Ba lần lỡ nhịp – Chương 3

Vũ Linh 307

Tác giả: An Yên

Vì đã bị theo dõi rất nhiều lần nên Tuấn Khang không khó phát hiện ra cái đuôi đang bám sau xe mình. Anh vẫn bình thản phóng xe tới một quán bar trong thành phố. Người ta nhìn thấy cậu ấm họ Doãn với chiếc áo sơ mi trắng xám và quần âu đen vừa huýt sáo vừa đi vào quán bar nhộn nhịp – một chốn ăn chơi trứ danh nơi đây. Anh vui vẻ chào hỏi mấy người bạn, vỗ vai ông chủ quán bar rồi thì thầm gì đó, chỉ thấy ông ta gật đầu và cười rất tươi. Khoảng mười lăm phút sau đó, người ta thấy một chàng trai cao ráo với đôi mắt thâm tình trong chiếc áo sơ mi tối màu để hở cúc cổ đầy lãng ʇ⚡︎ử ra khỏi quán bar bằng cửa sau, nhảy lên một chiếc Exciter xanh trắng lao Ꮙ-út đến nhà Lệ Thủy. Còn tại tư gia, ông Tuấn Vĩnh vẫn nhận được các bức ảnh của “cậu con trai” từ xa ngồi nhậu với bạn bè trong quán bar mà chẳng có một bóng hồng nào cả.

Khi vừa đến nhà người yêu, Tuấn Khang đã nghe tiếng nói cười vọng ra. Bữa tiệc sinh nhật của Lệ Thủy luôn đầm ấm và vui vẻ như vậy. Nghe tiếng chuông cửa, Lệ Thủy vội chạy ra cổng. Thấy Tuấn Khang, cô ngạc nhiên:
– Sao anh không gọi điện thoại? Anh vào nhà bố mẹ em dễ nghi ngờ lắm!

Tuấn Khang nhìn sâu vào đôi mắt cô:
– Anh có chuyện muốn thưa với bố mẹ!
Cô ngạc nhiên:
– Chuyện gì vậy ạ?

Tuấn Khang cười:
– Em bắt chồng em đứng mãi thế này sao? Muỗi cắn đỏ chân anh rồi này, cho anh vào nhà đi…
Lệ Thủy mở cổng, tò mò nhìn Tuấn Khang dắt xe vào , thấy anh không đi chiếc Air Blade như thường lệ, cô ngạc nhiên:
– Tuấn Khang, anh đi xe của ai vậy?

Anh búng nhẹ trán cô:
– Anh mượn xe bạn , xe của anh bị thủng lốp đang sửa cô bé ạ!

Vào đến nhà, bữa tiệc đã sắp tàn, mấy người bạn thân của Lệ Thủy chuẩn bị về. Họ không lạ gì Tuấn Khang nhưng vẫn tỏ ra không quen biết. Bố Lệ Thủy ngạc nhiên khi thấy anh:
– Ồ, Tuấn Khang! Cậu đến có việc gì sao?
Anh cười:
– Dạ… cháu tới dự sinh nhật Lệ Thủy nhưng bận quá nên tới hơi muộn ạ!
Bố cô cười lớn:
– Cậu biết ngày sinh nhật con bé sao? Quý hóa quá, đã đến rồi thì ngồi đi!

Bố Lệ Thủy trò chuyện kinh doanh với anh rất vui vẻ như những người bạn tгêภ thương trường. Anh cũng bình thản đáp chuyện cùng bố cô. Được một lát, anh nghiêm túc nói:
– Thưa hai bác, hôm nay cháu đến đây muốn thưa một chuyện ạ!
Bố Lệ Thủy hơi nhíu mày:
– Cậu có chuyện gì sao?

Tuấn Khang nhẹ nhàng đáp:
– Dạ cháu muốn xin phép hai bác cho cháu tìm hiểu em Lệ Thủy ạ!
Bố cô ngạc nhiên:
– Cậu bảo sao? Nó với cậu cách nhau tới mười hai tuổi đấy! Vả lại, nó còn đang đi học.

Lệ Thủy cảm giác mình đang run lên. Tuấn Khang ૮.ɦ.ế.ƭ tiệt, không thèm bàn bạc với cô một tiếng. Lần này thì hay rồi, coi khéo cô bị nhốt luôn trong phòng không biết chừng. Hai tay cô đan chặt vào nhau, Lệ Thủy cúi gằm mặt , không dám ngẩng lên nhìn bố. Tuấn Khang ngồi bên cạnh dường như cảm nhận được sự run rẩy của cô nên khẽ đưa bàn tay của mình nắm chặt tay cô. Bàn tay anh rất ấm nhưng vẫn chưa khiến Lệ Thủy vững tâm. Cô hiểu, bố cô xưa nay rất nghiêm khắc và ông luôn tin tưởng vào cô. Niềm tin ấy quá lớn, nhiều khi khiến cô thấy áp lực,sợ sẽ khiến ông thất vọng. Tiếng Tuấn Khang vang lên:

– Dạ cháu biết ạ! Cháu đã dõi theo em Lệ Thủy mấy năm trời, nhưng nay em đã mười bảy tuổi, đã bước vào độ tuổi làm người lớn nên cháu muốn được đàng hoàng tìm hiểu em như những người trưởng thành. Cháu xin lấy danh dự của mình ra đảm bảo với hai bác sẽ không làm ảnh hưởng đến việc học tập của Lệ Thủy. Cháu luôn ủng hộ con đường sự nghiệp của em ấy, chỉ mong hai bác cho phép chaú qua lại và nếu em rảnh thì thỉnh thoảng chở em đi dạo cho khuây khỏa là được ạ. Cháu đã sang tuổi hai mươi chín, tình cảm hoàn toàn chín chắn chứ không có ý định bông đùa ạ.
Lệ Thủy khẽ liếc xem thái độ của bố. Cô thấy bố mẹ mình đang nhìn nhau rồi cùng quan sát Tuấn Khang nhưng lúc này tгêภ khuôn mặt anh chỉ có hai chữ ” thành khẩn”. Mấy phút trôi qua mà Lệ Thủy thấy dài dằng dặc như cả thế kỉ. Tiếng bố vang lên khiến cô giật mình:
– Chúng tôi biết cậu là người ʇ⚡︎ử tế, gia đình cậu cũng đàng hoàng nhưng con bé Lệ Thủy còn dại dột lắm, tôi e nó lại nhõng nhẽo phiền cậu thôi.

Tuấn Khang cười hiền, đưa ánh mắt tình tứ nhìn sang Lệ Thủy rồi đáp:
– Dạ không ạ, Lệ Thủy rất trong sáng và thánh thiện. Cháu thật lòng với em ấy ạ!
Cái gật đầu của bố khiến Lệ Thủy ngỡ ngàng:

– Không sao, cuộc sống này có thêm người bạn như cậu quả là một may mắn với con bé. Chúng tôi không chắc chắn về duyên phận của cậu và con gáι tôi nhưng tôi tin vào tư cách của cậu. Tuy nhiên, là bậc cha mẹ, chúng tôi không muốn cậu và nó vì tình cảm mà ảnh hưởng đến học tập. Con bé cần một công việc ʇ⚡︎ử tế trong xã hội. Tôi và cậu là bạn làm ăn, giờ cậu tìm hiểu nó, tôi muốn cậu hiểu rõ những gì vừa nói.

Tuấn Khang gật đầu:
– Dạ! Cháu chắc chắn sẽ đợi em ấy học tập thành tài, hai bác cứ yên tâm ạ!
Đến lúc này Lệ Thủy vẫn không thể tin nổi mình đã được “phụ huynh” đồng ý công khai mối quαп Һệ với anh. Cô cứ hết nhìn bố mẹ rồi nhìn sang Tuấn Khang , đến khi thấy anh khẽ chạm tay vào mặt mình, cô mới để ý mình đã khóc ʇ⚡︎ự bao giờ. Lệ Thủy nghẹn ngào:
– Con cảm ơn bố mẹ. Con hứa sẽ không làm bố mẹ thất vọng đâu ạ.

Bố mẹ cô cũng cười. Vậy là cô con gáι của họ đã lớn thật rồi. Tuấn Khang cũng tranh thủ luôn:
– Hôm nay cũng là sinh nhật cháu, xin phép hai bác cho cháu đưa em đi dạo một chút. Cháu hứa sẽ đưa Lệ Thủy về sớm ạ!
Được sự đồng ý của ” bố mẹ vợ tương lai”, anh liền chở cô ra cάпh đồng cỏ lau quen thuộc. Nhưng điều khiến cô bất ngờ là mô đất anh và cô thường ngồi tâm sự hôm nay rực sáng những ánh đèn đủ màu sắc và một sân khấu nho nhỏ ấm cúng, ở giữa là một chiếc bàn và hai cái ghế theo phong cách cổ điển. Cô thực sự ngỡ ngàng trước sự chuẩn bị của Tuấn Khang. Đang đứng ngây ngốc , bỗng anh qùγ xuống trước mặt cô:

– Lệ Thủy, làm vợ anh nhé!
Lần này cô ngỡ ngàng đến sửng sốt. Cảnh này cô mới chỉ được thấy tгêภ phim hay những tác phẩm ngôn tình . Vậy mà, nó đang diễn ra với chính cô. Lệ Thủy khóc, những giọt nước sung sướиɠ và hạnh phúc. Cô khẽ gật đầu và chìa tay để anh đeo nhẫn. Chiếc nhẫn được làm rất ϮιпҺ xảo, không quá phô trương mà ϮιпҺ tế. Phía sau viên đá sáng lấp lánh là hai chữ “KT” được khắc ϮιпҺ tế,là hai chữ cái viết tắt tên của anh và cô. Một khung lãng mạn như giấc mơ khiến Lệ Thủy nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ biết ôm chặt lấy anh mà khóc. Tuấn Khang vừa lau nước mắt tгêภ khuôn mặt khả ái của cô vừa cười:
– Lại khóc nhè, ai không biết lại tưởng anh ЬắϮ пα̣t vợ.

Cô mặt mũi tèm nhem nước mà vẫn bật cười:
– Tại anh cả đấy, không nói trước với em gì cả, lỡ bố mẹ quát cho rồi cấm không cho gặp nhau nữa thì sao?
Tuấn Khang âu yếm nhìn cô:
– Vì anh muốn công khai tình yêu của chúng ta và anh tin tình cảm của mình sẽ thuyết phục được bố mẹ vợ.
Cô liếc nhìn anh, mặt đỏ ửng:

– Anh ʇ⚡︎ự tin quá nhỉ? Sao bố em lại không nhìn ra bộ mặt thật của anh nhỉ?

Tuấn Khang cười lớn:

– Bộ mặt thật ư? Chả phải quá đẹp trai sao? Em có muốn nhìn bộ mặt thật của anh không?

Lệ Thủy đoán mặt mình bây giờ chắc chẳng khác gì trái gấc chín đỏ là mấy. Cô đấm nhẹ ռ.ɠ-ự.ɕ anh:

– Anh khôn thế, toàn trêu em thôi…

Tuấn Khang kéo cô lại gần mình hơn, vuốt mái tóc đang bay trong gió của cô, hôn nhẹ lên đó và nói thật khẽ:

– Lệ Thủy, chỉ khi bên em, anh mới là chân thật nhất…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất