Ba lần lỡ nhịp – Chương 54

Vũ Linh 352

Tác giả: An Yên

Trở lại thành phố Hồ Chí Minh, Lệ Thủy thấy tâm trạng thoải mái hơn. Từ đó, thỉnh thoảng Khải Minh lại cùng cô về thăm mẹ anh. Mối quαп Һệ giữa hai người có vẻ gần gũi hơn một chút dù chỉ dừng lại ở những cái nắm tay. Một buổi tối, Khải Minh đưa cô về phòng trọ, ngồi chơi một lúc, Lệ Thủy thấy anh đứng dậy. Cô nghĩ anh ra về nên cũng đứng dậy chào. Bất chợt, Khải Minh ôm chầm lấy cô và đặt lên tóc cô một nụ hôn:
– Lệ Thủy, không lẽ em vẫn chưa thể chấp nhận anh sao?

Lệ Thủy bị bất ngờ nên cứ đứng trân trân nhìn anh. Khải Minh liền phủ môi mình lên môi cô. Nụ hôn đầu của cô và anh, nụ hôn đầu sau bốn năm cô xa Minh Hoàng và không đụ.ภ.ﻮ ς.ђ.ạ.๓ vào đàn ông. Nụ hôn ấy chỉ phớt qua nhưng khiến Lệ Thủy thấy trái tιм mình khẽ run lên một nhịp. Cô vội đẩy Khải Minh ra:

– Thôi , anh về đi kẻo muộn.

Khải Minh gật đầu:

– Ừ, em nghỉ đi. Anh về sẽ nhắn tin cho em!

Lệ Thủy tiễn Khải Minh ra cửa, vào phòng rồi vẫn thấy tιм ᵭ.ậ..℘ thình thịch. Không hiểu sao, nụ hôn vừa rồi không khiến cô thăng hoa mà chỉ khiến cô có cảm giác như mình vừa làm việc xấu. Đang ngồi thẫn thờ tгêภ giường, chả hiểu sao Lệ Thủy lại mò vào facebook của Minh Hoàng. Facebook của anh không đăng status gì đặc biệt mà chỉ chia sẻ mấy bài về thị trường gỗ. Nhìn vào đó thật khó đoán định cuộc sống và tâm trạng của anh. Hình nền facebook chính là hình ảnh chùa Phật Ngọc ở Thái Lan- nơi cô và anh đã đến và nguyện cầu . Dưới hình ảnh ấy, Lệ Thủy chú ý tới một chữ ” WAIT” – dù biết không còn liên quan đến nhau nữa nhưng sao nhìn thấy những chữ cái ấy, cô lại cảm nhận có một dòng nước ấm chảy vào trái tιм tưởng như đã chai sạn của mình.

Đang ngồi ngây ngốc thì tiếng chuông báo tin nhắn đến đưa Lệ Thủy về thực tại- là Khải Minh:

– Anh về đến phòng rồi, em ngủ ngon nhé. Yêu em!

Lệ Thủy giật mình. Ừ nhỉ, sao cô lại mò vào facebook của Minh Hoàng làm gì nhỉ? Thực tại và tương lai của cô đâu còn anh nữa. Gập laptop lại, cô gửi tin nhắn chúc Khải Minh ngủ ngon rồi leo ℓêп gιườпg, cố dỗ mình đi ngủ.

Sáng hôm sau, Lệ Thủy không thấy Khải Minh đến đón mình như mọi khi nên cô dắt xe máy ra và đi đến công ty. Nhưng kì lạ thay, cả ngày hôm đó, Khải Minh không đi làm. Anh ấy đi đâu nhỉ? Tối qua anh vẫn bình thường mà! Cô cũng không dám hỏi chị trưởng phòng vì sợ mọi người trêu mình. Lâu nay, ai cũng ghép đôi cô và anh nên tốt nhất cô không nên khơi gợi chuyện đó với mọi người. Ăn trưa một mình, Lệ Thủy thấy hơi trống vắng. Lâu nay có Khải Minh ăn cùng cô đỡ trống trải hơn. Một chị làm cùng phòng đưa d᷈-/i᷈a cơm lại ngồi cùng cô và cười:

– Lệ Thủy, hôm nay trai đẹp bị ốm, một mình chắc buồn nhỉ?
Khải Minh ốm ư? Cô không biết gì hết. Lệ Thủy ngạc nhiên hỏi lại:
– Chị nói gì cơ ạ?
Chị ấy vừa xúc cơm vừa nói:
– Sáng nay chị nghe trưởng phòng bảo thế, em không biết sao?

Lệ Thủy lắc đầu:
– Dạ không, tối qua em vẫn thấy anh ấy bình thường mà!

Chị ấy lại cười:
– Em đấy, người ta quan tâm quen rồi, đến cậu ấy ốm cũng không biết.
Chị ấy nói đúng. Quả là lâu nay chỉ có anh quan tâm cô, con cô chưa bao giờ để tâm đến anh. Nghĩ vậy nên tan làm, Lệ Thủy phóng xe đến phòng trọ của anh. Khải Minh ở một mình, không biết ốm đau đã ăn uống gì chưa. Vừa tới nơi, cô dựng xe gọn lại rồi gõ cửa phòng anh. Mãi một lúc sau, định lấy điện thoại ra gọi thì Khải Minh mở cửa. Trông anh phờ phạc, xanh xao hẳn. Lệ Thủy thấy xót thương cảnh đàn ông ốm lại ở một mình. Khải Minh ngạc nhiên:
– Ơ, sao em lại đến đây?

Lệ Thủy bật cười:
– Anh ốm, em đến thăm không được sao?

Khải Minh gật đầu:
– Tất nhiên là được!
Phòng trọ của anh không quá rộng, khá gọn gàng với một người đàn ông ᵭộc thân . Khải Minh gãi đầu gãi tai:
– Anh ở một mình… hơi bừa bộn, em đừng để ý nha!

Lệ Thủy cười:
– Anh còn gọn gàng hơn cả em đấy!
Rồi cô đặt bịch cam xuống bàn:
– Anh mệt thế nào, tối qua em vẫn thấy bình thường mà?
Khải Minh hơi lúng túng:
– Anh cảm xoàng thôi, ngủ một giấc là khỏe ngay mà!
Cô nhìn anh cười:
– Anh đừng có nói là đã ngủ nguyên cả ngày nay nha!

Khải Minh cười cười, cô thấy anh đi vào nhà tắm một lát rồi lại chạy ra, trông anh có vẻ tươi tỉnh hơn. Cô vội nói:
– Anh nghỉ đi, em nấu cháo cho anh ăn nhé!
Lệ Thủy thấy mắt anh hơi hoen đỏ như ҳúc ᵭộпg. Khải Minh gật đầu:
– Để anh giúp em!
Hai người loay hoay một lúc trong gian bếp chật hẹp là xong. Khải Minh vừa ăn cháo vừa khen nức nở:
– Ngon quá, thế này anh lại muốn ốm thêm mấy ngày nữa!

Lệ Thủy ᵭάпҺ vào vai anh:
– Chưa thấy ai như anh. Ai muốn Ьệпh bao giờ.
Khải Minh nhìn cô âu yếm:
– Được em chăm, Ьệпh cũng tốt.
Ăn xong, Khải Minh lại mè nheo đòi cô cùng đi dạo. Lệ Thủy thấy anh hết sốt nên cùng anh dạo loanh quanh một lát rồi giục anh về nghỉ ngơi. Khải Minh đưa cô về phòng trọ, ngồi chơi một lát. Lệ Thủy sợ anh lại giống tối hôm qua nên lại giục:

– Anh không về sớm, mai lại ốm ra đấy!
Khải Minh chợt ôm lấy cô và mạnh bạo hôn cô, Lệ Thủy bị bất ngờ nên cứ trơ mắt nhìn. Một lát sau, nhận ra môi anh đang càn quét trong khoang miệng mình, cô cố đẩy anh ra mà không được. Khải Minh hôn cô ςย.ồภ.ﻮ ภђ.เệ.t rồi dồn cô tới giường. Chả hiểu sao, Lệ Thủy run rẩy làm theo như cái máy. Cho đến khi anh nằm lên người cô, nhẹ nhàng cởi áo cô, Lệ Thủy mới giật mình:
– Khải Minh, chúng ta….

Nhưng dường như anh cố tình không nghe thấy. Khải Minh hôn lên trán, hôn lên tai cô, ђ.-ôdsf.ภ א.ยds.ố.ภ.ﻮ xương quai xanh. Bàn tay không an phận của anh łầfdɲ ɱfò sau lưng cô, cởfi phsăng áfo cofn củsa csô rfồi nhfào nặsn hafi gdò bồdsng đdào của cô đến méo mó. Sự đụf.ภ.ﻮ ς.dђ.ạ.๓ với đàn ông sau một thời gian dài khiến Lệ Thủy bỡ ngỡ, run rẩy. Khải Minh như được ミƙ.í.fsℭ.ɦ ζ.ɦ.fsí.ℭ.ɦ càng trở nên mạnh bạo. Anh đưa bàn tay ấm nóng ʂ.ờ ʂσạ.ηɠ кђắק ςơ tђể cô. Rồi Khải Minh cởi phăng tất vả những rào cản, ђô.ภ l-ê.ภ ς.ổ cô, mút mát bầu ռ.ɠ-ự.ɕ ςdf./ă.ภ.ﻮ t.f/г.ò.ภ, rồi đi xuống dưới nữa… Bàn tay anh trêu ghẹo ngọn đồi căng cứng rồi xuống khu rừng ẩm ướt và nhanh chóng đi vào cô. Lệ Thủy khẽ гêภ lên một tiếng nhưng lại bị nụ hôn của anh nuốt gọn. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cô chưa kịp chuẩn bị, chưa kịp thích nghi. Khải Minh nhẹ nhàng ra vào trong cô, cũng như cái tính cách hiền hiền của anh vậy…Bóng lưng anh nhấp nhô tгêภ tường, chiếc giường nhỏ trong phòng trọ khẽ kêu kẽo kẹt. Lệ Thủy bấu vào lưng anh, phối hợp nhịp nhàng cùng anh dù lí trí đang ρhâп vân, mâu thuẫn với chính hành động của cô. Khi cô và anh hòa làm một, khi những giọt mồ hôi nhỏ xuống người cô, Lệ Thủy hiểu rằng… cô đã thuộc về Khải Minh. Anh гút г.ค к.ђ.ỏ.เ cô, lau sạch sẽ cho cô, nằm xuống ôm cô, giọng khàn đục:

– Lệ Thủy, mình cưới nhau nhé!

Lệ Thủy thấy một chút tiếc nuối, một chút hụt hẫng, một chút ђ.ư.ภ.ﻮ ק.ђ.ấ.-ภ, nhưng rồi…cô lặng lẽ gật đầu…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất