Ba lần lỡ nhịp – Chương 27

Vũ Linh 516

Tác giả: An Yên

Lệ Thủy ngây người. Đến khi Minh Hoàng ghé sát môi anh với môi cô, Lệ Thủy mới giật mình đẩy anh ra:

– Anh này cứ nói lung tung!

Minh Hoàng đứng nghiêm chỉnh lại:

– Tôi nói nghiêm túc mà!

Lệ Thủy đỏ gay cả mặt:

– Anh nói linh ϮιпҺ gì đấy? Người như anh thiếu gì tiểu thư khuê các, con nhà trâm anh thế phiệt, cần gì đến một cô gáι rót bια bấm bài như tôi chứ?

Minh Hoàng xoay người Lệ Thủy lại, ép cô nhìn thẳng vào mình:

– Lí do đơn giản là… tôi thích em…thế thôi!

Lệ Thủy cố quay mặt đi để tránh ánh mắt của anh:

– Anh này cứ nói thế làm tôi tưởng thật đấy! Tôi dễ tin người lắm!

Minh Hoàng nâng cằm cô lên:

– Tôi không đùa. Em có tin tôi không?

Lệ Thủy bối rối:

– Tôi…tôi… không biết!

Minh Hoàng bật cười trước biểu hiện của cô;

– Em bảo em dễ tin người lắm mà?

Minh Hoàng hỏi dồn làm cô càng rối, mặt đỏ bừng, tay chân run rẩy, tιм ᵭ.ậ..℘ loạn xạ trong l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ:

– Ý tôi…tôi và anh…chưa là gì…

Minh Hoàng cầm tay cô:

– Chưa là gì thì em muốn là gì? Lệ Thủy, cho tôi một cơ hội được không?

Lệ Thủy thực sự chưa chuẩn bị cho tình huống này, cô không biết phải làm sao cả. Lệ Thủy cứ loay xoay:

– Tôi… anh và tôi… không thể..

Minh Hoàng vẫm nắm chặt tay cô không buông:

– Sao lại không thể? Tôi thấy tгêภ đời này chẳng có gì là không thể cả.

Lệ Thủy nhìn anh:

– Bởi tôi không hiểu gì về anh cả. Với lại, hoàn cảnh của tôi…

Minh Hoàng nhìn sâu vào đôi mắt cô:

– Em muốn hiểu gì về tôi?

Lệ Thủy lắc đầu:

– Tôi không biết gì về anh ngoài cái tên và anh còn rất giàu. Nhưng tôi cũng không có bất kì lí do gì để tìm hiểu anh!

Minh Hoàng bật cười:

– Vậy giờ tôi cho em lí do rồi đó. Lí do là tôi thích em và muốn theo đuổi em đấy thôi.

Lệ Thủy rút tay mình ra khỏi bàn ray ấm nóng kia:

– Anh… có thể cho tôi thời gian suy nghĩ không?

Minh Hoàng gật đầu:

– Tôi sẽ đợi em, bao lâu cũng được, miễn là em cho tôi cơ hội.

Rồi anh kéo tay cô đi lại chỗ Khang Viễn. Cả ba cùng lên xe. Anh chở cô tới một bãi sông. Đây là quê hương cô nhưng không phải chỗ nào Lệ Thủy cũng đã đi qua. Bãi sông này cũng vậy. Nhìn dòng sông lững lờ trôi, bờ cỏ xanh mượt, Lệ Thủy bỗng thấy lòng nhẹ nhõm hẳn. Khung cảnh yên bình, cậu bé Khang Viễn nghịch ngợm đang đuổi theo một chú nhái nhỏ. Con nhái co chân rồi lại duỗi thẳng nhảy thật xa, Khang Viễn thích chí rượt đuổi. Chỗ này không quá tấp nập nên Lệ Thủy cũng yên tâm để con vui chơi. Cô ngồi xuống bãi cỏ, khẽ mỉm cười hỏi Minh Hoàng đang ngồi cạnh:

– Sao anh biết chỗ này hay vậy? Tôi là người ở đây mà cũng chưa bao giờ đến nơi này.

Minh Hoàng cũng cười, ánh mắt anh lộ rõ tia vui vẻ:

– Vì tôi muốn dòng sông này sẽ cuốn hết đi nỗi buồn của em.

Lệ Thủy thở hắt ra một cái, nói khẽ:

– Có những điều mãi mãi ở trong tιм, không thể mất đi.

Minh Hoàng gật đầu:

– Tôi hiểu. Tôi không bắt buộc em quên đi, bởi tôi không có cái quyền đó. Tôi cũng không muốn em quên đi bởi đó là một phần trong quá khứ của em. Con người ta sống vì hiện tại và tương lai nhưng không nên chối bỏ quá khứ. Tuy nhiên, tôi muốn mình là hiện tại và tương lai của em, tôi muốn khi ở cạnh tôi, em sẽ không buồn nữa.

Lệ Thủy bỗng thấy sống mũi cay cay. Người đàn ông lạnh lùng này dường như đã dần dần đi vào trái tιм cô. Anh không còn thờ ơ lãnh đạm nữa, không còn ăn nói cộc lốc nữa, mà ngày càng thú vị. Anh không quá săn đón, không có những chiêu trò sến sẩm giống các chàng trai trẻ. Anh chỉ bằng những cử chỉ rất nhỏ, rất nhẹ và rất khẽ… rồi lặng lẽ đi vào trái tιм.yếu đuối của cô lúc nào không hay. Mấy ngày bên Minh Hoàng, anh đã khiến cô vui vẻ hơn, yêu đời và nhẹ nhõm hơn. Dù có lúc anh trêu chọc cô nhưng lại khiến cô thấy vô cùng lí thú.

Sau mấy ngày nghỉ ngơi ở nhà, Lệ Thủy tạm biệt mọi người để vào Đà Nẵng nhộn nhịp, quay lại với công việc của mình. Lần này, Minh Hoàng nằng nặc bắt cô phải để anh chở vào. Khoảng cách hai người đã gần hơn một chút, mọi người cũng nói thêm vào bởi sợ cô đi xe khách sẽ mệt nên Lệ Thủy đồng ý. Vì đi đường xa, Minh Hoàng rất chăm chút cho cô. Anh nhắc cô lúc nào dừng lại để ăn, lúc nào cần chợp mắt. Minh Hoàng khiến Lệ Thủy thấy ấm áp, thấy mình được cưng chiều. Một cảm giác bình yên khiến cô muốn nương ʇ⚡︎ựa vào bờ vai của người đàn ông ấy.

Tuy nhiên, cô vẫn luôn có những ρhâп vân , giằng xé khí thoát ra được. Cô sợ khi hỏi quá nhiều sẽ khiến anh nghĩ rằng mình quan tâm quá sớm, mà không hỏi thì lại chẳng biết gì về cuộc sống của Minh Hoàng. Anh giàu như thế, chắc chắn gia đình anh cũng không phải dạng tầm thường. Nhưng sao đến độ tuổi này anh vẫn chưa lập gia đình nhỉ? Hay ông Trời lại mang đến cho cô một hạnh phúc mà ngỡ chỉ có trong mơ hay trong những cuốn truyện ngôn tình cô từng đọc? Sau sự ra đi của Tuấn Khang khiến trái tιм vốn mong manh của Lệ Thủy bị tổn thương sâu sắc, liệu cô có thể sẵn sàng đặt hình bóng của một người đàn ông khác vào trái tιм ấy?

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất