Ba lần lỡ nhịp – Chương 49

Vũ Linh 339

Tác giả : An Yên

Những ngày sau đó, anh không đến tìm cô nữa. Dù trong lòng vô cùng khó chịu nhưng Lệ Thủy chấp nhận. Chỗ của anh là bên cạnh Diệp Lan. Dù đau nhưng cô vẫn thật lòng mong họ hạnh phúc bởi cả hai đều là những người quá cao thượng. Đứa bé được mang họ mẹ – Vương An An – Lệ Thủy muốn con có một cuộc đời bình yên, không nhiều nước mắt như cô. Chém miệng, đứa bé cũng ngoan, cứ ăn cứ ngủ. Có lẽ hai đứa con của cô biết thân biết phận nên ít quấy khóc lắm. Anh cả Khang Viễn lại rất thương em nên Lệ Thủy cũng dần vơi bớt đau thương.

Khi An An được ba tháng, vào một buổi tối, vừa lót con vào nôi thì Lệ Thủy nghe tiếng xe máy rẽ vào sân. Chắc Lệ Thanh đi với bạn và quên đóng cổng. Lệ Thủy vừa đi ra đến phòng khách thì bỗng khựng lại. Trước mặt cô là Minh Tuấn – anh ta trông vẫn hào hoa như thế:

– Cậu đến đây làm gì?

Nhưng chưa nghe được câu trả lời thì Lệ Thủy lại há hốc miệng khi nhìn thấy cô gáι đứng sau lưng Minh Tuấn- đó là Trúc Thy – cô gáι đã từng yêu Tuấn Khang. Đã mấy năm không gặp, cô ấy vẫn xinh đẹp, kiêu kì. Vừa thấy Lệ Thủy, Trúc Thy ngay lập tức lao đến tát bốp vào mặt cô:
– Vương Lệ Thủy, tại sao người đàn ông nào tôi yêu cũng dính dáng đến cô? Trước là Tuấn Khang, giờ lại là Minh Tuấn. Cô có tài gì mà ve vãn được đàn ông giàu thế hả?
Lệ Thủy bị bất ngờ không tránh kịp. Minh Tuấn cũng ngỡ ngàng không kịp can ngăn, chỉ kịp quát lên:
– Trúc Thy, em làm cái gì đấy?

Trúc Thy giận dữ nhìn Minh Tuấn:
– Anh còn thương hoa tiếc ngọc sao? Anh quên Tuấn Khang đã ૮.ɦ.ế.ƭ như thế nào sao? Anh còn yêu nó đúng không?
Minh Tuấn gắt:
– Em im đi được không?

Trúc Thy hét lên:
– Tôi không im. Anh nên nhớ chúng ta sắp thành vợ chồng đấy. Khi viết thiệp cưới, nhìn thấy tên nó, tôi đã ngờ ngợ, không ngờ trái đất tròn quá.
Lệ Thủy lúc này mới định thần lại được và lên tiếng:
– Xin lỗi, đây là nhà tôi. Phiền hai người ra ngoài kia cãi cọ, bố mẹ tôi già cả rồi, cần được nghỉ ngơi.

Đúng lúc ấy, có lẽ do ồn ào nên An An khóc ré lên. Lệ Thủy giật mình, hσảпg hốϮ chạy vào nựng con. Nhưng cô vừa ru được con bé ngủ thì lạnh cả sống lưng khi thấy Minh Tuấn đang đứng nhìn chằm chằm vào đứa bé:
– Lệ Thủy, đứa bé này là….
Lệ Thủy hoảng sợ đến run rẩy. Chắc anh ta dã nhận ra cô bé rất giống mình:
– Đó là con tôi!
Minh Tuấn nhìn cô:
– Con em? Nhưng đứa bé rất giống anh, có phải…

Lệ Thủy đặt con trở lại nôi, lạnh giọng:
– Mắt anh bị làm sao thế? Đây là con của tôi với bạn trai tôi! Nó giống anh làm sao được?
Minh Tuấn cười nhạt:

– Doãn Tuấn Khang đội mồ sống lại sao? Em yêu ai? Có phải lần ấy, chúng ta…
Cô gắt lên:
– Anh im đi! Tôi và anh chẳng có liên quan gì hết. Ra ngoài!
Vì sợ con bé thức dậy nên Minh Tuấn cũng lặng lẽ ra ngoài. Vừa đến cửa, Lệ Thủy sững người khi tháy Trúc Thy đứng đó từ bao giờ. Ánh mắt căm phẫn của cô ta nhìn xoáy vào Lệ Thủy rồi lại liếc vào phía trong. Lệ Thủy sợ đến toát mồ hôi hột:

– Hai người ra ngoài đi!
Cả ba cùng ra phòng khách ngồi, lúc này Lệ Thủy mới lên tiếng:
– Hai người tìm tôi có việc gì?
Trúc thy trả lời cô:
– Mời cưới!
Lệ Thủy khẽ cười:
– Chúc mừng hai người, quả là đẹp đôi!
Lúc này, cả Trúc Thy và Minh Tuấn đều đồng thanh:

– Đứa bé đó là…

Lệ Thủy lắc đầu:

-Hai người nghe rõ đây, đó là con của tôi. Trúc Thy, trước là tôi yêu anh Tuấn Khang nhưng giờ tôi khẳng định giữa tôi và Minh Tuấn không có bất cứ liên quan nào cả. Và đứa bé này cũng chả dính dáng gì đến hai người nên phiền cả hai không nhắc tới chuyện này nữa. Khuya rồi, mời hai người về cho.
Sau đó, cô đứng lên ra hiệu tiễn khách. Minh Tuấn vẫn lưu luyến nhìn vào căn phòng đã đóng cửa một lát rồi mới cùng Trúc Thy ra về.

Đám cưới xa hoa của họ diễn ra một tuần sau đó. Tất nhiên, Lệ Thủy không đến dự, cô cũng không cần nhìn vào thiệp cưới. Nhưng đám hỉ của hai gia đình trâm anh thế phiệt như thế ai mà chẳng hay. Trúc Thy là con gáι đầu lòng của công ty thời trang Trương Thị nổi tiếng, còn Minh Tuấn là con trai trưởng của công ty nội thất Phan Thị lừng danh. Đám cưới rình rang ấy đăng lên báo chí rần rần, sự giàu có và chịu chơi của hai bên gia đình được bàn tán xôn xao.

Khoảng một tuần sau đó,cũng vào một buổi tối, vừa dọn dẹp xong, Lệ Thủy nghe tiếng lè nhè của một kẻ say phía ngoài sân:
– Lệ Thủy, em đi ra đây! Ra đây!
Lúc này, Lệ Thanh và Triệu Đạt đều không có nhà. Hai cái đứa này lâu nay cứ quên đóng cổng. Cô không biết ai đang đi vào liền nói vọng ra:

– Ai gọi vậy ạ?
Vừa ra đến phòng khách, hình ảnh ᵭ.ậ..℘ vào mắt cô là Minh Tuấn say khướt, mặt đỏ gay, mắt anh ta đục ngầu, quần áo xộc xệch, có vẻ anh ta đã uống khá nhiều. Chả phải anh ta mới cưới vợ, cô tưởng họ đang đi hưởng tuần trăng mật chứ? Cô đang đứng như trời trồng thì anh ta lè nhè:
– Lệ Thủy, em quên giọng anh rồi sao? Em trả lời đi, đứa bé là con của anh đúng không? Sao em không nói sớm, em biết anh luôn nhớ đến em mà?
Lệ Thủy hốt hoảng trước thái độ của Minh Tuấn, lỡ hắn ta làm càn thì sao? Cô vơ vội chiếc kéo tгêภ bàn may của mẹ gần đó, chĩa thẳng vào Minh Tuấn:
– Anh cút ngay khỏi nhà tôi, nếu không tôi sẽ la lên, tôi sẽ sống ૮.ɦ.ế.ƭ với anh!

Minh Tuấn cười khẩy:
– Em la đi, la to lên. Em mà dám đâm anh sao? Lệ Thủy mà anh biết luôn dịu dàng nữ tính, đến con sâu còn không dám ﻮ.เ.+ế+..Ŧ mà. Em đâm đi! Đâm đi!
Càng nói, Minh Tuấn càng ghé sát vào người cô khiến Lệ Thủy càng run sợ mà lùi bước. Đúng lúc đó, mẹ cô chạy xuống:
– Có chuyện gì vậy? Ai cho cậu vào nhà tôi? Ở đây không tiếp người say, cậu về đi!
Minh Tuấn chuyển tầm mắt sang mẹ cô, thái độ có chút thay đổi:
– Xin lỗi bác, cháu chỉ muốn đến đây để hỏi Lệ Thủy cho rõ ràng , đứa bé có phải là con của cháu hay không thôi ạ!
Mẹ cô cứng giọng:

– Phải thì sao mà không phải thì sao? Cậu Minh Tuấn, nể tình cậu trước đây là bạn học của Lệ Thủy nên tôi khuyên cậu hãy tránh xa con bé. Cậu đã có gia đình, cậu nên giữ ʇ⚡︎ự trọng.
Lời bà vừa dứt, Lệ Thủy liền nghe tiếng giày cao gót đi vào nhà. Trúc Thy không nói không rằng lao vào tát Lệ Thủy rồi rít lên:
– Tôi đã cảnh cáo cô thế nào, đừng đụng vào người đàn ông của tôi, cô chán sống rồi sao?
Rồi cô ta quay sang Minh Tuấn:
– Còn anh, rửng mỡ quá rồi à? Loại chửa hoang đến hai lần như nó mà vẫn thèm rỏ giãi đúng không? Anh nên nhớ, vì nó mà Tuấn Khang mới ૮.ɦ.ế.ƭ đấy!
Munh Tuấn túm lấy cổ áo Trúc Thy:
– Cô im đi, vì cô mà thằng chó đó mới ૮.ɦ.ế.ƭ. Mà nó đáng ૮.ɦ.ế.ƭ!

Trúc Thy gào lên:
– Anh câm đi! Người tôi thuê anh đâm là con d᷈-/i᷈ kia chứ không phải Tuấn Khang!
Minh Tuấn cười gằn:
– Nhưng cô không ngờ đúng không, bởi tôi yêu Lệ Thủy. Lúc đó, tôi chỉ là một thằng sinh viên đại học, cô không hề biết gia thế nhà tôi nên thuê tôi đâm ૮.ɦ.ế.ƭ cô ấy. Nhưng người tính không bằng Trời tính, khi cô đưa bức ảnh cho tôi, tôi thà đâm ૮.ɦ.ế.ƭ thằng chó Tuấn Khang ấy để dành lại Lệ Thủy chứ không bao giờ ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người tôi yêu!

Rồi hắn ta nhìn sang cô:

– Lệ Thủy, em thấy không, chẳng có ai yêu em như anh đâu. Vì em, anh đã ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người đấy!

Chiếc kéo tгêภ tay Lệ Thủy rơi xuống đất, cũng kéo theo cả trái tιм nhiều thương tổn của cô xuống đáy vực sâu.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất