghĩa phu thê.

Đúng thời điểm ấy, gần nhà bố mẹ Lệ Thủy có một cô bé hổi nhỏ hay chơi với Lệ Thủy vào Đồng Nai, học tại trường Đại học Đồng Nai. Cô đã nhờ cô bé ấy đến ở cùng mẹ Khải Minh cho bà vui cửa vui nhà. Vì nhà cửa rộng rãi, an toàn lại chỉ mỗi mình bà nên bé hàng xóm của Lệ Thủy cũng vui vẻ đồng ý. Ngày Lệ Thủy tạm biệt Đồng Nai, mẹ Khải Minh ôm. cô nức nở:
– Con gáι, mẹ luôn mong con hạnh phúc. Phải thật sự hạnh phúc vì con xứng đang được như thế.
Lệ Thủy ôm bà:

– Mẹ, con sẽ về thăm mẹ! Ra khỏi căn nhà ấy, cô thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Phải, cuộc đời cô từ nay sẽ khác…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất