Tác giả : An Yên
Vẫn với gương mặt đỏ ửng, đang rón rén dắt xe vào sân, Lệ Thủy giật mình khi nghe tiếng bố:
– Lệ Thủy, sao con về muộn vậy?
Lệ Thủy còn chưa kịp trả lời đã nghe tiếng lanh lảnh của cô em Lệ Thanh:
– À, em biết rồi. Chị lại đi gặp anh Tuấn…
Lệ Thủy vội đưa tay bịt miệng cô em lắm lời, nói nhỏ:
– Tối nay đừng đòi điện thoại xem thần tượng hát tгêภ youtobe nha.
Lệ Thanh gỡ tay chị, cười xòa rồi cố ý nói to:
– Chị lại gặp anh Tuấn cùng lớp để hỏi bài chứ gì? Em biết thừa, chị siêng học vừa thôi, tối cũng không biết đường về kìa!
Cô phì cười. Lệ Thanh quả là con bé nhanh miệng. Nó thua cô hai tuổi nên học cùng trường, chẳng khó khăn để biết chuyện cô và anh. Nhưng vì con bé chưa được dùng điện thoại nên cô có cớ để giao kèo với Lệ Thanh đi xe về cùng bạn vaò những buổi chiều cô hẹn Tuấn Khang. Bởi nó mê thần tượng Hàn Quốc nên cô và anh mới có những buổi hẹn hò bình yên như chiều nay. Là hai chị em ruột nhưng tính tình Lệ Thanh hoàn toàn trái ngược cô. Trong khi Lệ Thủy nhí nhảnh mà nhẹ nhàng, dịu dàng ân cần chu đáo thì cô em lại chí chách, chưa thấy người đã nghe tiếng. Chỉ cậu em trai Triệu Đạt có tính cách ôn hòa khá giống cô.
Lệ Thủy vội vàng rửa tay rồi lên phòng thay quần áo và nhanh chân chạy xuống phòng ăn. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười trìu mến của mẹ cùng những món ăn mẹ nấu là mọi mệt mỏi trong cô tiêu tan hết. Bữa cơm đầm ám cùng những câu chuyện vui vẻ hàng ngày luôn khiến cô thêm yêu gia đình bé nhỏ này. Bố cô vừa ăn xong liền hỏi:
– Lệ Thủy, con định thi vào trường nào?
Cô vừa lấy khăn lau miệng vừa trả lời:
– Dạ con sẽ thi vào trường Đại Học Sư Phạm ạ. Con muốn làm cô giáo như mẹ.
Bố cô nhìn con gáι với ánh mắt trìu mến nhưng không kém phần nghiêm khắc:
– Bố mẹ luôn tôn trọng quyết định của con. Nhưng năm cuối cấp rồi, con chú ý giữ gìn sức khỏe và lo lắng học tập nhé, không để ý những chuyện linh ϮιпҺ nghe chưa? Lần sau con về muộn quá thì phải gọi cho bố, bây giờ đường sá phức tạp lắm. Bố cho con dùng điện thoại để liên lạc chứ không dùng vào việc vớ vẩn đâu nha.
Lệ Thủy hơi chột dạ nhưng rồi nhanh chóng nhoẻn cười:
– Bố yên tâm, con sẽ đỗ đại học trong năm nay mà.
Bố cô cười:
– Ừ, bố mẹ luôn tin tưởng ở con.
Hai chị em cô thu dọn bát d᷈-/i᷈a rồi lên phòng học bài. Ngồi vào bàn, hình ảnh nụ hôn ban chiều lại quanh quẩn trong tâm trí cô. Lệ Thủy bất giác chạm tay lên môi mình và bật cười. Lệ Thanh thấy chị ngồi ngây ngốc lại trêu ghẹo:
– Này, cô giáo tương lai nghĩ gì đấy?
Lệ Thủy giật mình, không chỉ vì giọng cô em gáι bất chợt vang lên mà còn bởi câu nói ấy nhắc nhở cô về lời hứa với bố mẹ. Lệ Thủy từ bé đã là đứa con ngoan nên cô luôn ý thức rằng việc học phải đặt lên hàng đầu. Cô không muốn bố mẹ thất vọng nhưng cũng không ngờ trái tιм mình lại lỗi nhịp sớm như vậy. Vì thế, cô luôn ʇ⚡︎ự nhắc mình phải dung hòa cả hai thật trọn vẹn. Vậy mà nhiều khi trái tιм lấn át lí trí khiến cô lại ngồi suy nghĩ vẩn vơ.
Trái ngược với không khí đầm ấm ở nhà Lệ Thủy, bữa ăn nhà Tuấn Khang đơn điệu với những câu chuyện hàng hóa ” sặc mùi kinh doanh”. Mẹ anh chẳng bao giờ có thời gian nấu ăn bởi bà quá bận, tất cả đều giao cho người giúp việc. Ăn tối xong, ông Tuấn Vĩnh- bố của anh ngồi uống trà cùng vợ- bà Diễm An . Ông chỉ chiếc ghế sofa đối diện rồi nói với con trai:
– Con ngồi xuống đó, bố mẹ có việc muốn nói!
Tuấn Khang quá hiểu chuyện bố mẹ sắp nói ra nên anh ngồi xuống và đi thẳng vào vấn đề:
– Bố mẹ! Con đã từ bỏ ngành thiết kế mà mình yêu thích để học ngành quản trị kinh doanh theo ý bố mẹ, con cũng đã không chọn cách sống ʇ⚡︎ự lập mà mình thích để sống cùng bố mẹ và em gáι. Nhưng riêng chuyện cưới vợ, mong bố mẹ tôn trọng sự lựa chọn của con.
Tuấn Khang đã quá đau đầu với những lần ” nói chuyện” nên anh quyết định mở lời trước khi nghe những mệnh lệnh từ bố của mình. Trong khi bà Diễm An lộ rõ vẻ tức giạn thì ông Tuấn Vĩnh vẫn điềm nhiên uống trà và thong thả nói:
– Ba tuần nữa con bé Trúc Thy sẽ về nước. Cũng sắp tới sinh nhật lần thứ hai mươi chín của con, bố mẹ muốn hai bên gia đình nói chuyện về hôn ước từ nhỏ của hai đứa.
Tuấn Khanh cau mày:
– Bố nói sao ạ? Vậy là đến cả việc con lấy vợ , bố mẹ vẫn quyết định can thiệp đến cùng?
Bà Diễm An lên tiếng:
– Con đừng tưởng ngoài thời gian ở công ty, con làm gì bên ngoài mà bố mẹ không biết. Con bé Lệ Thủy chỉ là đứa nít ranh, gia đình đó sao xứng với chúng ta, sao so được với Trúc Thy?
Tuấn Khang trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Nếu bố mẹ bắt con cưới người khác ngoài Lệ Thủy, con sẽ đi khỏi nhà!
Bà Diễm An đặt mạnh tách trà xuống bàn:
– Mày nói sao? Mày bỏ tất cả để theo con bé? Vậy từ ngày mai mọi tài khoản ngân hàng của mày sẽ bị khóa , mày ra đi tay trắng mà thêu dệt tình yêu được không?
Tuấn Khang kiên định gật đầu:
– Con chấp nhận!
Bà Diễm An mỉa mai:
– Mày nghĩ tгêภ đời này sẽ có đứa con gáι nhà nghèo yêu mày không vì tiền sao con?
Tuấn Khang nhìn mẹ:
– Vậy trước kia ông bà ngoại cũng nghèo,không lẽ mẹ cưới bố con cũng vì tiền sao?
Mẹ anh tím mặt, nghẹn cả giọng:
– Mày…
Ông Tuấn Vĩnh tỏ ra điềm tĩnh hơn:
– Thôi, không cãi nhau nữa, tóm lại sinh nhật lần này con phải có mặt ở nhà.
Tuấn Khang bất lực trước sức ép của bố mẹ, anh thở dài:
– Chín giờ con có hẹn với các bạn ở quán bar.
Ông Tuấn Vĩnh vẫn bình thản:
– Được. Bữa tiệc của gia đình bắt đầu từ sáu giờ chiều.
Tuấn Khang biết, anh đi đâu cũng sẽ có tai mắt của bố mẹ theo dõi. Anh không lo cho bản thân mà chỉ sợ phiền lụy đến Lệ Thủy. Nhưng nếu bây giờ anh cứ cố chấp, cố làm căng thì với một con cáo già trong ngành kinh doanh như bố anh, chắc chắn cô và cả gia đình cô sẽ không tránh bị liên lụy. Vì vậy, anh chọn cách điều hòa để mọi chuyện dịu lại. Anh xin phép lên phòng làm việc. Tới mười một giờ khuya, anh xong việc và mở điện thoại nhìn nụ cười rạng rỡ của Lệ Thủy tгêภ màn hình nền, lòng anh nhẹ nhõm hẳn. Anh luôn tin cô, tin vào tình yêu của cô bởi Lệ Thuỷ quá thánh thiện. Lúc này, sợ cô đang bận học nên anh nhắn tin:
– Vợ yêu của anh đang làm gì vậy?
Lệ Thủy cũng vừa hoàn thành xong bài tập ôn thi,nhoẻn cười đọc tin nhắn của anh rồi trả lời:
– Ai là vợ anh chứ? Em vừa học bài xong. Anh đang làm gì vậy ạ?
Phía bên kia vội bấm cuộc gọi video nhưng Lệ Thủy không dám nghe nên tiếp tục nhắn tin:
– Em không nghe được đâu, lỡ bố mẹ biết thì…
Tuấn Khang bật cười khi nghĩ đến gương mặt lúng túng của cô lúc này. Anh nhanh tay trả lời:
– Chồng của em cũng vừa làm việc xong. Vợ yêu ngủ sớm đi, nhớ giữ sức khỏe để còn làm cô giáo nhé. Học sinh này sẽ theo cô suốt đời đấy.
Cô tủm tỉm cười, chào anh rồi giữ nguyên tâm trạng lâng lâng êm ái ấy chìm vào giấc ngủ.
Cuối cùng, ngày sinh nhật của anh và cô cũng đến. Gia đình anh trang hoàng đẹp đẽ, quan khách đến với đủ các mối quαп Һệ làm ăn. Tuấn Khang chào hỏi cứng cả miệng, lòng nóng như lửa đốt và mắt liên tục liếc đồng hồ. Trúc Thy đi cùng bố mẹ tгêภ chiếc Mercedes bóng loáng. Cô là thanh mai trúc mã của anh, thua anh ba tuổi, rất xinh đẹp và kiêu sa. Cô mới du học ở Úc về. Trúc Thy bám Tuấn Khang từ bé. Anh còn nhớ, ngày đi du học, cô bé khóc nức nở đòi Tuấn Khang phải đi theo. Với anh, Trúc Thuy chỉ là cô em gáι bé nhỏ, cũng như Diễm Trang – em gáι của anh vậy. Nhưng Trúc Thy lại không nghĩ thế, ngày đó cô bé yêu cầu Tuấn Khang hứa sẽ lấy mình làm vợ rồi mới chịu lên máy bay sang Úc. Anh cũng chỉ nghĩ đây là trò đùa trẻ con nên hứa đại cho xong. Không ngờ, sau mấy năm gặp lại, trong bộ váy body màu đỏ để lộ làn da trắng sứ và ba ʋòпg hoàn hảo, câu đầu tiên cô nói với anh khiến Tuấn Khang giật mình:
– Anh Tuấn Khang, em trở về làm vợ anh đây!
Bố Trúc Thy cười lớn:
-Con bé này chẳng giữ ý tứ gì cả!
Trúc Thy nhõng nhẽo:
– Anh Tuấn Khang đã hứa với con rồi mà! Con đi học mấy năm chỉ đợi mỗi ngày này thôi!
Tuấn Khang cười gượng:
– Trúc Thy, em càng lớn càng xinh đẹp đấy! Cháu mời mọi người vào trong ạ, bữa tiệc chuẩn bị bắt đầu ạ!
Tiệc sinh nhật hoành tráng diễn ra, ai cũng vui vẻ, trừ chủ nhân bữa tiệc chỉ nóng lòng tới nhà Lệ Thủy. Gia đình Trúc Thy và Tuấn Khang trò chuyện rôm rả, nhất là khi nhắc tới hạnh phúc hai đứa trong ánh mắt ngập tràn hạnh phúc của Trúc Thy và vẻ điềm tĩnh lạnh lùng của Tuấn Khang. Đúng tám giờ bốn mươi lăm phút, điện thoại của anh reo lên. Anh đứng dậy xin phép mọi người ra ngoài nghe điện thoại. Thực ra, đây chỉ là cuộc gọi ảo anh ʇ⚡︎ự đặt để lấy cớ ra ngoài. Mấy phút sau, Tuấn Khang trở vào chào mọi người:
– Dạ con xin phép được đi tổ chức sinh nhật cùng nhóm bạn thân ạ!
Không khí bỗng lắng xuống. Mẹ anh tỏ vẻ không vui, bố anh bình thản gật đầu. Còn Trúc Thy đứng bật dậy:
– Anh Tuấn Khang, cho em đi với!
Tuấn Khang cười:
– Em ở đây với mọi người đi, toàn con trai đi nhậu với nhau, em đi theo không tiện đâu!
Mẹ của Trúc Thy kéo tay con gáι:
– Tuấn Khang nói đúng đấy. Với lại hai đứa đã cưới nhau đâu,con phải để cho anh thoải mái chứ?
Trúc Thy phụng phịu ngồi xuống. Tuấn Khang cúi chào mọi người rồi phóng xe đi. Đúng lúc ấy, ông Tuấn Vĩnh khẽ liếc mắt ra cửa. Một bóng người vội bước chân về phía cổng, lên xe lao Ꮙ-út vào màn đêm.