Ba lần lỡ nhịp – Chương 55

Vũ Linh 502

Tác giả : An Yên

Đám cưới của họ diễn ra một tháng sau đó. Mọi thứ quá nhanh khiến bố mẹ Lệ Thủy cũng bất ngờ:

– Lệ Thủy, con suy nghĩ kĩ chưa?

Cô phải nói sao đây? Vì cô muốn quên Minh Hoàng? Vì cô muốn anh toàn tâm toàn ý lo cho gia đình? Vì cô không muốn phá vỡ gia đình ấy, không muốn một người phụ nữ như Diệp Lan bị tổn thương? Hay vì hai đứa con đã mất cha?… Nhưng tất cả những điều đó, Lệ Thủy nuốt hết vào trong, cô cười:

– Dạ rồi mẹ ạ, con sẽ hạnh phúc, mẹ yên tâm, anh ấy rất yêu con mà!

Mẹ Lệ Thủy nhìn vào mắt cô:

– Lệ Thủy, Khải Minh yêu con thì mẹ có thể thấy. Nhưng điều mẹ quan tâm là con có yêu cậu ta không?

Lệ Thủy cười:
– Có chứ ạ. Con yêu nên mới cưới mà mẹ. Nhưng bố mẹ yêu nhau đấy ạ!

Mẹ cô gật đầu:

– Bố mẹ chỉ muốn con hạnh phúc và quên đi những chuyện buồn trong quá khứ. Chỉ cần con vui là được.

Lệ Thủy thấy sống mũi cay cay liền lảng sang chuyện khác:

– Mẹ đã may áo dài chưa ạ? Từ ngày nghỉ hưu, con thấy mẹ chẳng may đồ mới. Chúng con trưởng thành cả rồi, ʇ⚡︎ự lo cho bản thân được rồi, mẹ không nên tiết kiệm quá. Con đưa mẹ đi may nhé, đám cưới của con, mẹ phải vui chứ!

Mẹ Lệ Thủy định nói gì đó rồi thôi, mắt bà lấp lánh nước:

– Ừ, phải đẹp chứ, ngày vui của con gáι mẹ mà!

Càng gần ngày cưới, trái với sự vui mừng của Khải Minh thì Lệ Thủy lại thấy lòng mình ngổn ngang. Cô không biết mình đã quyết định đúng hay sai. Vào những lúc cần sự tĩnh lặng, cô chỉ biết tìm đến một nơi…

Ngôi mộ của Tuấn Khang sau mười năm vẫn yên tĩnh như thế. Và điều kì lạ là lọ hoa ” XIN ĐỪNG QUÊN ANH” vẫn xinh tươi như thuở ban đầu. Có lẽ Tuấn Khang muốn lưu giữ mối tình tuyệt đẹp ấy..

– Tuấn Khang, em sắp lấy chồng rồi, anh có vui không?

– ….

– Tuấn Khang, có phải Lệ Thủy đã quyết định sai rồi không? Em chỉ muốn con có cha, muốn mình có một gia đình và… muốn quên đi Minh Hoàng, quên mọi thứ để bắt đầu lại một cuộc sống mới bên Khải Minh.

– …

– Tuấn Khang, ai cũng nói đã đến lúc em cần sống cho mình, tìm hạnh phúc cho mình. Nhưng sao đến giờ phút này, em vẫn thấy quyết định này không phải vì mình…

– ….

– Tuấn Khang à, thôi, ván đã đóng thuyền rồi, anh nhớ phù hộ cho em và các con nhé!

Vẫn những làn gió ѵυốŧ ѵε mái tóc, vẫn cái nhìn âu yếm đăm chiêu, người dưới mộ không thể nói nên lời, người tгêภ cõi trần lặng lẽ tâm sự rồi đắm mình trong bóng chiều chạng vạng.

Ngày cưới, lần đầu tiên Lệ Thủy khoác áo cô dâu, lần đầu tiên cô trang điểm tỉ mỉ từ đường lông mày đến phấn mắt, phấn má…Cô đẹp như một nàng công chúa nhưng đôi mắt phảng phất nét buồn. Đến Ái Chi vũng nghi ngờ:

– Lệ Thủy , mày nói cho tao nghe, bốn năm Đại học mày chả yêu đương gì, sao mới đi làm được một năm đã cưới chồng? Mày yêu bao giờ?

Lệ Thủy cười:

– Tao hai mươi bảy tuổi rồi đấy, mày không lo nhanh chân khéo ế đấy. Tao yêu thì cưới thôi!

Ái Chi nắm chặt tay cô:

– Lệ Thủy, tao cảm thấy mày có tâm sự, có phải vì mày muốn quên Minh Hoàng nên…

Lệ Thủy lại cười:

– Mày nghĩ linh ϮιпҺ gì đấy? Định ςư-ớ.ק dâu à?

Ái Chi lắc đầu:

– Tao biết, giờ có nói cũng không thay đổi được gì. Tao chỉ mong mày hạnh phúc, thực sự hạnh phúc.

Lệ Thủy gật đầu, ánh mắt xa xăm nhìn về phía cửa, nơi tiếng chào hỏi của quan viên hai họ vamg lên khi nhà trai vừa tới:

– Tao sẽ hạnh phúc!

Giờ phút đứng trước bàn thờ gia tiên thắp hương vái tổ tiên, cùng chào hai bên họ hàng, Lệ Thủy hiểu từ nay, mình đã có gia đình và chỉ chuyên tâm lo cho gia đình này mà thôi. Cô và bố mẹ đều quyết định để Khang Viễn và An An ở lại với bố mẹ cô vì các con đã quen môi trường sống, học tập , bạn bè nơi đây. Vả lại, đó là con riêng của cô, nếu đến nhà Khải Minh không hợp lí chút nào. Mỗi tháng họ sẽ cùng thu xếp về thăm con.

Khi xe hoa rời khỏi nhà cô một đoạn, đến ngã ba gần nhà, ᵭ.ậ..℘ vào mắt cô là hình ảnh chiếc siêu xe thể thao quen thuộc, chiếc xe đã bao lần xuất hiện trong giấc mơ của Lệ Thủy. Cô nhìn chằm chắm vào đó, người đàn ông trong xe lặng lẽ rít từng hơi tђยốς, đôi mắt đỏ quạch vì lái xe cả quãng đường dài cũng đang nhìn cô bằng ánh mắt có đau thương, có oán trách, có yêu chiều… Không kìm lòng được, Lệ Thủy bật khóc nức nở. Khải Minh nghĩ rằng cô nhớ gia đình, nhớ con nên vội ôm cô vào lòng:

– Lệ Thủy, hay chúng ta đón các con vào thành phố Hồ Chí Minh được không?

Lệ Thủy lắc đầu:

– Không sao ạ, rồi em sẽ quen. Mấy năm vừa rồi không có con bên cạnh, em vẫn ổn mà. Chỉ là hôm nay, ʇ⚡︎ự nhiên em thấy xa cách quá…

Khải Minh vỗ nhẹ vai cô. Anh đâu biết rằng cô đang rất đau đớn. Có lẽ, cô đã sai rồi…

Cả hai quyết định lên Đà Lạt để hưởng tuần trăng mật. Phong cảnh hữu tình lãng mạn nơi đây cùng sự chăm sóc của Khải Minh giúp Lệ Thủy nguôi ngoai đôi chút. Dẫu sao như thế này lại hóa hay, anh và cô sẽ có ngôi nhà riêng của mình , mái ấm riêng của mình dù chẳng thể là của nhau. Mọi thứ rồi sẽ ổn…

Đúng thời điểm ấy, công ty của cô mở thêm chi nhánh ở Đồng Nai nên vợ chồng Lệ Thủy chuyển về đó tiện chăm sóc mẹ già và ở cùng bà cho vui cửa vui nhà. Ngày ngày, vợ chồng cô đi làm, bà ở nhà dọn dẹp, cơm nước, tối về cùng nhau quây quần bên mâm cơm ấm cúng:

– Lệ Thủy, cảm ơn con, nhờ Khải Minh lấy được người vợ ngoan hiền như con mà mẹ cảm thấy mình trẻ ra mấy tuổi đấy.

Lệ Thủy nắm tay bà và cười:

– Mẹ phải trẻ, phải khỏe để chúng con được phụng dưỡng mẹ!

Mắt bà rơm rớm nước. Lệ Thủy cảm nhận bà định nói gì đó rồi lại thôi. Mẹ chồng cô rất hiền và tâm lý, luôn tạo cho Lệ Thủy có cảm giác như đang ở nhà mẹ đẻ. Lệ Thủy vẫn gọi video hàng ngày cho bố mẹ và các con, ai cũng mừng khi cô lấy được người chồng hết mực yêu thương mình và gia đình chồng hiền lành, tốt bụng.

Chính Lệ Thủy cũng cảm thấy, như vậy cũng tốt. Đôi khi sự gặp gỡ giữa những người vốn không quen biết lại tạo cho nhau một cuộc sống an lành. Giờ đây, cô có một người chồng sớm tối đi về, chia sẻ mọi việc cùng cô, rồi họ sẽ có những đứa con. Giá mà cuộc sống của cô cứ bình lặng như thế….

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất