Tác giả: An Yên
Đến Đà Nẵng, trời cũng đã về chiều, Minh Hoàng lại quay sang cô:
– Sắp tối rồi, để tôi đưa em đi ăn đã!
Lệ Thủy lắc đầu:
– Dạ thôi ạ, anh đã đưa tôi đi cả chặng đường dài rồi. Anh về nghỉ ngơi đi, cho tôi về chỗ trọ được rồi.
Mình Hoàng vẫn nhìn cô:
– Nhưng tôi đói, em không chiều tôi một lần được sao?
Nghĩ tới việc anh đưa mình đi cả một chặng đường dài, Lệ Thủy không nỡ để anh ta đói được. Vả lại, giờ này Ái Chi chắc cũng đã tới quán rồi, cô có về phòng chắc cũng chả buồn nấu nướng. Vì thế, Lệ Thủy gật đầu. Minh Hoàng chỉ chờ có thế, anh liền chở cô tới một nhà hàng hải sản rồi cùng cô dùng bữa. Nhìn cái cách anh bóc tôm, xẻ ϮhịϮ cua vào bát mình, Lệ Thủy cứ không tin rằng đây là sự thật. Cô không thể tin đây là người đàn ông mà trước đây vài tháng còn mặt lạnh như tiền, luôn ᵭấu khẩu với cô. Trái tιм Lệ Thủy dường như lỗi nhịp…
Anh là soái ca trong lòng bao cô gáι, là niềm mơ ước của biết bao người phụ nữ, còn cô chỉ là một đứa con gáι bình thường , không còn trong trắng và đã trải qua rất nhiều đau đớn trong tình yêu. Anh là một thương gia thành đạt, nổi tiếng khắp mọi nơi, còn cô chỉ là một cô gáι làm tiếp viên ở quán Karaoke đầy xô bồ, phức hợp. Cô và anh quá chênh lệch, cô không đủ ʇ⚡︎ự tin để sánh bước cùng anh. Cô không dám tin vào hai trái tιм vàng trong tình yêu giữa thế giới đầy những bon chen, ích kỉ này. Nói cô không thích anh là vô lý. Làm gì có cô gáι nào cưỡng lại được sức hấp dẫn của người đàn ông bản lĩnh như anh. Nhưng anh càng quan tâm, cô càng thấy nên dè dặt. Cô sợ đổ vỡ, cô sợ mình không xứng với anh. Minh Hoàng thấy Lệ Thủy cứ trầm ngâm không nói gì , nghiêng đầu hỏi:
– Em mệt lắm sao?
Lệ Thủy giật mình ngước lên: – À… không, tôi chỉ mệt một chút…
Minh Hoàng lau tay, đẩy cốc nước suối về phía cô:
– Em ăn nhiều một chút mới có sức được chứ!
Lệ Thủy gật đầu :
– Cảm ơn anh!
Minh Hoàng nhìn cô:
– Em không cần cảm ơn, là tôi ʇ⚡︎ự nguyện!
Lệ Thủy ngập ngừng:
– Minh Hoàng….tôi nghĩ… mình khó có thể…ý tôi là…
Minh Hoàng cắt ngang lời cô:
– Em mệt rồi, ăn rồi về nghỉ ngơi, khi nào tỉnh táo rồi nói chuyện.
Lệ Thủy khẽ cười:
– Tôi có say đâu!
Minh Hoàng nhíu mày :
– Em không say nhưng tôi say!
Lệ Thủy thắc mắc:
– Cả ngày nay tôi có thấy anh uống ɾượu đâu mà say?
Minh Hoàng nhìn thẳng vài mắt cô, hại mặt Lệ Thủy lại đỏ bừng:
– Tôi không say ɾượu, tôi say em!
Lệ Thủy nóng bừng mặt:
– Nhưng tôi với anh là hai thế giới khác nhau, anh ở tít tгêภ ngọn cây, còn tôi ở tận dưới gốc.
Minh Hoàng bật cười:
– Em có vẻ không tin tưởng tôi nhỉ? Ngọn chả chắc chắn gì cả, cho tôi chạy xuống gốc với em đi, gốc mới giữ được cây, cả tôi và em mới giữ được gia đình này.
Những lời anh nói đều đúng nhưng lại khiến cô càng thêm bối rối:
– Nhưng gia đình anh…với lại hoàn cảnh của tôi…
Minh Hoàng chợt nắm lấy bàn tay đang run lên của coi:
– Lệ Thủy, em đừng suy nghĩ linh ϮιпҺ nữa được không? Tôi yêu em thì liên quan gì đến ai. Tôi biết, trong quá khứ em đã có một tình yêu đẹp và giờ em vẫn chưa thể tiếp nhận tôi. Vì thế, tôi mới xin em cho tôi một cơ hội. Em cũng để tôi vào mắt rồi mà, đúng không?
Lệ Thủy vẫn ngập ngừng:
– Nhưng…
Minh Hoàng lại tiếp:
– Nhưng nhị gì? Ừ, từ ánh mắt đến trái tιм có một đoạn thôi mà, cho tôi cơ hội đi, được không?
Nhìn thái độ của Minh Hoàng, cô phì cười. Cô không nghĩ anh lại có lúc mè nheo như thế:
– Nhưng tôi cần thời gian.
Minh Hoàng nhún vai:
– Tôi có bảo không cho em thời gian đâu. Nhưng tôi hỏi thật nhé, em có biết ᵭάпҺ vần từ ” EM” không?
Lệ Thủy chu môi:
– Không!
Minh Hoàng ghé sát vào cô:
– Vậy để tôi hướng dẫn em cách ᵭάпҺ vần nhé!
Lệ Thủy đỏ bừng mặt, tιм ᵭ.ậ..℘ loạn nhịp:
– Không cần, không cần, tôi…à…em… biết rồi!
Làn môi Minh Hoàng cong lên một đường tuyệt đẹp, trời đã về đêm mà Lệ Thủy tưởng như có nắng trong mắt anh:
– Đấy, thế có phải tuyệt không!
Lệ Thủy mỉm cười, đúng là thấy lòng nhẹ hơn hẳn. Minh Hoàng đưa cô về đến phòng trọ đã gần mười giờ đêm. Xe vừa dừng, Minh Hoàng giữ tay cô:
– Lệ Thủy, tôi vào phòng một chút được không?
Lệ Thủy lại lúng túng bởi mấy ngày về quê, cô không biết Ái Chi có thời gian dọn dẹp phòng ốc không nữa. Với lại phòng trọ của cô giờ chả có ai, anh và cô liệu có xảy ra chuyện gì không? Đang không biết làm sao thì Minh Hoàng ghé sát tai cô:
– Em yên tâm đi, tôi là người đàng hoàng, trong phòng VIP tôi còn không làm gì em nữa là ở đây? Em sợ gì chứ?
Hơi ấm phả ra từ anh khiến tai cô nóng bừng:
– Anh nghĩ linh ϮιпҺ đi đâu đấy, chỉ là muộn rồi nên…
Minh Hoàng với tay cởi dây thắt an toàn cho cô rồi nói:
– Muộn gì đâu, tôi chờ em cả đời còn không thấy muộn mà…
Lệ Thủy nguýt dài:
– Anh bắt đầu biết nói mấy câu sến sẩm từ bao giờ thế?
Minh Hoàng nhún vai:
– Từ khi quen em!