Ba lần lỡ nhịp – Chương 36

Vũ Linh 257

Tác giả: An Yên

Ngày hôm sau, Lệ Thủy cùng Minh Hoàng và Kiến Văn tới một nhà hàng sang trọng để kí kết hợp đồng. Cô ngồi như vịt nghe sấm trong khi Minh Hoàng và Kiến Văn nói tiếng Thái Lan như gió với đối tác. Sau hơn một giờ đồng hồ thì họ cũng kí kết xong hợp đồng. Bên đối tác có nhã ý mời họ dùng bữa. Đúng là những người làm ăn lớn, từ cách ăn uống đến cách nói chuyện, mọi cử chỉ đều rất tao nhã. Giờ Lệ Thủy mới hiểu vì sao Minh Hoàng luôn điềm tĩnh trước mọi việc như thế, bởi anh đã được tôi luyện tгêภ thương trường đến mức thuần thục. Cô đã học thêm được rất nhiều điều ở người đàn ông này.

Hai ngày sau đó, Kiến Văn về Việt Nam trước để triển khai hợp đồng, còn Lệ Thủy và Minh Hoàng tiếp tục ở lại để tận hưởng cuộc sống thiên đường ở Thái Lan. Anh đã đưa cô đi đến những mơi mà từ bé cô chỉ được nhìn tгêภ truyền hình hay sách báo hoặc ๓.ạ.ภ .ﻮ Internet. Lần đầu tiên cô được nhìn tận mắt Cung điện Hoàng gia Thái Lan – Grand Palace với những nét kiến trúc đẹp mê người. Trong ánh nắng của bầu trời Băng- cốc, Cung điện dát vàng sáng rực rỡ. Anh và cô còn đặt chân đến chùa Phật Ngọc để nguyện cầu và chiêm ngưỡng những bức tượng thần, tượng Phật cực lớn. Lần đầu tiên trong đời cô được chiêm ngưỡng tận mắt bức tượng Phật Ngọc là biểu tượng cho nhà vua và người dân Thái Lan. Lệ Thủy còn ngỡ ngàng khi đứng trước cung điện Vinmanmek được mệnh danh là ” Tòa nhà bằng gỗ lớn nhất thế giới”. Anh và cô đã cầu nguyện trước bức tượng Phật hoàn toàn bằng vàng có kích thước lớn nhất thế giới ở chùa Phật Vàng. Ngày cuối ở Thái Lan, anh cùng cô du thuyền tгêภ dòng sông Chao Phraya, tận hưởng nét bình dị, mộc mạc giữa đất trời Băng – cốc. Ngồi tгêภ thuyền, cô sung sướиɠ hét lên:

– Aaaaaaaaaa…. đẹp quá!
Minh Hoàng ôm cô từ phía sau:
– Sau này, em thích đi đâu, anh sẽ đưa em đi!
Lệ Thủy tròn mắt:
– Thật sao? Anh sẽ đưa em đi cùng trời cuối đất sao?
Minh Hoàng gật đầu, thơm lên trán cô:
– Được, em thích là được!
Lệ Thủy hôn chụt lên môi anh:
– Minh Hoàng, em yêu anh! Đố anh biết ước mơ của em là gì đấy?

Minh Hoàng tò mò:
– Chả phải em muốn làm giáo viên sao?
Lệ Thủy cười:
– Đó là nghề em yêu. Nhưng từ bé em đã mơ ước sau này sẽ cố kiếm thật nhiều tiền để đến thăm tháp Eiffel của nước Pháp, đến tượng Nữ Thần Tự Do của nước Mĩ, đến hồ Queensland của nước Úc, rồi Venice của nước Ý , đến thủy cung ở Valencia của Tây Ban Nha… nhiều lắm…em có tham lam quá không anh?

Minh Hoàng ôm chặt cô:
– Không hề, ai cũng có quyền ước mơ mà. Miễn là em vui, ở đâu cũng sẽ có dấu chân của chúng ta.
Họ lại hôn nhau say đắm trong ráng chiều Băng- cốc. Đó là những ngày mà Lệ Thủy không bao giờ muốn dừng lại, không bao giờ muốn quên đi – anh cùng cô vui đùa, cùng cô dạo chơi, ăn uống khắp nơi rồi tối về lại cùng nhau ɭàɷ ŧ-ì-ռ-ɦ. Lệ Thủy cảm giác như mình đang tận hưởng cuộc sống của một nữ hoàng thực sự khi ở bên cạnh anh. Đêm cuối cùng ở Băng- cốc, nằm trong ʋòпg tay anh, Lệ Thủy thủ thỉ:
– Minh Hoàng, cảm ơn anh! Anh đã làm thay đổi cuộc sống của em!
Minh Hoàng cười:.

– Là anh ʇ⚡︎ự nguyện mà. Nhưng nếu em muốn cảm ơn thì anh xin nhận, chỉ cần em tăng khẩu phần ϮhịϮ cho anh là được.
Lệ Thủy lườm anh:
– Anh ăn mãi một món không chán sao? Chắc không ai nghĩ một ông chỉ thành đạt mà tгêภ giường lại vô sỉ như anh đâu nhờ?
Minh Hoàng bật cười:
– Thôi, đã mang tiếng vô sỉ thì Ϯộι gì mà không tận hưởng, nhưng suốt đời này anh chỉ vô sỉ với mình em thôi!
Rồi họ lại lai vào nhau, triền miên suốt đêm. Lệ Thủy cứ ngỡ cuộc sống của mình đã thực sự hồi sinh, tình yêu đã thực sự trở lại và cuộc đời cô đã thực sự đổi thay. Cô đã ʇ⚡︎ự nhủ sẽ đối mặt và sẵn sàng chấp nhận mọi thử thách để ở cạnh anh….
Ngày hôm sau, cô và anh trở về Việt Nam. Lệ Thủy mua rất nhiều quà cho người thân và cô bạn Ái Chi:
– Minh Hoàng, em muốn về thăm nhà một chuyến để vào tập trung ôn tập và thi cử. Với lại, em nhớ Khang Viễn quá.
Minh Hoàng vuốt mấy sợi tóc bay trong gió của cô:
– Để anh đưa em về! Anh cũng nhớ Khang Viễn và muốn ra mắt bố mẹ vợ nữa!
Lệ Thủy dè dặt:
– Minh Hoàng, không phải là em không tin anh nhưng em chưa muốn bố mẹ biết chuyện của chúng ta, em rất sợ…với lại, anh còn bao nhiêu việc, để em ʇ⚡︎ự bắt xe về được rồi!
Minh Hoàng hiểu. Cô sợ nói trước lại bước không qua như cuộc tình kia. Anh khẽ thở dài:

– Anh hiểu, nhưng anh rất nghiêm túc với em, hoàn toàn chân thành. Sau này, dù chuyện gì xảy ra, anh vẫn muốn em tin anh yêu em thật lòng. Còn bây giờ, miễn là trong em có anh, miễn là em vui vẻ thoải mái là được. Nhưng để anh đưa em về, em đi một mình anh không yên tâm rồi cũng chẳng làm được việc gì cả.

Lệ Thủy gật đầu. Lần thứ hai anh về nhà cô nhưng tình cảm của hai người đã khác. Tuy nhiên, trước mặt bố mẹ cô, cả hai vẫn giữ khoảng cách. Khang Viễn rất mến Minh Hoàng khiến Lệ Thủy bớt lo lắng. Cô cũng bày tỏ ý định đi học của mình và được bố mẹ ủng hộ. Nhìn lại những gì đã qua, những gì đang diễn ra, Lệ Thủy thấy hài lòng. Cô có gia đình, có Khang Viễn, có Minh Hoàng và người bạn tốt như Ái Chi… Giá mà cuộc sống của cô cứ mãi êm đềm như thế…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất