Tác giả: An Yên
Lệ Thủy không đi ăn cùng Ái Chi mà nói bạn chở về nhà. Dù Ái Chi đã động viên rất nhiều nhưng cô vẫn chưa thể nguôi ngoai. Nghĩ đến cảnh Minh Tuấn đặt những dấu hôn lên người mình, ra vào trong mình, Lệ Thủy chỉ muốn nôn ra hết sạch. Cô lao vào nhà tắm, dùng sữa tắm kì cọ đến mấy lần vẫn thấy nhơ nhớp. Cô lặng lẽ leo ℓêп gιườпg ngủ. Khang Viễn đã đi học lớp chuẩn bị cho hành trang vào lớp một . Mỗi mẹ cô ở nhà. Thấy con gáι vừa về đã vội đi nằm, bà biết ngay có chuyện. Tính Lệ Thủy xưa nay ít nói ra, trừ khi bà ʇ⚡︎ự tìm hiểu. Mẹ cô vuốt mái tóc của con gáι:
– Lệ Thủy , con có chuyện gì vậy? Tối qua mẹ thấy tin nhắn của con gửi về sẽ ngủ ở nhà Ái Chi nhưng mẹ gọi lại thì không được!
Lệ Thủy giật mình:
– Con nhắn tin cho mẹ sao ạ?
Nhìn thấy mắt con gáι sưng húp, mẹ cô hσảпg hốϮ:
– Lệ Thủy, có chuyện gì?
Hóa ra Minh Tuấn đã lấy điện thoại của cô nhắn tin cho mẹ cô rằng sẽ ngủ lại nhà Ái Chi. Sáng nay, cô chỉ đọc tin nhắn của Minh Hoàng rồi không còn tâm trí để ý đến những chuyện khác nữa. Hắn ta quá nham hiểm. Mẹ Lệ Thủy thấy con thất thần nên biết ngay đã có chuyện chẳng lành, bà lay vai con:
– Lệ Thủy, nói cho mẹ nghe đã có chuyện gì?
Thực ra, nãy giờ những lời quan tâm của mẹ đã khiến Lệ Thủy hoang mang lắm rồi. Tính cô không giả vờ được, không thể lòng đau mà cố tỏ ra bình thường được. Biết không thể giấu nổi mẹ, Lệ Thủy nức nở kể lại mọi chuyện. Cô khóc không ra tiếng:
-Mẹ ơi! Con phải làm sao đây?
Mẹ cô bàng hoàng, xót xa cho đứa con gáι mới bước vào đời đã phải chịu bao trái ngang. Chính bản thân bà cũng không nghĩ cuộc đời đứa con bé bỏng hiền lành lại lắm đau khổ đến thế. Ôm con vào lòng, bà nghẹn giọng:
– Tội nghiệp con gáι tôi, sao nó khổ vậy trời?
Hai mẹ con cứ thế ôm nhau khóc. Một lúc sau, mẹ cô lau nước mắt và nói:
– Lệ Thủy! Đằng nào mọi việc cũng đã xảy ra rồi. Con có khóc, có suy sụp cũng không thể thay đổi được sự thật đó nữa. Theo mẹ, con cứ vào Đà Nẵng, học tập, thi cử, rồi mọi chuyện sẽ dần lãng quên thôi con.
Lệ Thủy gật đầu, viền mắt đã sưng đỏ:
– Ái Chi cũng nói như vậy mẹ ạ. Con sẽ cố gắng. Con xin lỗi mẹ, mẹ đừng buồn con nha mẹ!
Mẹ cô lắc đầu, nhẹ vuốt tóc con gáι:
– Không phải lỗi của con, đừng suy nghĩ!
Mẹ cô luôn như vậy, luôn bao dung và vị tha. Với đôi vai tần tảo cùng trái tιм vĩ đại ấy, bà đã luôn che chở cho cô trước mọi bão giông.
Nghỉ ngơi thêm mấy ngày, cô và Ái Chi cùng vào Đà Nẵng. Cả hai quay trở về với guồng quay của công việc. Ngày thi đại học đến, Lệ Thủy ʇ⚡︎ự tin bước vào phòng thi. Cô tin vào những nỗ lực của mình sẽ đạt kết quả tốt. Cô và Minh Hoàng vẫn nhắn tin qua lại, anh bảo công việc đã khá ổn. Ái Chi lo toan mọi việc để cô yên tâm thi cử. Chuyện của Minh Tuấn cũng tạm lắng xuống. Hắn cũng không liên lạc với Lệ Thủy nữa.
Sau mấy ngày thi cử căng thẳng , chiều hôm ấy, Lệ Thủy đến nhà hàng với tâm trạng khá nhẹ nhõm. Mới sáu giờ tối mà quán đã khá đông khách, Ái Chi bận túi bụi:
– Lệ Thủy! Mày đến rồi đấy à, thi cử xong rồi thì lo phụ tao nhé!
Thực ra, từ khi nhà hàng được chuyển sang tay Minh Hoàng, anh đã khôi phục lại việc kinh doanh. Việc đi khách của các tiếp viên không còn diễn ra nữa, anh đã hóa phép nơi đây thành một nhà hàng cung cấp các ᴅịcҺ vụ giải trí lành mạnh. Vì thế, Lệ Thủy và Ái Chi phải làm quen với nhiều điều mới mẻ. Nơi đây vẫn nhộn nhịp nhất vào buổi tối bởi người dân Đà Nẵng sống thân thiện và rất cởi mở, thường thích tập hợp ở những nơi đông đúc. Minh Hoàng đã cho sửa lại thực đơn, mở thêm mảng ẩm thực nên thu hút rất nhiều du khách nước ngoài muốn thưởng thức những đặc sản trứ danh nơi đây. Tối nay, như thường lệ, Lệ Thủy đi kiểm tra một lượt từ nhà ăn, khu vực quán bar cho đến các phòng hát thường và các phòng VIP. Cô luôn cẩn thận mọi khâu như thế để khách hàng hài lòng mỗi khi đến đây. Quen và yêu Minh Hoàng, cô đã học được rất nhiều từ phong cách kinh doanh của người đàn ông ấy.
Sau khi kiểm tra khắp mọi hạng mục, khu vực VIP luôn được cô kiểm tra kĩ lưỡng hơn. Lệ Thủy mở từng phòng một , bật điện kiểm tra từ thảm trải sàn đến bàn ghế sofa và cả hệ thống đèn nháy, hệ thống âm thanh dàn Karaoke.. . Khi đến phòng VIP cuối cùng, vừa bước vào, Lệ Thủy với tay chạm công tắc đèn chiếu sáng. Nhưng cô bật kiểu gì đèn cũng không sáng. Cô bắt đầu lo lắng. Đã gần đến giờ khách tới đông, những người có tiền luôn chọn phòng VIP. Đèn đóm kiểu này có ૮.ɦ.ế.ƭ không chứ? Mấy ngày bận thi cử nên cô không đến quán, không nghĩ Ái Chi lại tắc trách như vậy. Cô vội lấy điện thoại để bật đèn pin tìm công tắc của hệ thống đèn nháy, định bụng kiểm tra xem nếu cũng không sáng thì gọi thợ đến. Nhưng cô vừa bật đèn pin bỗng giật thót mình khi thấy một người đứng ngay trước mặt…