Ba lần lỡ nhịp – Chương 48

Vũ Linh 309

Tác giả : An Yên

Ngoài đôi mắt to tròn giống cô, những đường nét tгêภ khuôn mặt đứa bé đều giống y hệt Minh Tuấn. Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn tгêภ gò má Lệ Thủy . Vậy là cô và anh đã thực sự chấm dứt rồi. Tội nghiệp con bé, nó không biết mặt bố đẻ và lại càng không biết hoàn cảnh để nó ra đời lại là một vụ ς./ư/.ỡ..ภ.ﻮ ๒.ứ./ς.

Cô nhìn trân trân đứa bé, dẫu sao đây cũng là con cô, bố nó có khốn пα̣п cỡ nào thì nó cũng hoàn toàn vô Ϯộι. Mà thế này hóa ra lại hay, anh và cô sẽ không có bất kì một liên quan gì tới nhau nữa. Lúc nãy cô mong rằng đây sẽ là con của anh nhưng làm sao có thể quên được anh khi ngày ngày chứng kiến giọt ɱ.á.-ύ giống anh lớn dần lên?

Vừa được chuyển về phòng Ьệпh sau sinh, Lệ Thủy ngạc nhiên khi thấy Minh Hoàng và Ái Chi đang ở đó chờ cô:

– Ơ, sao hai người lại ở đây?

Ái Chi cầm tay cô:
– Lệ Thủy, mày mệt lắm không? Để tao bế bé cho! Tao gọi hỏi bác gáι đấy!
Lệ Thủy đưa con cho Ái Chi, cô bạn nựng yêu:
– Cháu ngoan của dì, yêu quá cơ!

Đúng lúc ấy, đứa bé được Ái Chi đặt vào ʋòпg tay Minh Hoàng đang giơ sẵn. Đó là giây phút trái tιм Lệ Thủy như bị ai Ϧóþ nghẹt. Vì anh quay lưng về phía cô nên Lệ Thủy không biết được trông anh lúc này như thế nào. Anh sẽ cảm thấy ra sao khi mình là người đổ vỏ? Chắc hẳn anh đã mong ngóng đứa bé này nhiều lắm, giờ con không giống mình , anh sẽ nghĩ sao? Ái Chi nhìn ra thái độ của Lệ Thủy, cô ấy khẽ vỗ vỗ vào lưng cô:
– Mày nghỉ ngơi đi, tao trông bé cho!
Lệ Thủy đưa mắt nhìn bóng lưng Minh Hoàng. Bóng lưng ấy giờ sao cô đơn đến thế. Ái Chi ghé sát tai cô thì thầm:

– Anh ấy ngày nào cũng đến hỏi tao về mày, tao không từ chối được. Thôi, đằng nào con bé cũng là con của էհằղ.ℊ ҟհố.ղ đó, chắc Minh Hoàng sẽ buông tay thôi, mày đừng suy nghĩ nhiều.
Lệ Thủy gật đầu. Anh đang bế đứa bé ra phía cửa và cho bú bình. Giá như cô và anh có thể là một gia đình, giá như anh chưa có vợ và cô không bị ς./ư/.ỡ..ภ.ﻮ ๒.ứ./ς, giá như cô có thể sinh con cho anh… Nhưng cuộc sống này đâu thể tồn tại hai từ” giá như ” ấy. Cô đã bước vào một giấc mộng đẹp và giờ là lúc tỉnh mộng rồi. Lệ Thủy, mày phải trở về với thực tại thôi.
Minh Hoàng bế bé một lúc rồi quay lại, trông anh vẫn thản nhiên như không có chuyện gì:
– Lệ Thủy, em nghỉ ngơi đi. Ngày mai qua tiêm vắc – xin ʋιêм gan B cho con xong anh đưa hai mẹ con về nhà.

Chẳng lẽ Minh Hoàng không nhận ra? Có một tia hi vọng chợt len lỏi trong lòng Lệ Thủy, nhưng rồi cô gạt đi ngay. Anh là chồng của Diệp Lan – trăm ngàn lần cô nhắc cho mình nhớ điều đó . Và đây không phải là con của anh ấy – đó là một sự thật mà cô phải đối mặt. Cô không thể ích kỉ giữ anh cho riêng mình được. Vì thế, Lệ Thủy lắc đầu:
– Cảm ơn anh, tôi ʇ⚡︎ự về được.
Ái Chi nhìn Minh Hoàng khẽ lắc đầu ra hiệu. Lệ Thủy hiểu, bạn muốn tốt cho cô nhưng cô không thể làm việc trái với đạo đức đó được. Minh Hoàng hiểu ý Ái Chi, anh sợ Lệ Thủy căng thẳng:
– Được rồi, em đừng suy nghĩ nhiều kẻo mệt. Anh về đây và sẽ đến thăm mẹ con em sau.
Anh quay đi rồi, nước mắt cô mới trào ra ồ ạt như suối. Cô gục đầu vào vai Ái Chi nức nở:

– Tao không làm được, tao không thể….
Ái Chi khẽ vỗ nhẹ lưng cô:
– Đừng khóc, mày mới sinh đấy. Nếu không thể nên duyên thì vẫn có chút tình nghĩa. Mày đừng đuổi người ta như đuổi tà thế. Anh ấy thăm thì thăm, có sao đâu.
Lệ Thủy im lặng. Cô không muốn nhắc đến anh nữa. Ngày hôm sau, Lệ Thủy xuất viện về nhà. Tối đó, Minh Hoàng lại đến. Vì đã gặp anh mấy lần nên bố mẹ cô rất niềm nở. Lệ Thanh lần đầu gặp Minh Hoàng cũng có thiện cảm, con bé chạy vào phòng cô:

– Bạn chị đẹp trai thật đấy, lại đi siêu xe nữa, anh ấy thích chị đúng không?
Lệ Thủy cười:
– Thôi đi cô, thấy trai đẹp là sáng cả mắt lên!
Lệ Thanh cười lớn:
– Ha ha, đẹp, giàu nhưng không phải gu của em. Anh ấy chắc phải hơn chị tận mười tuổi ấy nhờ?

Lệ Thủy gật đầu:
– Ừ, anh ấy hơn chị mười tuổi. Sao em lại không thích kiểu người như anh ấy?
Lệ Thanh bỗng đỏ mặt cười:
– Hì, em thích mấy anh trẻ một chút, kiểu lãng mạn một chút ấy. Mà nhìn qua , em biết ngay là anh ấy thích chị.

Trái tιм của cô như bị ai đó gõ một cái rất mạnh. Đau lắm nhưng không thể nào tránh được. Lúc cô chưa biết trả lời thế nào thì Minh Hoàng bước vào. Lệ Thanh hiểu ý nên chào anh rồi đi ra ngoài:
– Lệ Thủy, em có mệt lắm không? Em vất vả quá!
Lệ Thủy khẽ cười:
– Có phải tôi sinh đẻ lần đầu đâu. Anh đi từ Đà Nẵng ra đây mới vất vả chứ!
Minh Hoàng ngồi xuống ghế, nhìn cô bằng ánh mắt tràn yêu thương:
– Lệ Thủy, em có thể xưng hô với anh như trước kia được không? Em đừng lạnh nhạt với anh như thế được không em?

Lệ Thủy lắc đầu:
– Minh Hoàng, anh và tôi giờ là hai cuộc sống khác nhau, hai con đường khác nhau. Anh đừng như thế nữa!
Minh Hoàng vẫn nhìn cô. Ánh mắt xót xa ấy như hàng ngàn mũi tên đâm xuyên vàotιм cô, đau đến khó thở. Lệ Thủy định mấp máy môi mấy lần mà không thể thốt ra lời được. Minh Hoàng dù không nhận ra, cô cũng không thể để anh nuôi con người khác được. Cô không có quyền làm như thế. Anh nên trở về với đúng vị trí của anh. Nghĩ thế, Lệ Thủy hít một hơi thật sâu và nói:
– Minh Hoàng, anh không nhận ra sao? Đứa bé…không phải con anh!
Ánh mắt anh như tối lại, anh gật đầu:
– Anh biết!

Lệ Thủy ngạc nhiên:
– Anh biết sao vẫn còn đến đây?
Minh Hoàng lại nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm ấy:
– Khi ở Ьệпh viện, lần đầu nhìn con, anh đã biết đó không phải là con của anh.
Phải, một người ϮιпҺ tế như anh sao có thể không nhận ra chứ? Nhưng cô không hiểu nổi, biết rồi sao anh vẫn muốn ở bên cô? Nước mắt rưng rưng, cô ngoảnh mặt vào trong nhìn đứa bé đang say ngủ:
– Minh Hoàng, vì thế, anh đừng tìm tôi nữa!

Minh Hoàng lắc đầu :
– Anh không biết trong thời gian anh đi Lào đã xảy ra chuyện gì với e. Nhưng anh chắc chắn em không yêu bố đứa bé vì sau đó, em vẫn toàn tâm toàn ý bên cạnh anh cho đến khi Diệp Lan tìm đến em. Em không biết nói dối, không biết giả vờ. Lệ Thủy, dù đó không phải là con anh nhưng con là do em sinh ra, chỉ cần là em sinh ra thì vẫn là con của anh, em hiểu không?
Cô không hiểu tấm lòng của anh cao thượng đến đâu, rộng lớn đến đâu mà có thể nói ra những lời ấy. Nhưng anh càng như thế, cô càng không thể tha thứ cho mình:
– Minh Hoàng, anh đừng cố chấp nữa. Đây là con của tôi với một người đàn ông khác đấy, anh hiểu không? Giờ anh nói vậy, nhưng sau này, làm sao anh chấp nhận nuôi một đứa bé không hề giống mình chứ?
Minh Hoàng vẫn bình thản:
– Khang Viễn cũng không phải con anh, nhưng anh vẫn yêu nó đấy thôi.

Lệ Thủy lắc đầu:

– Đứa bé này sao so với Khang Viễn được? Khang Viễn là con của tôi và người tôi yêu nhưng anh ấy đã mất. Còn đây…
Cô không muốn nhắc tới nỗi đau ấy. Vả lại, nếu nghe đến việc cô bị cưỡng hϊếp, Minh Hoàng có thể ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người không chừng. Mà cô cũng không muốn dính líu đến anh nữa:
– Thế nên, Minh Hoàng ạ, chúng ta dừng lại đi. Anh đừng bao giờ đến tìm tôi nữa. Nếu không, như tôi đã nói, tôi sẽ ra đi.
Minh Hoàng xót xa nhìn cô:
– Thôi, em nghỉ đi!

Anh quay lưng đi thật rồi, hết thật rồi. Có lẽ anh và cô có duyên gặp gỡ nhưng không có phận vợ chồng, có thể yêu nhau nhưng mãi mãi là hai đường thẳng song song không bao giờ chung nhịp. Minh Hoàng, hãy hạnh phúc nhé…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất