Ba lần lỡ nhịp – Chương 6

Vũ Linh 390

Tác giả: An Yên

Cô ngước nhìn Tuấn Khang và thấy trong ánh mắt thâm tình của anh có chút sững sờ, ngạc nhiên. Anh và cô cứ nhìn nhau như thế. Đầu óc của Lệ Thủy lúc này mới lục đục hoạt động. Có lẽ cô đã quá ảo tưởng vào tình yêu này rồi. Gia đình anh danh giá như thế, đâu thể chấp nhận một đứa con dâu nghèo nàn, không bằng cấp và học hành dang dở như cô chứ. Cô không có điểm gì xứng với anh ngoài thứ tình yêu thuần khiết hết mình. Cô sai rồi nhưng cô không có quyền trách anh bởi đây là lựa chọn của cô mà. Lệ Thủy đã mường tượng ra cảnh anh và gia đình anh sẽ đưa cho cô một xấp tiền và yêu cầu cô ๒.ỏ đứ.ค ๒.é hoặc đi thật xa để sinh đẻ rồi họ sẽ lấy mất đứa con đó giống như trong những câu chuyện ngôn tình hay những bộ phim tâm lý tình cảm. Chỉ mới nghĩ đến những hình ảnh đó thôi, cô đã rùng mình, lạnh toát sống lưng rồi . Vì thế, cô không muốn nghe những lời đau đớn đó nên đã cố gắng nói một cách rành mạch nhất :

– Không sao đâu anh ạ, là em ʇ⚡︎ự nguyện mà. Em biết, gia đinh anh sẽ không chấp nhận đâu, em chưa có công việc, lại nghèo nữa, học hành chưa đâu vào đâu. Anh không phải khó xử đâu, em sẽ ʇ⚡︎ự biết phải làm gì.

Nói rồi cô cố nặn ra một nụ cười mà nước mắt chực lăn ra , cô cũng không chờ Tuấn Khang trả lời mà vội vàng tắt máy. Lúc đó, cô mới òa khóc nức nở. Cô khóc cho cái dại dột của mình , giờ không biết ăn nói sao với bố mẹ, học hành lỡ dở, tương lai mịt mù. Cô khóc cho tình đầu dang dở, cô đã ʇ⚡︎ự vẽ ra một viễn cảnh của mái lều tranh cùng hai trái tιм vàng mà đời thực chẳng bao giờ có. Cô đã ʇ⚡︎ự huyễn hoặc mình và anh sẽ dựng xây một mái ấm cùng những đứa trẻ. Giờ thì hết rồi, hết thật rồi, tình yêu ấy ʇ⚡︎ựa như một đóa qùγnh nở vội trong đêm, rất thơm nhưng chóng tàn. Khóc chán chê, Lệ Thủy mới để ý nãy giờ có mấy cuộc goi nhỡ của Tuấn Khang. Cô vội tắt nguồn, dù gì thì im lặng còn hơn nghe lời cay đắng.
Lệ Thủy ngủ thϊếp đi. Đến khi tỉnh lại, trời đã về chiều. Cô mệt mỏi ngồi dậy, giật mình thấy mẹ ngồi tгêภ ghế cạnh giường Ьệпh:
– Mẹ…
Mẹ cô vuốt nhẹ mái tóc con gáι, nhìn đôi mắt sưng mọng của con, bà xót xa vô cùng:
– Không sao đâu con gáι, năm sau chúng ta làm lại.

Lệ Thủy lại khóc:
– Mẹ, con xin lỗi bố mẹ, con xin lỗi…
Hai người theo đuổi hai suy nghĩ khác nhau- một người mẹ đau xót nhìn đứa con gáι ngoan ngoãn giờ xanh xao nằm đây, khóc sưng mắt vì lỡ kì thi, còn đứa con lại đang ân hận vì lỗi lầm với bố mẹ, đớn đau vì tình đầu dở dang. Mẹ Lệ Thủy lau nước mắt cho con rồi nói:
– Sao điện thoại của con không liên lạc được?
Lúc này Lệ Thủy mới nhớ ra cô tắt điện thoại từ trưa, chắc mẹ gọi không được nên lo. Cô vội cười:
– Dạ máy con hết pin mẹ ạ.

Mẹ cô gật đầu:
– Ừ, con ăn cháo đi, mẹ để trong bình giữ nhiệt vẫn nóng đấy. Chắc sáng giờ chưa ăn gì đói lắm rồi đấy. Ở đây một đêm, mai ổn định lại về, đừng suy nghĩ gì cả nha con.
Lệ Thủy ҳúc ᵭộпg, nước mắt đã quanh viền mi. Đến cuối cùng, gia đình này vẫn là nơi duy nhất ôm ấp, vỗ về cô. Lệ Thủy đón bát cháo từ mẹ và xúc từng thìa cháo thơm ngon ăn . Cô biết bây giờ cô phải đối mặt với tất cả, cô ăn vì cả đứa bé trong bụng. Dù sau này có ra sao, cô cũng không bao giờ bỏ con, bản năng làm mẹ trong lòng cô gáι mười bảy tuổi thật mạnh mẽ. Cô chỉ lo sợ khiến bố mẹ mình đau lòng, còn gia đình Tuấn Khang nhận đứa bé hay không thì đây vẫn là kết quả tình yêu đầu tiên đẹp đẽ của cô, là con của cô. Vì vậy, cô phải khỏe mạnh chứ.
Ăn uống xong xuôi, trong lúc mẹ về qua nhà, Lệ Thủy mới mở nguồn điện thoại. Cô thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ của Tuấn Khang và một loạt tin nhắn:

– Lệ Thủy, sao em tắt máy?
– Lệ Thủy, anh xin em, nghe điện thoại đi em. Em nói linh ϮιпҺ gì vậy? Em có thai, anh mừng còn không hết, ai bảo em phải đi đâu? Năm nay không thi thì năm khác thi. Em và con phải khỏe mạnh, sinh con rồi nếu em muốn thi Đại học, anh vẫn luôn ủng hộ em mà. Anh lấy vợ chứ có phải gia đình anh lấy đâu mà em lo.
– Lệ Thủy, anh van xin em , nghe máy đi em. Nếu em không nghe, anh sẽ bỏ việc bay về ngay bây giờ đấy.

Mắt cô lại nhòe đi nhưng không phải vì tủi thân nữa mà vì hạnh phúc. Vậy là cô hiểu sai anh rồi. Cô lại làm cho anh lo lắng rồi. Cô bỗng nở một nụ cười rồi bấm gọi video. Đầu dây bên kia bắt máy ngay:
– Lệ Thủy, sao giờ em mới mở máy? Anh đang đặt vé máy bay để về đấy!
Cô phụng phịu:
– Tại..em tưởng… anh không cần em nữa.
Lúc này đôi lông mày của Tuấn Khang mới giãn ra. Từ sau cuộc gọi ban trưa, lòng anh như có lửa đốt khi không liên lạc được với cô. Anh sợ cô sẽ làm điều dại dột. Giờ nhìn khuôn mặt của cô, anh chỉ muốn lao ngay về mà ôm lấy cô, hít hà mùi hương tгêภ tóc cô. Anh nói:
– Sao lại không cần, em có biết anh lo lắm không?
Lệ Thủy lại dẩu môi:

– Ai bảo anh không nói gì? Cứ nhìn người ta chằm chằm…
Tuấn Khang cười:
– Em cho anh nói sao?
Lúc này Lệ Thủy mới nghĩ lại, đúng là cô có cho anh cơ hội để nói đâu. Cô cứ nói một chặp dài rồi tắt máy cơ mà. Lệ Thủy đỏ mặt nhưng vẫn cố cãi cùn:
– Ai bảo anh cứ nhìn em trân trân, làm em tưởng…
Tuấn Khang búng trán cô qua màn hình:
– Em lớn rồi, làm mẹ rồi đấy, còn uống sữa Fristi để có trí tưởng tượng bay cao bay xa sao? Anh nhìn vì ngạc nhiên và mừng quá không nói nên lời, hiểu chưa cô bé?
Lệ Thủy phì cười:
– Em lớn rồi mà…

Tuấn Khang chạm nhẹ má cô tгêภ màn hình:
– Anh xin lỗi vì lúc này lại không ở cạnh em được. Chi nhánh trong này mới thành lập nên chưa ổn định. Khoảng một tháng nữa anh mới xong việc. Nhưng em yên tâm, anh sẽ không bao giờ xa em. Anh về sẽ tới thưa chuyện với bố mẹ em ngay, để bầu to mặc váy cưới không đẹp đâu.
Lần này thì cô khóc thật. Những giọt nước mắt thi nhau lăn thành dòng. Cuộc đời này, cô nợ amh nhiều quá, cuộc sống quá ưu ái cho cô khi được gặp anh, yêu anh, sinh con cho anh. Cô không biết quãng đường trước mắt sẽ ra sao nhưng giây phút này đây, Lệ Thủy thấy lòng bình yên ấm áp đến lạ lùng. Giọng Tuấn Khang sốt sắng:
– Sao em lại khóc, anh có ЬắϮ пα̣t em đâu? Em khóc là con khóc theo bây giờ đấy!
Lệ Thủy lau nước mắt, miệng méo xệch:
– Vì em vui, Tuấn Khang, cảm ơn anh nhiều lắm!

Tuấn Khang bật cười:
– Ơn huệ gì đây cô bé, chúng ta là vợ chồng mà. Em đừng nói lúc trưa giận anh nên tháo nhẫn ra rồi nha.
Lệ Thủy giơ ngón tay đeo nhẫn như lời khẳng định rằng cô không bao giờ quên anh cũng như tình yêu của bọn họ. Tuấn Khang vờ nghiêm mặt:
– Tốt! Bây giờ việc của em là ăn ngủ thật tốt, đợi chồng em về rước dâu rõ chưa? Nếu anh về mà em gầy đi, anh sẽ bắt đền đấy!
Lệ Thủy gật đầu:
– Em biết rồi mà…

Tuấn Khang đặt một nụ hôn lên màn hình điện thoại gửi cho cô. Qua màn hình cảm ứng, qua bao nhiêu cây số của không gian, vậy mà nụ hôn ấy vẫn khiến Lệ Thủy thấy ấm áp vô cùng…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất