Ba lần lỡ nhịp – Chương 46

Vũ Linh 378

Tác giả: An Yên

Mùi tђยốς khử trùng xộc vào mũi khiến Lệ Thủy hiểu rằng cô đang ở Ьệпh viện. Cô hoảng sợ sờ tay xuống bụng, cảm nhận bé con vẫn đạp, cô thở phào nhẹ nhõm. Đang định ngồi dậy, cô nghe giọng Ái Chi vọng vào từ phía cửa:
– Minh Hoàng, anh về đi, Lệ Thủy đang mất bình tĩnh, có gì em báo anh sau.
Giọng Minh Hoàng buồn buồn:
– Ái Chi, em cho anh nhìn cô ấy một chút thôi.
Ái Chi vẫn không đồng ý:
– Minh Hoàng, em xin anh đấy. Nó đang chưa ổn định ϮιпҺ thần. Nếu có vấn đề gì xảy ra với mẹ con nó thì đến nhìn nó thôi anh cũng không còn cơ hội đâu. Nghe em, về nghỉ đi. Anh ngồi đây cả đêm qua rồi còn gì.
Anh ta ở đây cả đêm sao? Cô đã ngủ suốt đêm ư? Giọng Minh Hoàng lại cất lên:
– Vậy phiền em chăm sóc Lệ Thủy giúp anh. Có chuyện gì nhớ gọi cho anh ngay nhé! Em nói chuyện cho cô ấy hiểu giúp anh được không Ái Chi ?
Rồi cô lại nghe giọng Ái Chi:
– Được rồi, để nó nguôi nguôi rồi em nói, giờ anh về đi, chắc nó sắp tỉnh dậy rồi.
Cô không nghe anh nói gì nữa. Chắc Minh Hoàng đã về rồi. Phải, chỗ của anh là chồng của Diệp Lan , họ mới xứng đôi chứ không phải là cô. Lúc Ái Chi trở vào, Lệ Thủy giả vờ như mình vừa dậy và không hề nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi:
– Ái Chi, con của tao có sao không?
Ái Chi viền mắt hoen đỏ, có lẽ cô bạn đã lo lắng cho Lệ Thủy cả đêm qua. Cô ấy ngồi xuống ghế cạnh giường, vuốt mái tóc Lệ Thủy và nói:
– Lệ Thủy, con khỏe. Mày thấy khá hơn chưa? Tối qua mày làm tao lo quá, may mà có…

Cô hiểu, người mà cô ấy muốn nhắc đến là anh, vì sợ cô tổn thương nên Ái Chi mới bỏ lửng câu nói. Lệ Thủy gượng cười:
– Mạng tao lớn lắm, không ૮.ɦ.ế.ƭ được đâu mà lo!
Ái Chi vội bịt miệng cô:
-Phủi phui cái miệng mày. Ăn chút cháo nhé!
Lệ Thủy ái ngại nhìn cô:
– Cháo này….ai đưa…?
Lâu nay, đồ ăn của cô đều do Minh Hoàng chuẩn bị, có hôm anh mua nhưng hầu như toàn anh xắn tay vào bếp. Nhưng giờ cô không muốn liên quan gì đến anh ta nữa. Ái Chi ngập ngừng một lát rồi nhoẻn miệng:
– Tao nấu đấy, mày ăn xem có ngon không?
Lệ Thủy gật đầu. Cầm bát cháo, chả hiểu sao nước mắt rơi lã chã, nhỏ tong tong cả vào bát cháo. Mùi cháo quen thuộc quá, cô nhớ anh quá, nhớ không chịu nổi, nhớ đến quặn thắt tιм gan. Sao anh lại có thể lừa dối cô? Mà cũng tại cô cả, cô không chịu tìm hiểu, cứ lao vào anh như thiêu thân. Anh ta nói đúng, đã bao giờ cô hỏi về chuyện gia đình, vợ con của anh ta đâu cơ chứ? Giờ thì hay rồi Lệ Thủy ạ, cô ʇ⚡︎ự hại mình rồi.
Nhìn thấy cô như thế, Ái Chi vội đặt bát cháo sang một bên, ôm lấy cô:
– Lệ Thủy, không sao cả đâu. Còn có tao mà, mày đừng ҳúc ᵭộпg mà ảnh hưởng đến con.
Lệ Thủy lắc đầu:
– Ái Chi, tao không chịu nổi, tại sao lại như thế? Sao anh ấy lại lừa dối tao?
Ái Chi lau nước mắt cho bạn:
– Mày có muốn nghe tao kể chuyện không?

Ừ, đằng nào cũng không thể là gì của nhau nữa, dằn vặt liệu có ích chi. Nếu cô không tìm hiểu rồi sẽ thêm tò mò, rồi suy nghĩ, rồi thêm đau đớn. Cô gật đầu nghe Ái Chi kể:
– Tao từng hỏi Kiến Văn về Minh Hoàng, anh ấy nói gia đình Minh Hoàng rất nổi tiếng tгêภ thương trường nhưng khá phức tạp. Tuy nhiên, Minh Hoàng đã ʇ⚡︎ự mình gây dựng cơ nghiệp chứ không nhờ vào bố mẹ, nhất quyết không chịu tiếp quản công ty gia đình. Lúc tối, Minh Hoàng đã kể cho tao nghe hết rồi. Anh ấy và Diệp Lan vốn là thanh mãi trúc mã , được hai bên gia đình hứa hôn từ bé. Cả hai đều du học ở Pháp về nhưng chưa bao giờ anh ấy yêu Diệp Lan. Cả hai cưới nhau vì gia đình bắt ép. Bản thân Minh Hoàng không phải người chịu nhún nhường nhưng đúng vào thời điểm đó, bố anh ấy bị một kẻ tiểu nhân hãm hại suýt mất cả cơ đồ thì bố của Diệp Lan ra tay cứu giúp. Bố Minh Hoàng sau đó mắc Ьệпh υпg Ϯhư và ông mong muốn anh ấy sẽ cùng Diệp Lan bước vào lễ đường và mong anh thừa kế gia sản. Vì muốn thực hiện nguyện vọng của bố, vì muốn những ngày cuối đời của ông được vui vẻ nên anh ấy đã nhắm mắt cưới Diệp Lan dù không có lòng yêu. Minh Hoàng còn thề với tao là chưa bao giờ đụng đến Diệp Lan và cô ấy cũng rất cao thượng, không bao giờ ép anh ấy. Cả hai sống chung một nhà nhưng ngủ riêng. Vì từng sống ở châu Âu nhiều năm nên họ rất tôn trọng quyền ʇ⚡︎ự do của nhau.
Lệ Thủy nghe không sót một từ, nước mắt cô tuôn như suối. Cô cười xót xa:
– Mày tin câu chuyện bịa đặt đó sao? Nếu vậy thì chị ta đến tìm tao làm gì?
Ái Chi lại tiếp tục:
– Anh ấy không bịa đặt. Vì chính Kiến Văn và Diệp Lan tối qua cũng ҳάc nhận như thế. Họ cùng tao đưa mày vào đây mà. Diệp Lan sợ mày xảy ra chuyện nên cứ khóc và luôn miệng nói xin lỗi. Cô ấy chỉ tìm mày để giúp đỡ thôi. Vì cả hai người họ đã quyết định rằng sau khi bố anh ấy mất đi thì hai người sẽ ly hôn. Bố anh ấy đã mất cách đây một năm rưỡi. Nhưng Diệp Lan muốn làm tròn bổn phận của người con dâu nên đã xin để tang bố chồng hết hai năm ba tháng. Cô ấy đã soạn đơn xin ly hôn. Minh Hoàng cũng kể về mày nên cô ấy mới biết mày sắp sinh, cô ấy chỉ định đến động viên và giúp đỡ mày thôi, không ngờ…

Chị ta tốt vậy sao? Không phải họ bày mưu tính kế để ςư-ớ.ק con của cô sao? Nhưng nếu thế, liệu cô có thể vui vẻ sống cùng Minh Hoàng? Chị ta càng tốt, cô lại càng thấy mình xấu xa. Nếu cô không xuất hiện, biết đâu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, họ sẽ nảy sinh tình yêu? Cô không thể vui vẻ khi gia đình người ta chia lìa vì mình được, dù không còn tình thì họ vẫn còn nghĩa. Huống hồ, đứa bé trong bụng cô, bản thân cô cũng chưa ҳάc định được là con của ai. Cô nhìn Ái Chi:
– Dù sao họ cũng là vợ chồng, dù sao tao cũng là kẻ thứ ba. Ái Chi à, đời không phải ngôn tình đâu, tao không thể lún sâu hơn được nữa.
Ái Chi vẫn nhẹ nhàng:
– Lệ Thủy, mày nên hiểu dù mày xuất hiện hay không thì họ vẫn li hôn vì giữa họ không tồn tại tình yêu. Nhưng quyết định vẫn là ở mày.
Lệ Thủy nức nở:
– Làm sao mày biết Diệp Lan không yêu Minh Hoàng chứ?
Ái Chi không trả lời cô, chỉ khẽ thở dài. Lệ Thủy lại nói:
– Một người đàn ông như anh ấy, biết bao cô say như điếu đổ. Diệp Lan không nói ra không có nghĩa là chị ấy không yêu. Vì nếu tao không xuất hiện, biết đâu một ngày nào đó Minh Hoàng sẽ cảm động trước tình yêu của Diệp Lan mà động lòng. Tao không thể chấp nhận điều đó được , tao đau lắm.

Ái Chi sợ bạn căng thẳng nên vỗ vỗ lưng cô:
– Ừ, được rồi, chúng ta không nói đến họ nữa. Giờ mày ăn đi kẻo cháu tao đói.
Lệ Thủy cầm bát cháo lên và nói:
– Ái Chi, cảm ơn mày đã luôn ở bên tao.
Ái Chi dắt mấy sợi tóc lòa xòa của cô vào tai rồi nói:
– Mày không phải cảm ơn tao. Cố ăn cho khỏe rồi đẻ ra một cô công chúa xinh đẹp khỏe mạnh, cho tao làm mẹ nuôi là được rồi.
Bất giác, Lệ Thủy nói:
– Ái Chi, tao muốn về nhà, ở đây, tao đau…
Phải, chỉ có về nhà cô mới thấy thoải mái được. Rồi bố mẹ cô lại phải mang tiếng một đứa con gáι chưa chồng mà hai lần chửa đẻ, nhưng liệu trong thế giới xô bồ này, còn chốn nào bình yên hơn gia đình?

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất