Ba lần lỡ nhịp – Chương 20

Vũ Linh 489

Tác giả: An Yên

Tiếng nói ấy có ma lực đến nỗi cuộc náo loạn bỗng im bặt. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía giọng nói phát ra. Minh Hoàng đưa mắt nhìn Lệ Thủy lúc này đang đầu bù tóc rối, mặt nóng phừng phừng. Cô cũng trố mắt nhìn anh. Trời ạ, không xuất hiện lúc nào khác mà lại có mặt đúng cái lúc như thế này, chả ra làm sao cả. Giá lúc này mà có cái lỗ nứt nào để cô chui xuống thì hay biết mấy. Đang bực tức, hăng hái cào cấu, vậy mà chỉ một ánh mắt của người đàn ông ấy khiến Lệ Thủy trở nên ngoan như cún, cô thấy xấu hổ vô cùng. Cô cảm nhận được trong ánh mắt anh một chút sững sờ, một chút xót xa rồi bỗng chốc trở lại tĩnh lặng lạnh lùng, ʇ⚡︎ựa như mặt nước hồ bị ai đó ném một hòn sỏi xuống , xao động một thoáng rồi lại phẳng lặng như gương. Anh nhìn một lượt rồi nhả ra mấy chữ:

– Lệ Thủy, phòng VIP số một!

Cô khẽ “dạ” một tiếng mà tưởng chừng như chỉ mình cô nghe thấy rồi nhanh chóng vào phòng thay đồ, chải lại tóc, thoa một chút son môi rồi đi tới phòng VIP số một theo lời Minh Hoàng.

Vừa bước vào phòng, ánh đèn lung linh huyền ảo khiến cô ʇ⚡︎ự tin hơn bởi anh sẽ không thấy rõ dấu vết của trận cấu xé vừa rồi. Cô cúi chào anh rồi đi lại ngồi xuống ghế đối diện:

– Hơn một tháng không gặp, cô lên tay quá nhỉ? Còn ᵭάпҺ nhau cơ đấy!

Lệ Thủy bị chạm đến cơn bực nên gắt gỏng:

– Chả phải là tại anh sao?

Minh Hoàng rướn đôi lông mày ngạc nhiên:

– Này, có phải tôi với cô xung năm sinh tháng đẻ hay kiếp trước tôi nợ gì cô mà cứ gặp tôi là cô cãi nhem nhẻm thế nhỉ?

Lệ Thủy lại càng hăng:

– Anh không thích thì kêu bà chủ đổi người đi. Ngoài kia đầy gáι xinh muốn thay vị trí của tôi đấy, anh kêu tôi vào đây để xả cơn tức sao? Họ mà biết anh ăn nói cộc lốc bất lịch sự thế này cũng chạy mất dép.

Minh Hoàng nhìn cô, nhíu mày:

– Cô muốn đổi không? Nghĩ kĩ chưa?

Thú thực, Lệ Thủy mạnh miệng thế thôi chứ nào đâu muốn rời xa Minh Hoàng. Ở cái chốn xô bồ này, được gặp người như anh ta quả là may mắn, dại gì mà đổi chứ. Nỗi lo sợ mơ hồ khiến cô cứ ngồi nghệt ra, không biết nói gì. Không gian bỗng rơi vào trầm mặc. Minh Hoàng lại lên tiếng:

– Cô phục vụ kiểu gì mà cứ ngồi im như phỗng thế kia?

Cái gã đàn ông này, hình như không trêu đùa được cô thì chưa yên, Lệ Thủy đáp trả:

– Anh hay thật đấy, tôi nói thì anh bảo tôi với anh xung năm sinh tháng đẻ, tôi im thì anh lại bảo tôi như phỗng, tôi phải làm sao mới vừa được ý anh đây?

Minh Hoàng ngạc nhiên nhìn cô:

– Cô hay nhỉ, vậy cô ᵭάпҺ nhau với người ta rồi bảo lỗi tại tôi , không vô lý thì là gì?

Lệ Thủy lúc này vẫn chưa hạ hỏa:

– Bởi họ cho rằng anh bao nuôi tôi nên ganh ghét với tôi, móc mỉa tôi, ҳúc ρhα̣m đến lòng ʇ⚡︎ự trọng của tôi nên mới ᵭάпҺ nhau đấy. Mà tôi có phải gáι đâu mà anh bao. Anh yêu cầu tôi rót bια bấm bài thì tôi thực hiện , tôi cũng giao ước rồi, tôi không 𝖇á𝖓 𝖙𝖍â𝖓, không làm thì tôi nghỉ. Nhưng họ lại nghĩ tôi trao thân cho anh nên được anh sủng ái, bao nuôi. Đúng là có tiếng mà chẳng có miếng, bực cả mình!

Minh Hoàng quay mặt đi che nụ cười mê người rồi quay lại nhìn Lệ Thủy:

– Vậy cô muốn ” có miếng” không?

Lệ Thủy vội câm như hến. Đúng là cái miệng làm Ϯộι cái thân, ʇ⚡︎ự nhiên lại lôi cái câu đó ra làm gì không biết. Cô muốn vả cho cái miệng nhanh hơn пα̃σ của mình mấy cái cho nó bớt dại đi. Hoặc có cái gì cho cô đâm mặt vào cho đỡ ทɦụ☪ không đây?

Lệ Thủy đang không biết làm sao thì bỗng cửa phòng bật mở. Một người đàn ông vội vã đóng cửa lại vừa đi vào vừa nói rất nhanh:

-Minh Hoàng à, anh hết chỗ tiêu tiền rồi hay sao mà cứ đến đây bàn công việc, cả tá gáι như ngọc như ngà không yêu lại đâm đầu theo đuổi một con tiếp viên quán… ơ…

Vì đèn trong phòng mờ mờ ảo ảo, tranh tối tranh sáng, hôm nay Lệ Thủy lại mặc một chiếc váy xòe tối màu nên anh bạn kia không để ý, cứ ngỡ mỗi Minh Hoàng ngồi đây nên thao thao bất tuyệt. Đến khi nhận ra Lệ Thủy, anh ta mới thấy mình nói hơi nhiều. Anh này cũng trạc tuổi Minh Hoàng, ăn mặc trẻ trung và khá ưa nhìn. Hai bên đơ mất mấy giây , Minh Hoàng lên tiếng phá tan sự im lặng:

– Cái miệng của mày hoạt động hơi nhiều rồi đây. Ngồi đi! Bàn công việc ở đâu chả được, thoải mái là được!

Anh ta tròn mắt nhìn Lệ Thủy rồi nhìn sang Minh Hoàng. Có lẽ chưa bao giờ anh ta gặp một cô tiếp viên quán Karaoke nào ăn mặc ” kín cổng cao tường” như Lệ Thủy, ngồi với một chàng trai như Minh Hoàng mà không sà vào hôn hít. Minh Hoàng lại lên tiếng:

– Sao thế? Hồn bay đi đâu rồi à? Cô ấy là Lệ Thủy!

Rồi Minh Hoàng lại quay sang Lệ Thủy:

– Còn đó là Kiến Văn, bạn tôi!

Lệ Thủy cúi chào:

– Dạ chào anh, tôi là Lệ Thủy!

Anh bạn kia nhìn Lệ Thủy như ngầm ᵭάпҺ giá rồi gật đầu chào lại và đi lại ngồi cạnh Minh Hoàng. Anh ta liếc về phía Lệ Thủy, Minh Hoàng hiểu ý, nói luôn:

– Không sao đâu! Cô ấy không phải là gián điệp. Tôi chưa bao giờ nhìn sai người!

Lệ Thủy không rõ họ đang nói gì, nhưng cô nghĩ chắc anh chàng Kiến Văn sợ cô để lộ bí mật công việc của họ nhưng Minh Hoàng lại cho rằng có thể tin tưởng ở cô. Bỗng nhiên lòng Lệ Thủy len lỏi một chút ấm áp xen lẫn vui sướиɠ. Nhưng ngoài mặt cô vẫn lạnh tanh, cô đứng dậy nói:

– Nếu hai anh cần không gian riêng, tôi xin phép ra ngoài!

Minh Hoàng lạnh lùng liếc cô và nói:

– Cô ngồi đấy! Hôm nay tôi bỏ tiền gọi cô vào đây, giờ cô ra ngoài một là lả lơi với mấy gã đàn ông khác, hai là lại xâu xé với mấy cô kia, tôi mất tiền oan à?

Kiến Văn tủm tỉm cười vì chưa bao giờ thấy Minh Hoàng căn ke chuyện tiền, giờ chỉ vì giữ chân một cô tiếp viên quán Karaoke mà ra vẻ xót của. Còn Lệ Thủy vừa ngồi xuống vừa thấy thấm thía lời Ái Chi nói sáng nay. Quả là dân kinh doanh bao giờ cũng chỉ nghĩ đến lợi nhuận. Anh ta sợ cô ra ngoài, đi vào phòng khác thì lỗ mất vốn bỏ ra nên giữ cô lại, ngồi trơ ra để nghe anh ta bàn công việc. Đồ tư bản bủn xỉn! Đồ keo kiệt! Đẹp trai lắm tiền mà ki bo! Đồ ૮.ɦ.ế.ƭ tiệt! Lệ Thủy vừa phụng phịu mặt vừa lẩm bẩm nguyền rủa, còn anh chàng ” tư bản” kia khẽ cong khóe môi rồi lạnh giọng:

– Lẩm bẩm gì đấy? Trật ʇ⚡︎ự! Rót bια đi!

Lệ Thủy vẫn hậm hực nhưng thôi, đằng nào cũng được kêu vào đây thì làm cho tròn nhiệm vụ vậy. Cô khui bια và rót cho hai người kia uống. Hôm nay, họ bàn công việc nên cô không phải bấm bài hát, chỉ ngồi nghe những câu chuyện về kinh doanh, chứng khoán mà cô hoàn toàn mù tịt. Lệ Thủy đang ríu cả mắt về mấy câu chuyện nhàm chán đó thì Minh Hoàng lên tiếng:

– Cô gọi giúp tôi một d᷈-/i᷈a trái cây được không?

Lệ Thủy gật đầu rồi ra ngoài đưa một d᷈-/i᷈a trái cây vào. Họ vẫn đang say sưa nói chuyện. Minh Hoàng hỏi:

– Việc tao bảo mày thu mua thêm mấy công ty nhỏ sao rồi?

Kiến Văn gật đầu:

– Cũng khá ổn rồi. Còn vài công ty ngoài Bắc có chi nhánh ở Đà Nẵng vẫn phải thương lượng lại giá!

Minh Hoàng thắc mắc:

– Mày phải nói rõ mục đích chúng ta mua về và biến họ thành công ty con, họ sẽ không phải tuyên bố phá sản và giữ nguyên tên, chỉ thêm vấn đề trực thuộc công ty mẹ thôi, cho họ xem điều khoản hợp đồng.

Kiến Văn trầm ngâm:

– Tao nói rõ rồi. Nhưng có công ty Doãn Tuấn, ông tổng giám đốc không muốn bán chi nhánh trong này. Nghe đâu chi nhánh ấy do con trai duy nhất của ông ta tạo dựng cách đây bốn năm. Nhưng ngay sau khi lập xong chi nhánh, cậu ta đột nhiên bị tai пα̣п và quα ᵭờι nên ông ấy muốn giữ lại làm kỉ niệm.

Minh Hoàng hỏi lại:

– Ý mày là Doãn Tuấn Khang sao?

Đĩa trái cây tгêภ tay Lệ Thủy rơi xuống đất, vỡ tan tành…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất