Ba lần lỡ nhịp – Chương 23

Vũ Linh 294

Tác giả : An Yên

Tối hôm đó, đúng vào ngày thứ bảy, Minh Hoàng tới quán từ sớm. Vừa vào đến nơi, anh thấy Ái Chi đang đứng ở sảnh. Biết Ái Chi là bạn thân nhất của Lệ Thủy ở đây nên anh nói luôn:

– Chào cô, phiền cô gọi Lệ Thủy vào phòng VIP số một giúp tôi!

Ái Chi cúi chào Minh Hoàng rồi nói luôn:

– Lệ Thủy xin nghỉ mấy ngày ạ. Anh cần em gọi người khác không ạ?
Minh Hoàng nhíu mày:
– Xin lỗi, tôi có thể hỏi cô ấy có việc gì không?

Thấy Minh Hoàng cũng thật lòng quan tâm Lệ Thủy nên Ái Chi cũng thật thà nói luôn:
– Con trai cô ấy mất tích nên sáng nay nó vội bắt xe về nhà rồi ạ!
Minh Hoàng ngạc nhiên:
– Con cô ấy mất tích ư?

Ái Chi chưa kịp nói rõ sự tình rằng đã tìm được Khang Viễn thì đã thấy Minh Hoàng vội vã quay bước trở ra. Thật lòng, Ái Chi mong muốn Lệ Thủy sẽ tìm được nơi nương ʇ⚡︎ựa như Minh Hoàng. Cô cũng không rõ anh ấy có vợ hay chưa nhưng nếu hai người có thể đường đường chính chính đến được với nhau thì âu đây cũng là may mắn của Lệ Thủy. Ái Chi thở dài một cái rồi quay lại với công việc của mình.

Ngày hôm sau, Lệ Thủy về đến nơi mà mình đã sinh ra và lớn lên, nơi chôn dấu bao kỉ niệm thanh xuân. Cảnh vật vẫn vậy nhưng dường như lòng người đã đổi thay một chút rồi. Cô bước xuống xe, chen chúc qua dòng người tấp nập. Đang định gọi một chiếc taxi để về nhà thì bỗng nghe vang lên một giọng nói trầm ấm:

– Lệ Thủy!

Cô quay lại và ngạc nhiên khi nhìn thấy Minh Hoàng đang đứng đó và gọi tên mình. Trông anh vẫn phong lưu như vậy,và bên cạnh là chiếc Bugatti Chiron siêu khủng khiến ai đi qua cũng phải ngước nhìn. Chiếc siêu xe thể thao này Lệ Thủy đã từng thấy tгêภ tạp chí vài lần, nghe nói nó có giá hàng triệu đô. Quả thật,anh ta quá giàu! Nhưng sao anh ta lại ở đây, trông có vẻ mệt mỏi như vừa lái xe một chặng dài nữa. Đang mải nghĩ thì Minh Hoàng đã đến trước mặt cô, nheo mắt nhìn cô:
– Lên xe về nhà thôi!

Lúc này Lệ Thủy mới giật mình, ngước lên lắp bắp:
– Sao…sao…anh lại ở đây?
Minh Hoàng bật cười:
– À, tôi có công việc ở ngoài này. Tình cờ đi qua đây, trông thấy ai giống cô nên dừng lại nhìn, không ngờ đúng là cô thật.
Lệ Thủy mệt mỏi vì hơn một ngày ngồi tгêภ xe khách , lại khóc nhiều nữa nên chỉ gật đầu:

– À, tôi hiểu rồi. Vậy anh cứ đi lo công chuyện đi, tôi bắt taxi về cũng được mà.
Minh Hoàng nhíu mày một cái- hành động nhỏ mà cũng đẹp mê người, rồi thong thả nói:
– Không, công việc của tôi khá ổn rồi. Hôm trước tôi có tới quán mà không thấy cô, nghe Ái Chi nói cô về nhà vì con trai mất tích, thằng bé ổn rồi chứ?

Nhắc đến con, viền mắt Lệ Thủy lại hoen đỏ, cô gật đầu:
– Cảm ơn anh đã hỏi thăm, bố mẹ tôi tìm được thằng bé rồi. Nó một mình đi ra thăm mộ bố.
Minh Hoàng ngạc nhiên:
– Hả? Nếu tôi không nhầm thì nó mới hơn bốn tuổi?

Lệ Thủy chỉ biết gật đầu:
– Đúng vậy. Nhưng nó nhớ đường ra nghĩa trang dù tôi mới đưa nó ra đó một lần lúc ba tuổi.
Bỗng lúc này, Lệ Thủy mới chợt để ý xung quanh. Hai người bọn họ đang đứng giữa bến xe và đang có rất nhiều cô gáι trẻ đang đứng lại trầm trồ nhìn chiếc xe thể thao và… chủ nhân của nó. Bỗng nhiên cô có cảm giác khó chịu với những ánh mắt kia. Cô thích anh ta chăng? Không đời nào, Tuấn Khang vẫn luôn hiện ra trong giấc mơ của cô, nghe ai nhắc tên anh, cô vẫn đau như dao khứa , trái tιм cô chưa thể dễ dàng chấp nhận một bóng hình khác. Tiếng Minh Hoàng lại vang lên:
– Lên xe đi! Cô định đứng đây mãi sao? Mọi người đang nhìn chúng ta kìa!
Lệ Thủy nguýt anh:

– Nhìn anh chứ nhìn gì tôi!

Nói rồi cô nhanh chóng đi lại phía chiếc xe sang trọng kia. Minh Hoàng khẽ cong môi cười rồi cũng nhanh chân lại mở cửa cho Lệ Thủy ngồi vào. Thực ra, anh đã nhờ người dò la tin tức và biết con cô đã bình an. Nhưng amh sợ nói ra cô lại nghĩ anh can thiệp quá nhiều nên anh chọn cách im lặng. Ra khỏi bến xe, Minh Hoàng hỏi:
– Cô đọc địa chỉ đi, tôi đưa cô về!
Lệ Thủy nói địa chỉ nhà cho Minh Hoàng rồi ngả lưng ra ghế và ngủ quên mất. Có lẽ cô quá mệt mỏi. Lệ Thủy cũng không hiểu sao mình lại có cảm giác bình an khi ở bên Minh Hoàng. Cô không biết gì về anh ta ngoài những thông tin mà Ái Chi đã kể. Nhưng thôi, cô không suy nghĩ nhiều nữa, Ái Chi nói đúng, đến đâu hay đó vậy.

Lệ Thủy đang mơ màng bỗng thấy Minh Hoàng lay gọi mình:
– Lệ Thủy! Đến nhà rồi!
Cô vội mở mắt. Xe đã dừng ở cổng nhà cô. Cô gãi đầu gãi tai:
– Xin lỗi anh, tôi ngủ quên khuấy đi! Sao anh không gọi tôi?

Minh Hoàng vẫn lạnh tanh:
– Ai dám gọi cô? Lỡ cô mắng tôi thì sao?
Lệ Thủy xấu hổ cưòi:
– Anh giúp đưa tôi về nhà, sao tôi lại dám mắng anh chứ? Nếu anh không phiền, tôi mời anh vào nhà chơi!
Minh Hoàng gật đầu:
– Ừ, tôi đang rảnh mà!

Hai người vừa bước qua cάпh cổng , Khang Viễn đã chạy vội ra:
– Mẹ về! Mẹ về! Mẹ ơi, hôm trước Khang Viễn ʇ⚡︎ự ra thăm mộ bố Tuấn Khang rồi….
Cậu bé bỗng nín bặt khi thấy người đàn ông cao lớn đứng sau lưng mẹ. Minh Hoàng cười rất tươi:
– Chào Khang Viễn!

Trong khi Khang Viễn đang lục lại trí nhớ xem đã gặp chú này ở đâu thì bố mẹ Lệ Thủy vội đi ra. Minh Hoàng nhanh nhảu:
– Cháu chào hai bác, cháu là bạn của Lệ Thủy ở Đà Nẵng ạ!
Lệ Thủy tròn mắt ngạc nhiên. Chưa bao giờ anh ta nói nhiều đến thế. Bốn mắt đang nhìn nhau thì mẹ cô lên tiếng:

– Cậu đi cùng Lệ Thủy từ Đà Nẵng về đây sao?
Minh Hoàng cười rất tươi:
– Dạ không ạ! Cháu đi công tác mấy ngày ở đây. Lệ Thủy đi xe khách về và cháu tình cờ gặp cô ấy ở bến xe thôi ạ.
Mẹ Lệ Thủy gật đầu và nói nhanh:

– Nãy giờ quên mất, mời cậu vào nhà chơi!
Lúc này, bỗng Minh Hoàng giơ ra một giỏ trái cây và một túi quà:
– Dạ cháu vội quá chẳng kịp mua gì biếu hai bác, chỉ có giỏ trái cây và ít đặc sản mực một nắng của Đà Nẵng làm quà ạ!
Lệ Thủy lại ngạc nhiên. Anh ta đi công tác sao lại chuẩn bị được những thứ này nhỉ? À, cô nhớ ra rồi, anh ta rất giàu và nổi tiếng, có lẽ quà người ta biếu để quên tгêภ xe cũng nên. Chứ nãy giờ anh ta có dừng xe đâu nhỉ? Hay dừng xe khi cô ngủ? Với lại ở đây làm gì có mực một nắng? Thôi kệ đi! Lệ Thủy thấy mẹ đỡ lấy hai gói quà và cười:

– Cậu chu đáo quá! Cảm ơn cậu!
Lệ Thủy nãy giờ vẫn chưa kịp định thần trước sự thay đổi của Minh Hoàng. Cô im lặng không nói câu gì. Cô chỉ biết ôm lấy Khang Viễn mà hít hà cho thỏa nỗi nhớ mong:
– Khang Viễn, con có biết mẹ lo lắng lắm không?
Khang Viễn thơm.mẹ và cười:

– Con không sao rồi mà mẹ. Con chỉ ra thăm mộ bố thôi. Con nhớ đường mà mẹ.
Lệ Thủy ôm chặt con, nước mắt rưng rưng:
– Lần sau con không được ʇ⚡︎ự tiện như vậy, ngoài đường nhiều xe cộ lắm, con biết không?
Khang Viễn gật đầu:
– Mẹ yên tâm, con sẽ không làm mẹ lo nữa. Con sẽ tránh xa xe tải.

Nhắc đến xe tải, lòng cô lại nhói lên. Thằng bé mới hơn bốn tuổi vẫn còn nhớ xe tải đã cuốn bố nó đi, vẫn nhớ đường ra thăm mộ bố dù mới được mẹ đưa ra một lần. Tuấn Khang thực sự đã bảo vệ cho con trai? Đang suy nghĩ thìđiện thoại cô reo lên, là Ái Chi. Cô xin phép vào phòng nghe điện thoại:
– A lô, tao vừa về nhà! Khang Viễn ổn, mày yên tâm nhé!
Giọng Ái Chi lanh lảnh:
– Ừ, may quá! Đúng là kì diệu! Mày nghỉ ngơi ít ngày rồi vào kẻo Ϯộι con, tao xin bà chủ rồi.
Lệ Thủy ngập ngừng:

– Ái Chi… tao đã gặp…. Minh Hoàng..
Ái Chi ngạc nhiên:
– Minh Hoàng ư? Hôm qua tao gọi nhưng lo chuyện của Khang Viễn nên quên nói với mày. Anh ấy có đến quán, không gặp mày mà thấy tao. Tao cũng thật thà bảo mày về nhà vì con trai mất tích , thế là Minh Hoàng vội đi luôn không ở lại. Không lẽ anh ấy về tìm mày?

Lúc này Lệ Thủy mới ngớ người ra. Anh ta chờ sẵn cô ở bến xe, mua sẵn quà cho bố mẹ cô. Cô cũng chưa bao giờ nói với anh ấy cô ở vùng miền nào. Không lẽ Minh Hoàng đã điều tra về cô?

Chuyên mục: Cuộc sống

4 ( 1 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất