Ba lần lỡ nhịp – Chương 30

Vũ Linh 365

Tác giả: An Yên

Sau ngày hôm đó, Lệ Thủy quay lại với công việc ở quán Karaoke. Các tiếp viên khác vẫn ganh ghét cô, chia bè phái nói xấu cô. Cũng may cho Lệ Thủy, bà chủ ở đây là một người phụ nữ không liên quan mấy đến những chuyện tầm phào, chỉ cần kết quả công việc là được. Mà bọn kia cũng chỉ nói xấu chứ chả dám làm gì cô vì dù có thèm khát thì họ cũng rất sợ Minh Hoàng. Vả lại tính Lệ Thủy cũng không thích dây vào những lùm xùm ấy nên cô cứ việc ai người nấy làm. Thế nhưng, từ tối hôm ấy, cô chưa gặp lại Minh Hoàng. Không biết anh đi đâu, anh không gọi, không nhắn tin ,cũng không đến quán, không tới phòng trọ. Anh như bị bốc hơi vậy!

Một tuần đầu vắng anh, Lệ Thủy cảm thấy trống trải. Cô đúng là đồ ăn hại mà, bảo người ta đừng gần mình mà không thấy người ta lại buồn đến ngơ ngẩn, có lúc như bứt rứt khó chịu không thôi. Sang tuần thứ hai, đã nhiều lần cô cầm điện thoại lên định nhắn tin hỏi xem anh ở đâu nhưng rồi lại hạ xuống vì sợ sẽ đường đột quá. Lệ Thủy biết thương trường là chiến trường, là tranh ᵭấu, thậm chí ζ,.à,,,ղ ꜱ,/á/.ζ nhau để tồn tại. Và trong cô, một nỗi lo lắng mơ hồ dấy lên. Hay là Minh Hoàng bị làm sao rồi? Anh ta giàu thế, chắc sẽ có nhiều kẻ ghen ghét hãm hại? Nhưng rồi Lệ Thủy lại thấy mình chưa có tư cách gì để hỏi anh, để gọi cho anh nói về những lo lắng ấy.

Dần dần, sự vắng bóng của Minh Hoàng khiến Lệ Thủy không chịu nổi. Cô chẳng tập trung được vào việc gì cả. Minh Hoàng ૮.ɦ.ế.ƭ tiệt, đồ tư bản thối tha, đi đâu mà mất hút, không thèm nói một câu. Vậy mà mồm miệng một câu thích cô, hai câu yêu cô. Yêu mà mất tăm mất dạng cả mấy tuần liền thế này ư? Đến tuần thứ ba, Lệ Thủy như kẻ tương tư thật sự.

Cô rót bια cho khách mà tràn ra ngoài tùm lum, cũng may trông cô hiền lành, thật thà nên khách không trách phạt. Nhưng bản thân cô thực sự thấy mình có vấn đề. Cô hiểu, cô đã yêu anh mất rồi. Cô yêu bằng một trái tιм tổn thương đã được hồi sinh, yêu bằng tình cảm của một người phụ nữ đã trưởng thành hơn trước, yêu bằng thứ cảm xúc dồn nén chứ không phải sự bồng bột mới lớn. Cô không so sánh tình yêu dành cho hai người đàn ông nhưng cô cảm thấy mình thật sự may mắn bởi trong đời đã được quen và được yêu những người đàn ông tốt.

Thế nhưng, đến lúc cô nhận ra rằng mình đã yêu anh, rằng anh đã chế ngự trái tιм cô thì Minh Hoàng lại không hề xuất hiện. Anh hại cô nhớ nhung đến ngơ ngẩn, thèm khát được nghe anh nói, được thấy anh cười cong khóe môi cùng ánh mắt thâm tình của anh. Vậy mà chẳng hiểu anh đi đâu? Lo lắng, nhớ nhung, nóng ruột khiến đầu óc Lệ Thủy như người tгêภ mây. Đến Ái Chi cũng phải lên tiếng:

– Lệ Thủy, mày làm sao thế? Ốm à?

Lệ Thủy lắc đầu:

– Tao …không sao cả. Hôm nay tao hơi mệt, chắc xin nghỉ về sớm.

Ái Chi xoay người Lệ Thủy lại nhìn mình:

– Lệ Thủy, nhìn tao đi! Mày nhớ anh Minh Hoàng đúng không? Tao để ý cả tháng nay anh ấy không đến đây tìm mày. Hay mày và anh ấy xảy ra chuyện gì?

Lệ Thủy lại lặng lẽ lắc đầu:

– Đâu. Từ tối hôm đó tao và anh ấy chưa liên lạc lại mà, tao có biết anh ấy đi đâu đâu. Ái Chi… có lẽ… tao thích anh ấy rồi…

Ái Chi thắc mặc:

– Người không thích anh ấy chỉ có một khả năng duy nhất là bị điên thôi. Nhưng sao mày không gọi cho anh ấy?

Lệ Thủy vẫn chỉ biết lắc đầu:

– Không, tao chưa chính thức đồng ý với anh ấy, gọi như thế…. tao thấy…không ổn.

Ái Chi vỗ vai bạn:

– Con hâm, đó là trước kia, giờ mày yêu rồi thì phải quan tâm anh ấy chứ? Hay chờ mấy con ngoài kia nó ve vãn, nó trèo ℓêп gιườпg anh ấy mày mới tỉnh ra hả?

Lệ Thủy lườm bạn:

– Mày nói gì mà ghê thế? Ngoài những gì mày kể, tao có biết gì về anh ấy đâu. Lỡ gia đình anh ấy có việc gì thì sao? Tao gọi chả phải thêm phiền phức cho anh ấy sao?

Ái Chi lắc đầu:

– Lệ Thủy ơi là Lệ Thủy, nếu mày đã thực sự yêu anh ấy thì mọi việc của gia đình anh ấy, mày cũng cần phải biết chứ? Mày hâm nó vừa vừa thôi, yêu thì nói yêu, làm gì mà cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà lại không nói cho khổ người ra?

Lệ Thủy hết bấu hai tay vào nhau rồi tay lại cầm sang vạt áo:

– Nhưng tao thấy sao sao ấy, trước giờ toàn anh ấy chủ động thôi. Tao đã nói được câu nào ʇ⚡︎ử tế với anh ấy đâu. Lần gặp gỡ tối hôm đó cũng vậy, tao còn chưa kịp chúc anh ấy ngủ ngon. Nếu lỡ anh ấy gặp chuyện gì thì tao…tao…

Ái Chi vội bịt miệng Lệ Thủy:

– Phủi phui cái miệng mày đi. Mày bị điên à? Lệ Thủy à, tao hiểu, chuyện của anh Tuấn Khang khiến mày sợ, nhưng tao chắc chắn Minh Hoàng sẽ không sao cả, chắc anh ấy bận công việc thôi. Người ta trăm công ngàn việc, bỏ mấy ngày về chơi với mày nên giờ bận rộn thôi. Nên nếu mày lo lắng thì gọi cho anh ấy một cuộc điện thoại hoặc nhắn cho anh ấy một cái tin là được.

Lời Ái Chi khiến cô yên tâm hơn một chút, nhưng rồi cô quyết định không gọi:

– Thôi, hôm nay tao xin về sớm. Khi khác tao gọi vậy. Nếu anh ấy chờ được tao, tao cũng sẽ đợi được.

Ái Chi cũng gật đầu:

– Ừ, mày không khỏe thì xin về nghỉ đi!

Vì Lệ Thủy mang tiếng được Minh Hoàng bao nuôi, cô chỉ rót bια bấm bài nên xin nghỉ cũng khá đơn giản hơn những tiếp viên khác. Nhưng cô chưa kịp lại xin quản lý nghỉ thì đã nghe tiếng bà chủ cất lên:

– Lệ Thủy, con lại phòng VIP số một ngay nhé!

Bà nói rồi vội vã quay đi luôn khiến cô ngớ người ra một lúc mới chợt nhận ra mình chưa kịp nói gì. Lệ Thủy thở dài, thôi thì vào đó phục vụ bàn một lát rồi về cũng được.

Vừa bước vào phòng, cô thấy không gian yên ắng lạ, không có tiếng nhạc ồn áo như những phòng khác. Và cũng chỉ có một mình cô, không thấy ai cả. Lệ Thủy bắt đầu thấy sợ, vì bình thường một phòng sẽ có bốn đến năm tiếp viên trừ khi cô tiếp Minh Hoàng. Lệ Thủy thấy rùng mình, tay run rẩy, cô định xoay người chạy trở ra thì một ʋòпg tay ôm chặt lấy cô từ phía sau:

– Có nhớ anh không?

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất